Không bao lâu, bác sĩ đã tới biệt thự. Người này tên Trịnh Kiệt, là bác sĩ chuyên dụng của Âu Dương Thần Tu. Hắn thoạt nhìn khoảng chừng đến tuổi, làn da rất trắng, trên sống mũi thẳng là mắt kính mạ vàng trông có vẻ thực tao nhã, bất quá, gương mặt hắn lúc nào cũng cười hì hì liền đánh vỡ không còn chút gì.
Người đàn ông này mang theo một hộp y dược lớn màu trắng, không như bác sĩ bình thường mặc áo trắng, hắn luôn mặc một thân âu phục màu cà phê. Bởi vì thân thể cao ngất, thoạt nhìn hắn rất đẹp trai.
“Thế nào? Nghiêm trọng không?”
Nghe Âu Dương Thần Tu hỏi, người đàn ông tao nhã đẩy mắt kính, chậm rãi kiểm tra Âu Dương Ngoạt.
Một trận gió nhẹ thổi tới, bức màn cửa sổ sát đất lay động. “Cửa sổ vẫn luôn mở sao? Hiện tại thỉnh lập tức đóng nó lại, tôi vừa kiểm tra con anh, phát hiện cậu ta bị thiếu máu, về phần nguyên nhân hẳn là anh rất rõ ràng.” Ý vị sâu xa thoáng nhìn qua Âu Dương Thần Tu, người đàn ông tiếp tục nói: “Cậu ta bị nhiễm phong hàn dẫn đến cảm mạo phát sốt mà thôi, bây giờ tôi tiêm thuốc hạ sốt cho cậu ta. Trong khoảng thời gian này thỉnh hảo hảo chú ý cậu ta, nếu cứ liên tục sốt cao không ngừng thì phải đưa cậu ta đến bệnh viện.”
Nói xong, hắn từ hộp y dược của mình lấy ra kim tiêm cùng thuốc đã chuẩn bị tốt, sau đó tiêm thuốc vào cánh tay Âu Dương Ngoạt. Tiêm thuốc xong lại từ hộp y dược lấy ra vài viên thuốc màu trắng. “Thuốc này cứ cách bốn tiếng cho cậu ta uống một lần.”
“Ân, đã biết. Vương quản gia đưa bác sĩ Trịnh ra ngoài.” Mọi chuyện xong xuôi ngay lập tức tiễn ‘khách’, đây là hiện thực phũ phàng cỡ nào a.
“Này, tôi nói Tu, anh cũng quá vô tình đi, tốt xấu gì tôi cũng là bác sĩ từ xa chạy tới trị bệnh cho con anh, ai, anh có biết tôi mệt không? Anh mời tôi uống miếng nước liền đuổi về sao?” Trịnh Kiệt bắt đầu kêu khóc thê thảm, người bên ngoài nhìn vào sẽ nói cũng không biết hắn rốt cuộc là đáng thương thật hay giả, nhưng Âu Dương Thần Tu lại rất rõ ràng là tên này đang diễn trò. Liếc Trịnh Kiệt một cái, lạnh lùng nói: “Đây là việc cậu phải làm, đừng quên nghề nghiệp của cậu là bác sĩ riêng của nhà tôi. Nó là con tôi nên đương nhiên cũng là trách nhiệm của cậu.”
“Kháo! Âu Dương Thần Tu, anh không phải người. Xin hỏi, tôi bây giờ có thể từ chức không?” Người đàn ông nháy mắt mấy cái, cố giả bộ đơn thuần.
“Không được! Nếu không có việc gì, cậu có thể đi rồi.”
“Thôi, thôi, xem con của anh đi, tôi đi là được chứ gì. Bất quá…” Nhìn nhìn Âu Dương Ngoạt đang ngủ say trong ngực Âu Dương Thần Tu: “Thôi…thôi tôi lần sau hỏi anh…” Đối với tính tình lãnh khốc, vô tình của Âu Dương Thần Tu, Trịnh Kiệt cũng đã sớm nhìn quen, nhưng không thể trách.
Không hề dừng lại, Trịnh Kiệt ra khỏi phòng, tiếng bước chân đi xuống thang lầu, chỉ chốc lát sau tiếng động cơ ôtô vang lên bên ngoài biệt thự…
Hiện tại trong phòng chỉ có hai người, Âu Dương Ngoạt và Âu Dương Thần Tu…
Lúc Âu Dương Thần Tu đứng dậy chuẩn bị thay quần áo cho Âu Dương Ngoạt thì phát hiện tay Âu Dương Ngoạt nắm chặt quần áo của mình, Âu Dương Thần Tu định gỡ tay cậu ra nhưng thấy cậu nói mê cùng chân mày cau chặt thì hắn bỏ đi suy nghĩ này. Ai, Âu Dương Thần Tu thở dài một hơi, dứt khoát cởi áo khoát cùng tây trang, leo lên giường ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Âu Dương Ngoạt cảm giác ấm áp bên cạnh, cậu bất giác nhích lại gần hơn, dán sát ngực Âu Dương Thần Tu không một khe hở giống như vòi bạch tuộc.
Nửa đêm, trong biệt thự vốn dĩ phải yên lặng không tiếng động mà lúc này lại khác thường, đèn trong phòng sáng ngời, người hầu ra vào, bận túi bụi.yuurj.wordpress.com
“Vương quản gia, lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện tốt nhất bảo họ chuẩn bị một phòng bệnh loại vip, ta đưa nó đến.” Âu Dương Ngoạt sốt cao vẫn không giảm, Âu Dương Thần Tu biết không thể kéo dài: “Chuẩn bị trực thăng sau đó gọi điện thoại cho bác sĩ Hoắc Đốn, nói hắn đến bệnh viện ngay.”
Bác sĩ Hoắc Đốn là người rất có địa vị trong giới y học, tuy rằng ông đã sáu mươi, nhưng nhiệt tình của ông lại không hề kém bất cứ một người trẻ tuổi nào, ông cũng là bác sĩ riêng của gia tộc Âu Dương.
“Vâng.” Vương quản gia là người rất có khả năng lại khôn khéo, ông biết tầm quan trọng của việc này cho nên không nói nhiều, trả lời một tiếng rồi vội vàng ra ngoài làm việc.
Âu Dương Thần Tu nhìn gương mặt xinh đẹp của người bệnh trên giường, da thịt nguyên bản trắng nõn khoẻ mạnh do bị sốt mà trở nên đỏ ửng, cũng không còn dáng vẻ kiêu ngạo. Giống như một đoá hoa hồng xinh đẹp yếu ớt không đến tiếng sẽ héo tàn.
Từ sau lần trước xuất viện về thì tính tình cậu thay đổi rất nhiều, giống như một người khác. Ánh mắt nhìn hắn cũng không còn tràn ngập tình yêu say đắm như trước, ngược lại là sự lạnh nhạt cùng bất tuân.
Nói thật, hắn cũng không thương đứa con trai này, bởi vì khi nhìn cậu, Âu Dương Thần Tu sẽ nhớ tới mẹ cậu, một nữ nhân âm hiểm độc ác.
Nhưng khi nghe quản gia nói cậu phát sốt, chính hắn lại không ý thức được mà chạy thẳng lên phòng cậu, nhìn cậu mê man bất tỉnh lẳng lặng nằm như vậy. Âu Dương Thần Tu không biết tại sao lúc ấy lại có loại tâm tình thân thiết, trong lòng cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang.