Edit: Pinkie
“Tiểu Quyển, tới đây cho anh trai liếm một phát.”
Trong ánh nắng ấm áp của Địa Trung Hải, Kỷ Hằng lười biếng nằm trên giường.
Tiểu Quyển không nói nên lời, “Kỷ Hằng, anh tự nghe thử xem, anh nói cái gì đấy, người khác nghe sẽ nghĩ lệch lạc.”
Bây giờ hai người đang hiện hình thú, Kỷ Hằng tùy tiện liếm móng vuốt của mình hai cái, rồi híp mắt nhìn Tiểu Quyển.
Sau khi Tiểu Quyển nuốt Đàn Na Châu, nguyên thân cuối cùng đã khôi phục hình dáng Thanh Loan lúc ban đầu. Lúc này cô đứng trên giường, duỗi đôi cánh lớn ra, lông đuôi thật dài rủ xuống trên giường, cong thành một độ cong đẹp mắt. Bộ dáng lộng lẫy, nhưng chùm tóc dựng đứng trên đỉnh đầu thì vạn năm không thay đổi, vẫn sừng sững đứng đó.
Một giây trước Kỷ Hằng còn nằm trên giường, một giây sau đã nhẹ nhàng bổ nhào về phía trước, đặt Tiểu Quyển dưới móng vuốt của mình. Bạch Hổ lớn hài lòng liếm đầu chim nhỏ.
“Công việc chải chuốt thế này, em không cần quan tâm, cứ giao cho anh là được rồi.”
Tiểu Quyển liều mạng rụt cổ lại, trốn tránh đầu lưỡi của anh, đôi mắt đen lúng liếng bị anh liếm đến mức nhắm chặt lại, cô kháng nghị, “Có phải không, là anh sao? Thanh Loan chúng ta không chải chuốt lông như thế này!”
“Nói bậy,” Kỷ Hằng kiên nhẫn phổ cập cho Tiểu Quyển, “Em về Linh Trạch Châu hỏi chút đi, Thanh Loan gả cho Bạch Hổ thì được chải chuốt lông như thế này.”
Kỷ Hằng liếm xong cổ và lưng thì tiếp tục liếm tới trước ngực chim nhỏ, liếm một hồi có chút lưu luyến không rời.
“Tiểu Quyển, biến thành hình người nào.” Kỷ Hằng khàn giọng nói.
Tiểu Quyển bay nhảy hai lần, nhưng không thoát được, “Anh bảo em biến thành em biến sao? Em không cần mặt mũi à?”
Bạch Hổ nghiêng đầu nghiên cứu Tiểu Quyển, “Thì ra em không thích đổi? Được rồi, anh đều có thể.”
Anh trông như thể anh có thể làm bất kỳ điều gì quái, Tiểu Quyển nhanh chóng biến thành hình người.
Cô biến thành hình người nhưng anh lại không biến, dùng móng vuốt đề bả vai của cô lại, đè cô ở phía dưới. Tiểu Quyển bị dọa sợ đến mức liều mạng bò ra ngoài.
“Em sợ cái gì?” Kỷ Hằng cười khẽ một tiếng, cũng biến thành hình người rồi thuận tay kéo chăn, bao hai người lại.
Hồ nháo thật lâu, ngay lúc hỗn loạn thì bên ngoài có người gõ cửa. Cuối cùng Tiểu Quyển cũng thở ra, chui đầu ra khỏi chăn, đâm đâm Kỷ Hằng, “Có người.”
Kỷ Hằng nằm ỳ trong chăn không chịu ra, thuận tay kéo Tiểu Quyển trở về, “Là Nhiếp Trường Phong. Không cần để ý tới cậu ấy.”
Ngoài cửa quả nhiên truyền đến giọng của Nhiếp Trường Phong, “Kỷ Hằng, đã mấy giờ rồi mà các người vẫn chưa chịu dậy? Chúng ta tới để tham gia liên hoan phim, không phải để hai người hưởng tuần trăng mật. Mọi người đều đã đang đợi đấy.”
Tiểu Quyển chui ra khỏi chăn, nhìn đồng hồ trên điện thoại, cô giật nảy mình, nhanh chóng bò xuống giường tìm quần áo, nói với Nhiếp Trường Phong ở ngoài cửa: “Năm phút, bọn em lập tức ra liền.”
Lời còn chưa dứt thì cô đã bị người ở phía sau bổ nhào tới. Kỷ Hằng giống như con thú săn mồi đánh lén thành công, cười nói: “Nửa giờ. Cho chúng ta thêm nửa giờ.”
Chờ tới lúc hai người đi ra thì bên ngoài sảnh khách sạn đã có một đống người đứng đợi. Trên mặt mỗi người đều mỉm cười đầy hàm ý. Tiểu Quyển có chút đỏ mặt, không biết nơi này cách âm có tốt không, Kỷ Hằng mới bắt cô gọi anh là anh trai, nói không chừng đã bị bọn họ nghe thấy được.
Mọi người lập tức vây quanh hai người bọn họ. Nhân vật chính của ngày hôm nay là Tiểu Quyển, Kỷ Hằng thuần túy là đến để đi cùng thảm đỏ với bà xã mình.
Lần đi thảm đỏ này, Tiểu Quyển xuất hiện với hai thân phận. Một là nữ diễn viên chính cho bộ phim mới của đạo diễn Hàn, trong đó cô vào vai một cô gái trẻ bị ép kiếm tiền từ việc mang thai hộ trên thị trường chợ đen, lần này cô tham gia liên hoan phim và được đề cử giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Hai là đại sứ của thương hiệu cao cấp hàng đầu GA. Ngày hôm nay Tiểu Quyển mặc bộ trang phục mới nhất trong bộ sưu tập của Privé. Nhà tạo mẫu của Avant và nhà tạo mẫu của GA đã sớm thống nhất về thiết kế, cho nên hết thảy hôm nay đều thuận lợi.
Tạo hình của Kỷ Hằng thì không có phiền toái như Tiểu Quyển, thừa dịp đứng chờ Tiểu Quyển, anh cầm điện thoại, gọi video.
Trên màn hình điện thoại di động xuất hiện gương mặt nhỏ nghiêm túc của một cậu bé. Khuôn mặt cậu bé rất giống Kỷ Hằng, sống mũi cao giống Kỷ Hằng, nhưng mà tổng thể thì lại giống Tiểu Quyển hơn, xinh đẹp động lòng người. Đây chính là con trai của Kỷ Hằng, người thừa kế ngôi vị Bạch Hổ Vương của đời sau —— Kỷ Lăng.
“Cha, có việc gì sao ạ?” Giọng điệu lạnh lùng của Kỷ Lăng giống hệt Kỷ Hằng.
Kỷ Hằng bị chặn nghẹn họng, “Không có chuyện thì không thể gặp con sao? Con trai, đang làm gì đấy?”
Bởi vì lệch múi giờ, cho nên bây giờ trong nước là chạng vạng tối, cũng đã ăn cơm tối xong.
Kỷ Lăng liếc nhìn ống kính một chút, cũng không nói chuyện mà cầm đồ vật trong tay lên, đưa qua đưa lại trước ống kính, đó là một cuốn sách giáo khoa.
“Đến giờ mà còn chưa làm xong bài tập à?” Kỷ Hằng có chút buồn bực, cái này không giống với phong cách của Kỷ Lăng.
“Đương nhiên con đã làm xong,” Kỷ Lăng không kìm lòng được mà giải thích, “Đây là sách tham khảo con tự đọc thêm. Mẹ đâu rồi ạ?”
Kỷ Hằng xoay ống kính về phía Tiểu Quyển.
Tiểu Quyển đang bị vây bởi một đám người để trang điểm, cô cười hì hì với ống kính, “Tiểu Lăng, làm bài tập xong còn đọc sách tham khảo làm gì nha? Ra sân sau tìm Hạ Tiểu Hằng chơi đùa, nghịch đất!”
Kỷ Lăng khinh thường, “Chỉ mấy em bé mới ngồi nghịch đất cát rồi chơi với nước.”
Kỷ Lăng do dự một chút, bỗng nhiên nói: “Mẹ, con muốn nói chuyện với mẹ, mẹ có thể tắt loa ngoài được không?”
Kỷ Hằng tắt loa ngoài, đưa di động dán sát bên tai Tiểu Quyển.
Kỷ Lăng do dự một hồi lâu rồi mới nói: “Hôm nay con thi môn toán không được điểm tối đa, chỉ được điểm.”
“Chỉ được ? Chỉ??” Tiểu Quyển cứng họng đến mức không nói nên lời, cũng hạ thấp giọng nói với Kỷ Lăng: “Tiểu Lăng, có phải con yêu cầu quá cao đối với chính mình không? Hôm nào mẹ đưa bảng điểm trước kia của mẹ cho con coi nhé?”
Có lần Tiểu Quyển dọn dẹp đồ trong nhà, lúc lật thấy phiếu điểm của mình thì thiếu chút nữa đã bị thành tích trên đó dọa khóc.
Lúc ấy, Kỷ Hằng đi tới, nhìn thoáng qua, tỉnh táo tuyên bố, “Đây là kết quả bố phụ đạo mỗi ngày, nếu không phụ đạo, đại khái không có môn nào có thể qua được.”
Nhưng Kỷ Lăng cũng chẳng để ý tới thành tích của mẹ mình, “Thế nhưng thầy giáo của con nói, ban đầu lúc cha học ở TSB, thành tích vô cùng, vô cùng tốt.”
Tiểu Quyển đã hiểu.
Hào quang của Kỷ Hằng quá mạnh, Kỷ Lăng bị áp lực quá lớn, cảm thấy mất thể diện khi mình không thi được điểm tối đa.
Tiểu Quyển lấy tay che miệng, hạ thấp giọng, nói, “Cha con cũng không phải lúc nào cũng lợi hại như vậy. Nói cho con biết, khi còn nhỏ, cha con biết nói chuyện muộn hơn con rất nhiều.”
“Thật sao ạ?” Kỷ Lăng bật dậy.
“Hai người các em nói xấu gì anh đấy?” Kỷ Hằng lấy điện thoại nghe ngóng.
Anh nghe được Kỷ Lăng nói: “Mẹ, mẹ tin không, sớm muộn gì cũng có một ngày, mọi người sẽ không giống như bây giờ, đều gọi con là con trai Kỷ Hằng, bọn họ sẽ chỉ vào cha và nói, đây là cha của Kỷ Lăng.”
Bị con trai khiêu khích, Kỷ Hằng nhíu mày, thản nhiên nói với màn hình điện thoại: “Vậy con cố lên nhé!”
Tâm tình của Kỷ Lăng có vẻ tốt hơn nhiều, sau khi nói tạm biệt với cha mẹ thì đưa điện thoại ra sau lưng. Ngồi trên chiếc ghế bành sau lưng cậu là một người phụ nữ mặc đồ ở nhà, tóc búi sau đầu gọn gàng, đang đọc sách. Đó là mẹ của Kỷ Hằng.
Bà bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kỷ Hằng trên màn hình thì có chút xấu hổ.
Giống như không biết nên nói cái gì, một hồi lâu bà mới nói: “Thời tiết gần đây ở Pháp không tốt lắm, con và Tiểu Quyển nhớ nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng quá vất vả.”
Kỷ Hằng gật đầu, đáp: “Vâng.” rồi cúp điện thoại.
Lúc trước, khi Tiểu Quyển sinh Kỷ Lăng, mẹ Kỷ Hằng cũng tới. Ở trong phòng bệnh, lần đầu tiên Tiểu Quyển đưa tiểu Bạch Hổ cho bà ôm, thì phát hiện tay bà đang run không ngừng. Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, ưu nhã như thế, nhưng khi ôm một con hổ nhỏ còn chưa mở mắt thì thực sự nhịn không được, nghẹn ngào khóc lớn trước mặt mọi người, khóc đến mức không dừng lại được. Từ đó về sau, quan hệ giữa Kỷ Hằng và bà cũng được hóa giải rất nhiều.
Mặc dù Kỷ Hằng vẫn không chịu nói chuyện với bà, thế nhưng lúc Tiểu Quyển mời bà tới nhà gặp Kỷ Lăng thì Kỷ Hằng cũng chưa từng phản đối.
Mẹ Kỷ Hằng xem Kỷ Lăng như bảo bối, hận không thể đem tất cả đồ tốt nhất trên thế giới này cho con hổ con này. Cuối cùng, bà dứt khoát quyết định mua một căn hộ ở bên cạnh nhà Kỷ Hằng, sống ở nhân gian, thỉnh thoảng đón Kỷ Lăng qua chơi.
Cho tới một lần, Kỷ Lăng trước nay luôn khỏe mạnh bỗng nhiên ngã bệnh, ban đêm ngủ không yên ổn, chỉ có thể ôm trên tay cậu bé mới ngủ được chút ít. Ngày hôm đó, mọi người chịu đựng tới nửa đêm, bỗng dưng Kỷ Hằng nói một câu: “Tiểu Quyển, mẹ, hai người đi ngủ đi, để con trông cho.”
Mẹ Kỷ Hằng bị anh gọi một tiếng mẹ làm cho run rẩy, nước mắt rơi xuống, vội vàng đưa con hổ con cho anh rồi chạy ra khỏi phòng.
Tiểu Quyển không đi, vỗ vỗ con hổ con trong ngực Kỷ Hằng, “Kỷ Hằng, bây giờ em có Kỷ Lăng, giống như cũng có thể hiểu được ý nghĩ ban đầu của mẹ anh một chút. Thật ra, nếu là em, em cũng không thể quyết định được là có mang anh đi cùng hay là không.”
Tiểu Quyển nhìn Kỷ Hằng, “Mặc dù mang anh đi mới ý nghĩ bản năng nhất của một người mẹ, nhưng mà giữ anh lại, anh chính là vị vua tương lai của một quốc gia, là Bạch Hổ Vương, em cũng không thể quyết định đến cùng thì cái nào mới là tốt với anh hơn.”
Kỷ Hằng đưa một tay ra, ôm lấy Tiểu Quyển.
“Tiểu Quyển, để anh nói cho em biết cái gì mới là tốt với anh. Cái gì cũng đều không quan trọng, em ở đâu, anh ở đó, em sống anh sẽ sống cùng em, em chết anh sẽ chết với em, cho dù thế nào, bất cứ lúc nào cũng đừng bỏ rơi anh.”
Tiểu Quyển gật đầu, vỗ về ôm lấy anh.
Liên hoan phim lần này được tổ chức tại một thành phố nhỏ vô cùng náo nhiệt ở nước Pháp, quy tự rất nhiều ngôi sao.
Lần này Kỷ Hằng đi theo hộ tống Tiểu Quyển, lúc xuống xe, anh rất thoải mái, quay người lại đỡ Tiểu Quyển.
“Anh đã tới đây bao giờ chưa?” Tiểu Quyển cẩn thận kéo váy bước xuống xe, thuận miệng hỏi anh.
“Tới ba lần, một lần nhận được giải ảnh đế.” Kỷ Hằng mỉm cười.
Tiểu Quyển nghe ra ý tứ khoe khoang của anh, “Nói không chừng lần này em cũng có thể nhận được giải ảnh hậu đấy.”
Mấy năm này, kỹ thuật diễn của Tiểu Quyển đã được Kỷ Hằng hun đúc nên có những bước tiến nhảy vọt, xưa đâu bằng nay, bộ phim lần này gây tiếng vang lớn, khả năng đoạt giải là rất cao.
“Nói không chừng.” Kỷ Hằng lặp lại từ mấu chốt trong lời vừa rồi của cô một lần.
Tiểu Quyển không phục, “Coi như lần này tạm thời được nhận giải thì em cũng đã nhận được hai lần.”
Kỷ Hằng đả kích cô, “Anh nhận được giải ảnh đế nhiều đến mức không thể nhớ nổi.” “Vậy thì thế nào? Ảnh đế Kỷ, anh đã lui về hậu trường, sau này không thể nhận giải được nữa.” Tiểu Quyển phân tích, “Em còn diễn rất lâu, sau này còn không biết bao nhiêu giải thưởng đang chờ em đấy.”
“Được, Tiểu Quyển của chúng ta lợi hại nhất.” Kỷ Hằng ôm eo cô.
“Anh cười gì đấy?” Tiểu Quyển nhìn chằm chằm anh.
Kỷ Hằng cười nói: “Cho tới bây giờ anh chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày hộ tống vợ mình đi thảm đỏ.” Lại bổ sung, “Xem như tiết kiệm được mười mấy hai mươi vạn, không tệ, rất có lợi.”
Có người sẵn sàng bỏ ra hơn mười mấy hai mươi vạn để mua một tấm vé vào cửa không cần đăng ký dự lễ khai mạc liên hoan phim, không có tác phẩm nào, chỉ để xuất hiện trên thảm đỏ.
Kỷ Hằng là một người quen cũ trong liên hoan phim và mọi người đều biết anh ấy.Mặc dù Tiểu Quyển là gương mặt mới, nhưng dù sao danh tiếng của vợ anh để đánh bóng nên cũng là chủ đề được tìm kiếm. Gần đây cô trở thành đại sứ toàn cầu mới của GA, là gương mặt phương Đông duy nhất trong số các đại sứ, lại thêm hai người vô cùng đẹp đôi nên nhanh chóng trở thành tâm điểm.
Thật ra thảm đỏ không dài, từ cửa ra vào tới bên trong tòa nhà không có mấy bước, cộng thêm một dãy bậc thang.
Tiểu Quyển và Kỷ Hằng dừng lại một chút để mọi người chụp ảnh rồi mới bước lên bậc thang. Hôm nay Tiểu Quyển mặc một chiếc váy đuôi dài, với tinh thần có trách nhiệm với nhãn hàng, Kỷ Hằng đã lùi lại, để cô một mình đi lên trước cho nhiếp ảnh gia chụp ảnh.
Tiểu Quyển buông tay Kỷ Hằng ra, một mình đi trước, nhưng chiếc váy quá dài, làm cô bị vấp một chút.
Mặc dù đôi giày cao gót hôm nay Tiểu Quyển mang tối thiểu cũng mười lăm mười sáu centimet, nhưng với thân thủ của cô, chuyện bị vấp này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó, trong đầu Tiểu Quyển lại xuất hiện hình ảnh kỳ quái.
Đó là ánh sáng và bóng tối hỗn loạn, quay cuồng và quét sạch mọi thứ.
Tiểu Quyển đã ngã trên bậc thang, đầu va xuống đất, rất nhanh, Kỷ Hằng đã bước tới ôm lấy cô. Lúc đó, trước mắt Tiểu Quyển chỉ một màu đen.
Giống như ngủ một giấc rất dài, bóng đêm mờ mịt, trầm nhưng ngọt ngào, không hề mộng mị.
Đến lúc tỉnh dậy, mở mắt ra, trước mặt là gương mặt tuấn tú của Kỷ Hằng.
Tóc tai của anh có chút lộn xộn, cổ áo sơ mi xộc xệch, đang nắm chặt tay Tiểu Quyển, cau mày lộ vẻ lo lắng, thời điểm Tiểu Quyển mở mắt ra, ánh mắt anh lập tức sáng ngời.
Tiểu Quyển cúi đầu nhìn chính mình một chút, trên người là quần áo bệnh nhân, nhìn nhìn xung quanh, đây không phải là nơi quen thuộc mà giống như là bệnh viện.
“Kỷ Hằng, em đã hôn mê bao lâu?” Tiểu Quyển hỏi.
Kỷ Hằng nhìn cô, hơn nửa ngày mới mở miệng: “Ba ngày. Bác sĩ đã kiểm tra, nói không có gì đáng ngại, tỉnh lại thì tốt rồi.”
Tiểu Quyển nhìn vào mắt anh, có cảm giác đáng ngại từ từ dâng lên.
“Kỷ Hằng,” Tiểu Quyển cảnh giác hỏi, “em vừa mới trượt chân ngã trên bậc thang thảm đỏ của liên hoan phim, có đúng không?”
Kỷ Hằng nhìn cô chăm chú, hầu kết bỗng nhúc nhích lên xuống.
“Tiểu Quyển,” Anh không lưu loát mở miệng, “Lần trượt chân ở liên hoan phim là mười năm trước, ngươi hai ngày trước em trượt chân ngã trong nhà, sau đó đập đầu xuống đất rồi ngất đi.”
Có ý gì?
Chẳng lẽ, vậy mà, lại, mất trí nhớ??
Đột nhiên bỏ qua mười năm nữa???
Mặc dù Tiểu Quyển và Kỷ Hằng nuốt Đàn Na Châu, không già đi từng ngày như người phàm, thế nhưng mà……
Tiểu Quyển đau khổ, “Thật vất vả lắm em mới nhớ lại hết tất cả những chuyện trước kia, thế mà lần này lại bỏ mất mười năm sao?”
Ánh mắt Kỷ Hằng sáng rực lên, “Những chuyện trong những năm qua, em đã nhớ hết chưa?”
Tiểu Quyển gật đầu, “Nhớ, em đều đã nhớ tất cả, thế nhưng trí nhớ của em chỉ đến liên hoan phim thôi, hình như em lại quên mất mười năm vừa rồi. Xong rồi, những năm cùng Tiểu Lăng lớn lên, em đều đã quên hết sao?”
Tiểu Quyển phiền muộn đến mức muốn cắn góc chăn.
Kỷ Hằng khó chịu, “Em cũng chỉ tiếc nuối tới quãng thời gian cùng Tiểu Lăng lớn lên, không tiếc nuối khoảng thời gian ở chung với anh sao?”
Tiểu Quyển nhìn anh chằm chằm cả nửa ngày, lại lần nữa nhìn xung quanh căn phòng bệnh này, sau đó cô quơ lấy gối đầu, đập xuống đầu Kỷ Hằng.
“Đồ lừa gạt! Anh là cái đồ siêu cấp đại lừa gạt!!”
Kỷ Hằng cười, vừa né tránh, vừa hỏi: “Có thể nhìn rõ anh đang đóng kịch, cũng không tệ lắm, làm sao nhìn ra được thế?”
Tiểu Quyển không có ý định bỏ qua cho anh, đuổi đánh từ trên giường xuống dưới đất.
“Chiếc áo khoác anh mặc ở liên hoan phim vẫn còn đặt ở ghế salon đằng kia, quần áo bên trong cũng không đổi, còn dám gạt em?”
Kỷ Hằng cười nói, “Đột nhiên nảy ra ý tưởng nên còn chưa chuẩn bị xong.”
Còn có vẻ như rất tiếc nuối.
Tiểu Quyển tra hỏi anh, “Rốt cuộc em đã hôn mê bao lâu?”
“Hơn một giờ mà thôi.” Kỷ Hằng tránh gối đầu của cô, tìm cơ hội ôm eo cô, “Đột nhiên ngã xuống làm anh sợ muốn chết, cũng may trên bậc thang có lót thảm đỏ. Em còn chỗ nào không thoải mái không?”
Tiểu Quyển lắc đầu.
“Cho nên em đã nhớ lại hết?”
“Đúng vậy,” Tiểu Quyển ngẩng đầu nhìn anh, “Từ nhỏ đến lớn, anh đã hao tổn tâm cơ để lừa em thích anh. Em đã nhớ lại tất cả, chờ từ từ tính sổ với anh nhé, ‘anh —— trai—— Kỷ —— Hằng’.”
Nghe cô gọi như vậy, Kỷ Hằng thực sự không nhịn được, cúi đầu hôn cô một cái, thấp giọng thì thầm: “Bằng không bây giờ bắt đầu tính sổ, Tiểu Quyển, em nghĩ ở chỗ này thế nào? Anh thì sao cũng được.”
Anh ôm cô đi về phía trước hai bước, một lần nữa đè cô xuống giường.
“Kỷ Hằng! Đây là bệnh viện?” Tiểu Quyển đẩy anh, nhưng mà con mèo to đang phát điên, cái gì cũng đều không quan tâm.
“Yên tâm, có chuông báo động, nếu không thì sẽ không có người đến.”
Kỷ Hằng lại hôn cô, ôm cô vào trong ngực giày vò, xem cô như bảo bối trân quý.