Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bách Trọng Diễn và Tô Bình đã khởi hành về Berlin.
“Lên xe đi.” Bách Xương Ý nói.
Đình Sương đột nhiên ý thức được, hiện tại cậu đã mất đi ô dù rồi, chẳng mấy chốc cậu sẽ bị-thảo-luận.
“Ờmm, chúng ta đi đâu bây giờ?” Đình Sương đứng im một chỗ không chịu nhúc nhích.
Bách Xương Ý: “Về nhà.”
Đại sự không ổn.
Tính mạng của Ting sắp tèo rồi.
Có lẽ ngày mai sẽ chẳng còn cơ hội mặc cái quần mới mua nữa.
“Không đâu, chúng ta vẫn chưa thể về nhà được.” Đình Sương tỏ ra rất nghiêm túc: “Em còn có chuyện quan trọng chưa làm.”
Bách Xương Ý: “Ồ? Chuyện gì thế?”
Đình Sương suy nghĩ một chút, nói: “Anh coi đi, cô mua cho em nhiều quần áo mới như thế, em cũng phải mua quà để biếu lại cô chú chứ? Nhân lúc trung tâm thương mại còn chưa đóng cửa, chúng ta đi chọn quà cho cô chú nhé. Ngày mai chủ nhật trung tâm thương mại sẽ nghỉ bán, mà nhây đến ngày thường anh lại không có thời gian.”
Bách Xương Ý bảo: “Việc này không phải vội, chờ em thi xong rồi tính cũng được.”
Đình Sương: “Ờmm, em còn muốn…”
Bách Xương Ý: “Còn muốn gì nữa?”
Đình Sương: “Còn muốn…”
Bách Xương Ý: “Nói đi.”
“Em còn muốn…” Đình Sương quanh co lòng vòng một lúc, đột nhiên cực kỳ thành khẩn nói: “Em còn muốn học lại! Em thích học lại cực kỳ luôn, thật đó. Em thấy hai đứa mình đã thảo luận về vấn đề này nhiều lần lắm rồi, quá vô vị, không cần thảo luận lại nữa đâu. Hơn nữa ——” Cậu chuyển từ phòng thủ sáng tấn công, hóa thân thành người bị hại: “Đều tại anh hết đó, sáng nay em hãi tới mức sắp liệt dương luôn, anh phải bồi thường tổn thất tinh thần cho em!”
“Bồi thường thế nào?” Bách Xương Ý cong môi, ghé sát vào vành tai của cậu, thấp giọng nói: “Giúp em cương lên nhé?”
Đình Sương bị giọng nói trầm thấp kia làm cho chấn động, cảm giác tê dại lan tỏa từ vành tai đến nửa người. Cậu như bị điện giật mà nhảy về phía sau một bước, mắng: “Lão lưu manh.”
Đại giáo sư Bách tự thấy mình không phải phường lưu manh, càng chẳng liên quan gì đến chữ ‘lão’ kia hết. Anh cực kỳ phong độ mà hỏi: “Vậy em muốn bồi thường như thế nào?”
Bồi thường như thế nào…
Đình Sương hỏi: “Em muốn cái gì anh cũng đồng ý hả?”
Bách Xương Ý cười nhẹ: “Ừ.”
Cơ hội ngàn năm có một, nhất định phải nắm cho thật chắc.
Đình Sương suy nghĩ đắn đo mãi, chỉ sợ mình bị thiệt.
Bách Xương Ý thấy cậu như vậy, buồn cười bảo: “Lên xe rồi từ từ suy nghĩ, anh có chạy mất được đâu.”
Bình thường mỗi khi ngồi trên xe, Đình Sương đều nói chuyện luôn mồm, thế nhưng bữa nay lại chẳng hó hé câu gì, giống như một bức tượng Người Suy Tư vậy. Cậu đang tính làm cách nào để chiếm được món lợi lớn từ trên người Bách Xương Ý, tốt nhất là có thể bắt Bách bạo chúa phải ‘cắt đất đền tiền tang quyền nhục quốc’. (vừa phải dâng đất cầu hòa, vừa làm nhục quốc thể)
Cho đến khi sắp về đến nhà, cậu mới nghĩ ra một chủ ý – tự cho là – tuyệt diệu: “Vậy tối nay… chuyện gì anh cũng phải nghe theo em.”
Bách Xương Ý cười bảo: “Suy nghĩ lâu như thế mà chỉ đưa ra ngần ấy yêu cầu thôi à?”
“Chỉ ngần ấy yêu cầu?” Đình Sương đắc ý nghĩ, tối nay anh đừng có cầu xin tiểu gia đây tha cho đấy nhé.
Đình tiểu gia mơ rõ là đẹp.
Bách Xương Ý lúc nào cũng mạnh mẽ cường thế, cậu luôn bị anh đàn áp, đêm nay cậu phải làm chủ, phải nắm giữ toàn bộ thế cục!
Về đến nhà.
Đình Sương lập tức sử dụng quyền lực mới nhận được: “Chuyện đầu tiên, em muốn đổi mật khẩu cửa ra vào thành ngày mà chúng ta bắt đầu sống chung.”
Mật khẩu vốn dĩ cũng cần đổi lại, Bách Xương Ý tuân thủ lời hứa, đổi mật khẩu.
Đình Sương nói tiếp: “Em muốn ăn thịt bò bít tết mà hồi trước anh làm cho em.”
Bách Xương Ý đeo tạp dề, rán thịt bò bít tết.
Lúc ăn cơm, Đình Sương ủn cái đĩa qua đó, bảo: “Em muốn anh cắt cho em.”
Bách Xương Ý xem như đã hiểu, tối nay anh phải hầu hạ cho vị tiểu gia này.
Chuyện nhỏ, dù sao thường ngày cũng hầu quen rồi.
Cơm nước xong, dắt Vico đi dạo xong, Đình Sương nói: “Em muốn tắm rửa.”
Bách Xương Ý đang cất dây dắt chó, nghe thế thì quay lại nhìn Đình Sương một cái, cười trêu ghẹo: “Muốn anh hầu hạ em tắm à?”
“Cái này thì không cần…” Đình Sương chuồn thẳng, chạy vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Tắm rửa xong, cậu lặng lẽ đi đến phòng quần áo để đeo tai thỏ, trong đầu ảo tưởng ra cảnh ‘thỏ xưng đại vương’.
Ngay lúc cậu đang khom lưng mặc quần tất, Bách Xương Ý lại đẩy cửa đi vào: “Ting, em ——”
Đuôi thỏ vểnh vểnh, cẳng chân thon dài cân xứng, chân trái được tất lưới ôm trọn, chân phải còn để trần, mới xỏ được đến mắt cá chân.
Tư thế này từng có vết xe đổ, Đình Sương nhanh chóng đứng thẳng người dậy, tai thỏ lắc lư một chút: “Anh, anh ra ngoài trước đi.”
Bách Xương Ý tiến tới xoa xoa gò má Đình Sương, sau đó ấn bả vai để cậu quỳ xuống: “Anh không muốn ra, anh đã chờ cả một ngày rồi.”
Đình Sương trừng Bách Xương Ý, lên án nói: “Anh đã hứa tối nay cái gì cũng nghe theo em!”
“Đúng, cái gì cũng nghe theo em.” Bách Xương Ý gật đầu, một tay nắm lấy cằm của Đình Sương, một tay cầm cái khóa hàm đang để ở bên cạnh, đeo vào cho cậu rồi bảo: “Em nói đi, anh đang nghe đây.”
“Anh —— ưm ưm!” Miệng của Đình Sương bị chặn lại, căn bản không nói ra được một câu rõ ràng.
Móa, lão già khốn nạn.
…
Đêm khuya.
Trong phòng thay đồ, trên mặt gương có chất lỏng trắng đục khô cứng, phía dưới sàn nhà cũng dính lấm ta lấm tấm. Ngay cạnh đó, chiếc áo ba lỗ bị vo thành một cục, nơ con bướm ở cổ đã bị mở tung. Ra phía ngoài một chút, gần cánh cửa có một nửa đôi tất lưới liền đai bị xé rách, quần đùi ẩm ướt và khóa hàm bị vắt trên tay cầm.
Nguyên đoạn đường từ phòng để đồ cho tới phòng tắm, có mấy vệt nước chẳng biết là nước gì.
Trước cửa phòng tắm có thêm một nửa đôi tất lưới, cùng với cái bờm tai thỏ.
Đình Sương được Bách Xương Ý ôm trong bồn tắm, khóe mắt đỏ hoe hơi rưng rức.
“… May mà là em đấy.” Cậu cúi đầu nhìn cơ thể bị chà đạp vô cùng thê thảm của mình, cổ họng khàn khàn nói: “Bách Xương Ý em nói cho anh biết, trên đời này chỉ có em anh dũng như thế thôi, thử đổi thành người khác xem, cmn chả báo cảnh sát lâu rồi ấy chứ.”
Hên là quà sinh nhật một năm chỉ cần tặng một lần, nếu như nhiều thêm mấy lần nữa, chắc cậu toi bố nó mạng.
Bách Xương Ý cười nhẹ, bảo: “Ăn khuya không? Đêm nay sẽ nghe theo ngài sai bảo.”
Không nhắc đến còn đỡ, nhắc đến một cái Đình Sương nổi quạo luôn: “Còn dám bảo nghe theo em, anh căn bản có thèm nghe đâu?”
Bách Xương Ý hôn vành tai của cậu, nói: “Sau đấy anh nghe theo răm rắp còn gì? Nhẹ một chút sâu một chút, không phải đều do em định đoạt sao?”
“HỪ!” Đình Sương tức giận quay đầu lại: “Anh thích nghe em cầu xin anh lắm đúng không —— Ưm.”
Bách Xương Ý hôn cậu, nụ hôn dịu dàng của anh khiến cho cậu an tĩnh lại.
Dưới nụ hôn dịu dàng ấy, hô hấp của cậu quện vào hô hấp của anh, đầu mũi của cậu nhè nhẹ cọ vào đầu mũi của anh, cảm thụ đôi môi mềm mại của anh, nhìn anh từ từ khép lại đôi mắt sâu thẳm.
Nụ hôn này khác hẳn với những nụ hôn trước đây.
Đình Sương đột nhiên rất muốn kéo dài nụ hôn này đến vĩnh viễn.
Lúc đôi môi của Bách Xương Ý rời khỏi đôi môi cậu, Đình Sương mới hỏi: “Có phải đêm nay chuyện gì cũng nghe em không?”
Bách Xương Ý: “Đương nhiên rồi.”
Đình Sương xoay người lại, ngồi lên trên đùi Bách Xương Ý, hai cẳng chân quắp lấy eo anh: “Vậy em muốn anh hôn em thêm lúc nữa.”
Nụ hôn của Bách Xương Ý một lần nữa hạ xuống.
Đình Sương nhớ lại nụ hôn đầu tiên của bọn họ, khi ấy lục phủ ngũ tạng của cậu đều như bay lên trời xanh, thế nhưng hiện tại, lục phủ ngũ tạng vẫn còn nằm yên trong cơ thể cậu.
Từ động lòng đến an lòng.
Nụ hôn này còn kéo dài hơn nụ hôn ban nãy.
Tới khi kết thúc, Đình Sương khẽ tựa đầu vào bả vai Bách Xương Ý, nói: “Em muốn anh hầm canh bổ cho em.”
“Dằn vặt người quá.” Bách Xương Ý cười mắng một câu, đứng dậy, chuẩn bị lấy khăn lau khô cho hai người rồi xuống bếp hầm canh: “Em có xuống được không đấy?”
Hai chân Đình Sương còn quấn quanh eo Bách Xương Ý, hai tay ôm cổ anh: “Em không xuống.”
Bách Xương Ý chịu thua, một tay nâng mông cậu, tay còn lại cầm khăn lau lau tóc cho Đình Sương.
“Em nặng không?” Đình Sương hỏi.
“Mình nặng bao nhiêu em còn không biết à?” Bách Xương Ý buồn cười hỏi: “Anh bảo nặng thì em có chịu xuống không?”
Đình Sương ôm chặt lấy cổ Bách Xương Ý: “Nặng cũng không xuống.”
Bách Xương Ý dùng tư thế này bế Đình Sương xuống dưới nhà: “Không xuống thì không có canh uống đâu đấy, lấy quần áo mặc vào đi, buổi tối lạnh trời.”
Đình Sương “ừ” một tiếng, đi lấy hai bộ đồ ngủ, sau đó đứng bên cạnh tủ lạnh nhìn Bách Xương Ý chọn nguyên liệu.
“Em muốn ăn canh sườn, sườn nấu bí đao ấy.” Cậu ngó đầu vào trong tủ lạnh, muốn tìm bí đao: “Không thì sườn hầm củ sen cũng được.”
“Không có mấy thứ khác đâu.” Bách Xương Ý nói: “Sườn hầm củ cải với sườn hầm ngô ngọt, em chọn đi.”
“Thế sườn hầm ngô ngọt đi.” Đình Sương nói.
Bách Xương Ý chặt nhỏ dẻ sườn, còn Đình Sương thì đứng ở bên cạnh thiết tha mong chờ.
“Còn muốn gì nữa không?” Bách Xương Ý liếc cậu một cái, mang theo ý cười: “Nói sớm một chút.”
Đình Sương đùa giỡn: “Em muốn ngôi sao, còn muốn cả ông trăng nữa.”
“Cái này dễ kiếm hơn bí đao với củ sen nhiều.” Bách Xương Ý sơ chế xong dẻ sườn với ngô ngọt, cho cả hai thứ vào trong nồi: “Đi nào, dẫn em đi tìm ngôi sao với ánh trăng.”
“Có thật á?” Đình Sương đi theo Bách Xương Ý ra ngoài.
Bách Xương Ý bảo: “Ra ngoài sân chờ anh một lát.”
Đình Sương chờ một lát, chờ được một cái kính thiên văn.
“Anh lấy đâu ra vậy?” Đình Sương kinh ngạc hỏi.
“Trong kho, mua từ lâu rồi, nhưng tính chờ em thi xong mới nói cho em biết. Lần trước chẳng phải em kể cứ đến hè, là em thích vừa ăn dưa hấu vừa ngắm sao đấy thôi.” Bách Xương Ý đặt ống kính viễn vọng lên trên giá đỡ: “Bầu khí quyển ở nơi này không bị ô nhiễm mấy, nhìn bằng mắt thường cũng thấy ánh sao, nhưng có kính viễn vọng xem vẫn rõ hơn. Với lại canh sườn phải hầm một lúc mới được, không vội, em cứ chơi trước đi.”
“Em chỉ thuận miệng kể thôi mà…” Đình Sương chẳng biết nên nói gì mới phải: “Anh đều nhớ kỹ ư…”
“Trước tiên em hãy dùng mắt thường để định vị mảng sao Tam Giác Mùa Hè, nó bao gồm sao Chức Nữ thuộc chòm Thiên Cầm, sao Ngưu Lang thuộc chòm Thiên Ưng, và sao Thiên Tân thuộc chòm Thiên Nga. Ba ngôi sao này tạo thành một hình tam giác.” Bách Xương Ý vừa điều chỉnh kính viễn vọng vừa bảo: “Hướng kia kìa, sao Chức Nữ là ngôi sao sáng nhất, trước tiên cứ tìm sao Chức Nữ đã.”
“… Thấy rồi.” Đình Sương ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao trên không trung.
“Nhìn xuống một chút, bên dưới là chòm Xà Phu và chòm Bán Nhân Mã.” Bách Xương Ý đã điều chỉnh xong kính viễn vọng: “Qua đây nhìn đi.”
Đình Sương đi tới, nhìn thông qua chiếc kính viễn vọng, toàn bộ bầu trời đêm đều trở nên khác biệt.
Tinh hà tráng lệ, thì ra có vô vàn ngôi sao mà trước đây cậu không nhìn thấy được.
“Dải ngân hà đẹp quá…” Đình Sương bật thốt lên.
“Tìm thấy Tam Giác Mùa Hè chưa? Dọc theo đường ngân hà đi xuống chính là chòm Xà Phu.” Bách Xương Ý ôm lấy eo Đình Sương: “Nhìn thấy chưa?”
“Ừm.” Đình Sương nói: “Có vô vàn ánh sao mang màu sắc khác nhau… vừa nghĩ tới những vầng sáng mà em đang ngắm này, thực chất lại cách xa hàng nghìn năm ánh sáng, em luôn cảm thấy rất thần kỳ.”
“Sao Ngưu Lang cách trái đất chỉ có năm ánh sáng thôi.” Bách Xương Ý cười bảo: “Em bây giờ đang nhìn sao Ngưu Lang khi em tám tuổi đấy.”
“Em đang nhìn sao Ngưu Lang khi anh tuổi thì có…” Vầng sáng của ánh sao từ nơi thời không xa xôi tiến vào trong mắt Đình Sương, cậu mê mẩn ngắm nghía một hồi, Bách Xương Ý cũng chẳng nói tiếng nào, chỉ mỉm cười đứng một bên nhìn cậu.
Không biết qua bao lâu, trong không khí thoang thoảng hương vị đậm đà của dẻ sườn và ngô ngọt.
Phồn tinh và khói bếp đều có đủ.
“Có phải đêm nay chuyện gì cũng nghe theo em không?” Đình Sương quay đầu nhìn về phía Bách Xương Ý, một lần nữa hỏi lại vấn đề này.
“Đương nhiên.” Bách Xương Ý cười nói: “Em còn muốn gì nào?”
“Vậy em…” Đình Sương nói ra mong muốn mà cậu ấp ủ từ lúc hai người hôn nhau trong nhà tắm: “Em muốn anh yêu em. Em còn muốn anh vĩnh viễn trẻ trung, vĩnh viễn vui sướng, vĩnh viễn yêu em.”
CHÚ THÍCH
[] Tượng người suy tư [] Tam giác mùa hè [] Canh sườn hầm ngô ngọt