Diêu Dật Châu chỉ có một con gái yêu, Diêu Thủy Tinh, chỉ là tiệc sinh nhật mười bảy tuổi nhưng là một sự kiện lớn trong xã hội thượng lưu. Trước tiên không nói thế lực tập đoàn Diêu Thị tài phú kinh người, riêng tổng giám đốc Diêu Dật Châu của tập đoàn xuyên quốc gia, làm việc ác liệt, lại là người khiêm tốn thần bí, ngay cả tiệc cuối năm của tập đoàn cũng khó thấy được ông ta, lần này công khai chúc mừng sinh nhật cho con gái yêu, giới thương nghiệp nếu có thể được đến tham gia có thể lấy đó làm vinh dự.
Có điều, Diêu thị là tập đoàn nắm giữ địa vị bá chủ kinh tế, người đủ tư cách tới tham gia dạ tiệc, đương nhiên đều có lai lịch không nhỏ.
Tối nay, Diêu gia và các nhân vật nổi tiếng tập trung ở Dương Minh Sơn, tinh quang lấp lánh, bên trong yến tiệc linh đình, bầu không khí đầy tác phong của các danh gia. Mặc dù Diêu gia tổ chức yến tiệc rất ít, nhưng chỉ cần ra tay, tuyệt đối là cực kỳ xa hoa tinh tế, ngay cả những điểm rất nhỏ, cũng thể hiện rõ phẩm vị gia đình giàu sang.
Diêu Thủy Tinh lắc lư cái ly trong tay, màu vàng tươi óng ánh, dưới ánh sáng của đèn thủy tinh to lớn chiếu rọi xuống, sắc màu mê người, hiện rõ màu nước cam ép, mùi vị rất tuyệt. Bữa tiệc của Diêu gia, hoàn mỹ không chỉ có thức ăn, toàn bộ tất cả, đều không tìm ra chút tỳ vết nào, có thể vì người làm việc cho Diêu Dật Châu, cho tới bây giờ đều không phải người tầm thường.
"Vị kia là cháu trai Trương đổng sự của bách hóa Đổng Minh, Trương Hữu Đình, trước mắt đang học MBA ở Havard, được cưng chiều nhất trong thế hệ con cháu, có thể nói tương lai rất kỳ vọng có thể thay thế Trương dổng sự."
Khóe miệng Diêu Thủy Tinh hơi nhếch lên, có Từ Tĩnh Viễn ở đây, PDA của cô có thể nghỉ ngơi rồi. Tiến lên vài bước, lễ độ chào hỏi, "Trương đổng, buổi tối tốt lành."
"Thủy Tinh, đến đây, đây là cháu trai Trương Hữu Đình của ta, khi còn bé các cháu đã gặp nhau." Dáng người Trương Đỉnh Minh mập mạp, vỗ vỗ thanh niên tuấn tú trẻ tuổi bên cạnh, "Hữu Đình, đây là người ta thường nhắc với cháu , hòn ngọc quý trên tay tổng giám đốc Diêu, Diêu Thủy Tinh. Cô bé thật đúng là xinh đẹp lại có năng lực, còn nhỏ tuổi đã vô cùng xuất sắc."
"Diêu tiểu thư, sinh nhật vui vẻ." Trương Hữu Đình nhấc ly rượu trong tay lên.
"Cám ơn."
Ánh mắt Trương Đỉnh Minh cười trước một đôi trẻ xuất sắc này, càng xem càng hài lòng, "Thủy Tinh, người trẻ tuổi các cháu có cơ hội thì phải nói chuyện nhiều một chút." Quay đầu nhìn cháu đức tôn của mình, "Trương Hữu Đình, cháu đừng thấy Thủy Tinh mới mười bảy tuổi, cô bé vô cùng lợi hại trên thị trường chứng khoán."
"Trương đổng quá khen."
"Làm sao có thể chứ? Tuần trước cháu mua vào cổ phiếu HT, trong năm ngày ngắn ngủi đã kiếm được cả thảy sáu trăm vạn, thật sự rất có năng lực phân tích! Thủy Tinh, trong một tháng nay mấy cổ phiếu mà cháu mua vào đều tăng rất lợi hại, nói cho Trương gia gia biết, có phải có tin tức nội bộ gì không?"
"Đơn thuần do vận mệnh."
"Diêu tiểu thư quá khiêm nhường." Trương Hữu Đình nhìn cô, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng. Lúc trước ông nội kéo anh tới đây tham dự bữa tiệc này, đối với loại dự tiệc công khai này, thật ra chính là chuyện đi xem mắt, thật sự rất chán ghét.
Coi như thấy được Diêu Thủy Tinh, cũng chỉ cảm thấy cô là một cô gái có khí chất rất khá, rất xinh đẹp, không có điểm gì đặc biệt, nhất là cô mới mười bảy tuổi, làm sao thành món ăn của anh đây? Mãi cho đến vừa nãy, ông nội nhắc tới biểu hiện kiệt xuất của cô trên thị trường chứng khoán, mới khiến anh có vài phần kính trọng đối với cô. Sau khi đánh giá cẩn thận, phát hiện cô ấy lạnh lùng là khác hẳn với các cô gái bình thường, cao quý thận trọng, làm anh động lòng.
"Không biết lát nữa tôi có thể có được vinh hạnh, mời Diêu tiểu thư nhảy một điệu?" Đột nhiên anh cảm thấy sắp xếp của ông nội, không thể tốt hơn.
"Trương đổng, Trương công tử, rất xin lỗi " Từ Tĩnh Viễn lễ độ gật đầu, cắt ngang bọn họ, "Diêu tiểu thư, chúng ta nên đi lên tiếng chào hỏi với Vương tổng giám đốc."
"Xin lỗi không tiếp được." Diêu Thủy Tinh mấp máy khóe miệng, xoay người đi đến thực hiện nhiệm vụ mới, bên môi nâng lên giễu cợt nhàn nhạt, nếu đã đến đây, thì phải diễn vai của mình thật tốt, ít nhất hôm nay cô cũng nên cảm thấy thỏa mãn, cha cô cũng đã chịu lộ mặt cùng cô.
Để báo đáp lại, cô cũng nên làm xong một chút vai trò của mình, dù là chuyện rõ ràng đến mức có muốn giả bộ thì cũng hiểu được. Nhìn sơ qua khách đến tối nay, không phải thế hệ trước mang theo tiểu bối tới, thì là tinh anh trẻ tuổi trong giới thương nghiệp, cha, thật sự không thể chờ đợi?
Ròng rã hai giờ xã giao khách sáo, mặt ngoài vẫn bình tĩnh không biến sắc, cái gọi là yến tiệc xã hội thượng lưu, kỳ thật đều là rập khuôn cả thôi .
Từ lúc còn rất nhỏ, cô đi theo trợ lý tham gia vô số lần, có thể nói là vô cùng thuần thục, nhưng dù như thế nào đi nữa, cô vẫn không cách nào thích được, nhất là lần này, mục đích quá rõ ràng, khiến cô chán ghét.
Túi xách dự tiệc khéo léo tinh tế, truyền đến chút rung động, cô ngước mắt, nhìn về phía có nhiều người vẫn đang nói về hoài bão lý tưởng trong giới chính trị, mà trợ lý Từ vô cùng có kinh nghiệm chuyên chú lắng nghe, cô không tiếng động lui về phía sau, đi tới bên cửa sổ, mở điện thoại di động ra.
Ra ngoài.
Trên màn hình sáng chỉ có hai chữ này.
Tim, đột nhiên phập phồng.
Một giây kế tiếp, tin nhắn lại gửi đến.
Hậu hoa viên.
Này, chẳng lẽ. . . . . .
Quan sát bốn phía một chút, đã là thời gian bữa tiệc nhộn nhịp nhất, rượu mạnh món ngon, âm nhạc ngọt ngào, mọi người muốn thì sẽ khéo léo nói chuyện với nhau, muốn thì sẽ ôm nhau mà khiêu vũ, lúc này cũng không ai để ý tới cô ở trong góc. Linh hoạt nhẹ nhàng xoay người, tránh ra khỏi cửa thủy tinh ra ngoài, lại quay qua hành lang quanh co rộng lớn, khi xung quanh toàn là bóng tối thì cô kéo váy lên, chạy thật nhanh.
Nhịp tim đập nhanh không giống cô, cô là Diêu Thủy Tinh, từ nhỏ đã được giáo dục dù bất cứ chuyện gì cũng phải bình tĩnh trấn định, bởi vì để thành một người lãnh đạo, chỉ có đầu óc tỉnh táo, mới có thể đưa ra quyết định lý trí nhất. Nhưng, vào giờ phút này, cô hít thở rất gấp, cảm thấy nhiệt độ máu dưới làn da từ từ tăng, nóng bỏng, tim giống như bị bốc cháy.
Chạy qua từng bụi tường vi đang nở rất đẹp, cánh hoa màu sắc đỏ tươi tản ra khẽ rơi vào trên môi cô, tinh tế mà xinh đẹp, cô như chạy đua với gió, cánh hoa như mép váy tung bay, ngay cả mùi hoa trong gió đêm cũng mang theo một cỗ thôi thúc không thể hiểu, nhanh hơn chút nữa, chỉ cần nhanh hơn chút nữa. . . . . .
Vòng qua góc khuất, có thể thấy được cánh cổng bằng đồng cao lớn chạm khắc hoa, chỉ cần ba bước, là được rồi. Cô, đột nhiên dừng bước chân lại, từng chút từng chút cân bằng hô hấp của mình, chỉnh sửa lại váy áo của mình, làm mấy sợi tóc tinh nghịch ổn định, lễ phục được làm tay bởi thợ thủ công nổi tiếng lại ôm sát vào người, khi tất cả đều đã giống như thường ngày, cô nâng túi xách nhỏ đắt tiền lên, thản nhiên đi về phía trước, Diêu công chúa cao ngạo đoan trang, tao nhã đẹp mắt.
Tường lát đá cuội sạch sẽ xinh đẹp, hai bên là thực vật xanh được cắt sửa hoàn mỹ không khuyết điểm, cách không tới mười mét nữa, cô thấy người con trai đứng yên dưới ánh đèn đường nhàn nhạt.
Anh lười biếng nghiêng người dựa vào mô tô thích nhất, ánh mắt đen thâm sâu của không ngừng nhìn cô. Thật sự không thể tưởng tượng nổi, cách một khoảng cách không tính là gần, cô lại có thể thấy rõ ánh mắt của anh, giống như biển rộng tối nhất, sâu thăm thẳm nhất, thần bí khó lường.
Nhìn thấy cô, hình như đột nhiên sâu trong đôi mắt toát lên một ngọn lửa, sau đó, anh chậm rãi ngoắc ngón tay với cô.
Cô hít thở thật sâu, ánh mắt như băng, xoay người, quay về!
"Thủy Tinh."
Giọng điệu anh kêu cô, có một loại từ tính rất khác, tinh tế cọ xát qua đáy lòng cô, qua mạch máu của cô, trong nháy mắt bị gắn vào một loại mềm yếu gì đó, cất bước cũng trở nên có chút khó khăn.
"Tới đây."
Cô quay người lại, nhíu mày, "Anh ra lệnh cho tôi?"
Ngăn cách bở cánh cổng bằng đồng kiên cô mà hoa lệ, anh nhìn cô thật lâu. Diêu Thủy Tinh mặc lễ phục, đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, màu tím nhạt, dưới ánh sáng huyền ảo mờ mờ của ánh trăng, giống như sau khi Thượng Đế tạo ra vạn vật, không cẩn thận đánh rơi sắc màu, rơi vào giữa hồ nước, từ từ tản ra, tản ra, tản ra nữa, sau đó bị cô nắm giữ. Làm nổi bật lên da thịt trong suốt như ngọc của cô, cô thật sự vô cùng thích hợp mặc chiếc váy có màu sắc này, cao quý mà hoàn mỹ.
Không phải là anh đã bị luân hãm quá sâu rồi chứ? Làm sao lại cảm thấy, bất kỳ một vẻ mặt nào của cô gái này, cũng đều đáng yêu như vậy? Tinh tế quan sát, ánh mắt rơi vào bóng tán lá xanh quét qua trên vai cô. Cái cô gái ngang ngược này, khiến đáy lòng anh mềm đến rối tinh rối mù.
Rõ ràng là chạy tới, nếu không, trên người cô lại dính phiến lá? Một hồi lâu, anh thở dài nói: "Không phải." Làm sao nhẫn tâm ra lệnh với cô, làm sao có thể từ chối mệnh lệnh của cô?
"Lặp lại lần nữa."
"Tới bên cạnh anh, hử?" Chưa bao giờ biết âm thanh của anh, có thể êm ái như thế.
Giống như rất miễn cưỡng, cô từ từ đi tới bên cửa, "Làm sao anh có thể tới?"
Anh cười, vẻ mặt hài hước khó có được, khiến âm u trong mắt trong tích tắt tiêu tán, "Anh tới cứu vớt công chúa cô đơn lạnh lẽo!"
"Nhàm chán!"
Anh chỉ chỉ đại sảnh bữa tiệc, "Em ở nơi đó, thật sự không cô đơn lạnh lẽo?"
Cô nhìn anh chằm chằm, im lặng.
"Đi theo anh." Anh duỗi tay về phía cô.
Rất nhiều năm về sau, Diêu Thủy Tinh vẫn nhớ rõ ràng rằng, đêm hôm đó, Dương Minh Sơn là bầu trời trong, tất cả vì sao đều rơi vào lòng bàn tay của anh, lấp lánh mà mỹ lệ. Tay của anh, đưa về phía cô, cô nhớ cảm giác lúc anh cầm tay cô... kiên định mà ấm áp, loại cảm giác đó, mỗi ngày, mỗi ngày đều ở bên cô.
Cô nhìn bàn tay quen thuộc, thất thần trong nháy mắt. Anh cũng không thúc giục, chỉ đưa bàn tay ra, chờ đợi cô.
"Đó là bữa tiệc của tôi." Cô nhàn nhạt nhắc nhở.
"Có quan trọng không?" Lông mày giương lên, vài phần kiêu ngạo, vài phần bướng bỉnh, đủ mười phần là lời nói Hạ Viễn Hàng sẽ nói.
Chỉ chỉ cánh cổng ngăn cách bọn họ, "Tôi không có chìa khóa."
"Yên tâm, anh nhất định sẽ đỡ được em."
Cô không dám tin nhìn anh, "Anh bảo tôi leo lên?" Mặc lễ phục như vậy, ở bữa tiệc sinh nhật của cô, đi leo cửa chính?
"Thủy Tinh, anh chờ em."
Cô im lặng, nhìn anh, mắt liếc một cái, cả một năm, nhìn qua vô số lần, thậm chí, nhắm mắt lại, cũng có thể từng nét từng nét miêu tả tỉ mỉ bề ngoài.
Thật ra anh là người vô cùng, vô cùng lạnh nhạt, ít nói, nhưng đối mặt cô, một người so với anh còn im lặng hơn, ít nói hơn, anh lại có thể trở nên rất nhiệt tình, hình như, trước mặt cô, anh rất khác, vì thế cô. . . . . .
Cắn cắn môi, cách cánh cổng được chạm trổ, hung hăng ném túi xách ra ngoài cho anh, "Hạ Viễn Hàng, nếu anh dám không đỡ được tôi, nhất định anh phải chết!"