Khi Âu Dương Thần Tu chạy tới, chỉ thấy bảy thiếu gia kia đang vây quanh con mình nói chuyện. Thấy hắn đến, tầm mắt lập tức chuyển tới trên người Âu Dương Thần Tu.
Âu Dương Thần Tu liếc mắt nhìn chiếc xe bị đâm thê thảm, sau đó nhìn Âu Dương Ngoạt hỏi. ” Xảy ra chuyện gì?”
“…” Âu Dương Ngoạt không trả lời, ngược lại mấy thiếu gia đứng bên cạnh thay cậu lo lắng, vạn nhất Âu Dương Thần Tu nổi giận đánh Âu Dương Ngoạt thì phải làm sao.
Tầm mắt Âu Dương Thần Tu đảo qua mấy thiếu gia bên cạnh cậu, sau đó nhìn Âu Dương Ngoạt: “Lại đây!”
Kéo Âu Dương Ngoạt đến bên cạnh mình, Âu Dương Thần Tu lại hỏi: “Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Không biết, lúc ta đang chạy thì đột nhiên bị đụng từ phía sau.”
Nghe câu trả lời của cậu, Âu Dương Thần Tu nắm cằm cậu xoay trái xoay phải kiểm tra, sau đó lại xoa bóp tay cậu, xác định không bị thương mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Bất quá hắn thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng mấy thiếu gia đứng bên kia nhìn lại có chút khẩn trương. Thấy Âu Dương Thần Tu nắm cằm Âu Dương Ngoạt, bọn họ còn tưởng Âu Dương Thần Tu muốn đánh cậu chứ.
“Bảo bối, khi chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, ngươi ra ngoài phải mang theo vệ sĩ, đừng làm ta lo lắng.”
“Ta có thể ứng phó, không cần những người đó.”
“Không được! Nếu ngươi không cần vệ sĩ vậy sau này cũng không cần ra ngoài.” Lần này thái độ Âu Dương Thần Tu khá lạnh lùng và kiên quyết.
“…” Mặc dù không tình nguyện nhưng Âu Dương Ngoạt hiểu dụng tâm Âu Dương Thần Tu, cuối cùng vẫn đáp ứng: “Đã biết.”
“Bảo bối, ngày mai theo ta về Nhật.”
“Hảo!”
xxxxxxxxxx
Vừa xuống máy bay, gió lạnh liền trộm chui vào cổ áo khiến cậu rùng mình một cái. Hơi thở ra cũng biến thành một đoàn sương mù màu trắng, dường như trong một tuần cậu đi Anh khí hậu nơi này lại trở nên lạnh hơn.
Đông Kinh hiện giờ không có tuyết rơi, bầu trời tối đen nhìn không thấy một ngôi sao. Trên không trung liên tục có máy bay đáp xuống, hai bên cánh không ngừng lóe ra ánh đèn màu đỏ, nhìn giống như sao băng lướt qua bầu trời đêm .
“Thiếu gia, tiểu thiếu gia, mời lên xe!” An Húc Nhiên đã chờ sẵn ngoài sân bay.
“Trong khoảng thời gian ta vắng mặt có xảy ra chuyện gì không?” Trong xe, Âu Dương Thần Tu ngồi ghế sau với Âu Dương Ngoạt hỏi. monganhlau.wordpress.com
“…” An Húc Nhiên trầm mặc một lúc. “Khi thiếu gia đi được ba ngày thì Sóc thiếu gia mang một người tên Hà Tề đến biệt thự.”
“Hà Tề?” Âu Dương Thần Tu cúi đầu tự hỏi. “Ngươi có tra lai lịch của người đó chưa?”
“Đã tra, thiếu gia! Người đó là nhân viên trong công ty thiếu gia.”
Bây giờ là giờ, về phần Âu Dương Sóc thì sáng nay mới lên máy bay, phỏng chừng ngày mai mới tới Nhật Bản, Âu Dương Thần Tu nghĩ nghĩ. “… Sáng mai gọi điện cho Âu Dương Sóc, kêu hắn tới gặp ta!”
“Vâng!” An Húc Nhiên cung kính trả lời.
Âu Dương Ngoạt nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn bên đường và cây cối nhanh chóng xẹt qua.
Xe về đến nhà mất hết phút, Âu Dương Ngoạt vừa xuống xe liền thấy một người đàn ông xa lạ đứng trước cổng biệt thự.
Người nọ đầu tóc có chút hỗn độn, gương mặt tròn thanh tú, đôi mắt hoang mang không biết làm sao, trên người của hắn còn mặc bộ áo ngủ mỏng manh, hiển nhiên là vội vàng rời giường. Ý thức được điểm ấy nên khi đối mặt với cha con Âu Dương Ngoạt hắn càng thêm quẫn bách, hai má trắng nõn thoáng chốc giống như thoa một tầng son hồng hồng.
Kỳ thật người tên Hà Tề này bộ dạng rất tuấn tú, bất quá dưới tình huống chỉ nhìn một mình hắn, nếu so sánh với Âu Dương Ngoạt thì không đáng là gì. Nếu nói Âu Dương Ngoạt là một ly Cocktail ngọt ngào màu sắc diễm lệ thì người nọ chỉ là một ly nước bình thường vô vị mà thôi.
“Tổng…tổng tài…tôi…” Đối mặt với Âu Dương Thần Tu hắn có chút e ngại, lại có chút khiếp đảm, nói chuyện lắp bắp không biết mở đầu từ đâu.
“Nếu là Sóc mang cậu tới đây thì cũng đừng câu nệ, thời gian không còn sớm cậu về phòng nghỉ ngơi đi, có gì ngày mai nói, vừa về tôi cũng hơi mệt.” Âu Dương Thần Tu nói.
“Nếu…nếu tổng tài mệt, vậy…tôi không quấy rầy, tôi…tôi lên lầu.”
Âu Dương Thần Tu gật gật đầu, sau đó nhìn Âu Dương Ngoạt ngồi bên cạnh hỏi: “Mệt?”
“Ừm! Muốn ngủ.” Có chút mệt mỏi, Âu Dương Ngoạt rầu rĩ trả lời.
“Ha hả, ta đi chuẩn bị nước, tắm xong rồi nghỉ ngơi.”
Hôm sau
“Âu Dương Sóc, cậu thiếu tôi một lời giải thích!” Trong thư phòng, Âu Dương Thần Tu mặt không đổi sắc nhìn Âu Dương Sóc ngồi đối diện nói.
“Ách…cái đó…Hà Tề là chủ quản trong một công ty con, có một lần em đi họp ở đó, lúc đi kiểm tra tình hình làm việc nhân viên thì quen biết em ấy.” mo
nganhlau.wordpress.com
“…” Nghe hắn không nói trọng điểm, Âu Dương Thần Tu nguy hiểm nheo mắt lại. “Tôi không muốn nghe mấy lời vô nghĩa đó, tôi chỉ muốn nghe cậu giải thích cậu đem tình nhân của cậu đến biệt thự của tôi là có ý gì?”
“Chuyện hai chúng em bị lão gia tử nhà em biết…” Âu Dương Sóc có chút buồn phiền trả lời.
Âu Dương Thần Tu nhíu mày. “Rồi sao?”
“Lão gia tử không cho phép, còn giới thiệu rất nhiều phụ nữ bảo em làm quen. Lão ca cũng biết, tuy bây giờ trên danh nghĩa em là người thừa kế phân gia nhưng quyền lợi lão gia tử vẫn tồn tại. Bởi vì em cự tuyệt, cho nên…”
“Cho nên cha cậu thu hồi một số thực quyền của cậu ở phân gia, sau đó định giam lỏng ngươi! Phỏng chừng mục tiêu tiếp theo của cha cậu chính là Hà Tề đi!” Âu Dương Thần Tu nói tiếp lời của hắn.
Âu Dương Sóc thở dài, bất đắc dĩ trả lời: “Đúng vậy, anh đoán không sai.”
“Vậy ý lão gia tử nhà cậu thế nào? Muốn cậu kết hôn?”
“Không phải, ông nói chỉ cần em kết hôn sau đó sinh cho ông một đứa cháu kế thừa phân gia là được.”
Âu Dương Thần Tu nhún nhún vai: “Đề nghị của lão gia tử nhà cậu kỳ thật không sai!”
“…” Cái gì không sai! Không phải chuyện của anh đương nhiên anh cần gì phải lo lắng! Âu Dương Sóc mắng thầm trong bụng.
“Cậu cho là đem hắn giấu ở chỗ của tôi thì lão gia tử nhà cậu tìm không thấy sao? Cậu nghĩ quá đơn giản đó!” Âu Dương Thần Tu thản nhiên nói.
“Em cũng hết cách. Những biệt thự ở Nhật Bản đều bị lão gia tử phái người giám thị, ra nước ngoài em lại không đi được. Ông bây giờ phải nói là đáng giận tới cực điểm, không chỉ đóng băng thẻ tín dụng của em, còn đặt vé rồi phái người đưa em lên tận máy bay mỗi khi em có việc phải ra nước ngoài. Em bây giờ chẳng khác tù nhân chút nào. Mà ngay cả hôm nay đến đây cũng phái người đi theo giám thị!” Nói xong Âu Dương Sóc bưng ly cà phê lên uống một ngụm.
“Tuy rằng để Hà Tề ở đây lão gia tử không sớm thì muộn cũng phát hiện, nhưng em nghĩ ông sẽ ngại mặt mũi của anh mà không cho người cường ngạnh bắt Hà Tề đi. Với em mà nói, không có chỗ nào an toàn hơn chỗ lão ca.” Huống hồ biệt thự này tất cả đều là vệ sĩ Bổn gia bảo hộ, người phân gia muốn lén lút vào căn bản là chuyện không thể.
Âu Dương Thần Tu một tay để lên bàn một tay chống đầu, không nhúc nhích nhìn Âu Dương Sóc, nhìn đến khi Âu Dương Sóc cảm thấy trong lòng không yên Âu Dương Thần Tu mới mở miệng: “Âu Dương Sóc, lần trước đi suối nước nóng về tôi đã nói với cậu, không được đem tình cảm cá nhân vào công việc! Tuy rằng cậu không làm vậy nhưng cậu lại làm tôi tổn thất một nhân viên, cậu cảm thấy tôi dựa vào cái gì giúp cậu?”
“Lão ca, tuy rằng chúng ta không phải cùng cha cùng mẹ, nhưng nói thế nào vẫn có chút quan hệ huyết thống. Nghĩ chút tình này anh giúp em đi, hơn nữa…” Nói tới đây Âu Dương Sóc dừng lại một lát, sau đó giống như hạ quyết tâm nói tiếp: “So với em, chuyện của anh và Ngoạt nhi không phải càng nghiêm trọng hơn sao?” Tuy rằng không có căn cứ chính xác, bất quá Âu Dương Sóc đã sớm đoán được quan hệ hai cha con nhà này, dù sao hắn cũng không phải chỉ là một tên công tử chỉ biết ăn chơi đàng .
Cha con loạn luân nếu bị mọi người biết…
Trên mặt Âu Dương Thần Tu không xuất hiện một tí gì gọi là kích động. Hắn vẫn như cũ, bình chân như vại nhìn Âu Dương Sóc: “Sóc, cậu muốn uy hiếp tôi?”
“Không! Em không có ý này! Lão ca, em thật sự rất cần sự trợ giúp của anh!” Âu Dương Thần Tu không phủ nhận liền tương đương cam chịu, tuy rằng Âu Dương Sóc đã đoán được và cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi biết đó là sự thật vẫn bị chấn động không nhỏ. monganh
lau.wordpress.com
“Tôi có thể giúp cậu, bất quá tôi chỉ cho cậu thời gian hai tháng. Chuyện công ty cậu xử lý cũng đủ lâu nên tạm thời thả cậu nghỉ ngơi hai tháng, chờ giải quyết vấn đề cha cậu xong rồi bàn lại.” Âu Dương Thần Tu giúp Âu Dương Sóc là vì nhà bọn họ không có dã tâm, mặc kệ sau này mình có cùng Ngoạt nhi, bọn họ cũng không có khả năng trở thành địch nhân.
“Cảm ơn lão ca!” Thấy Âu Dương Thần Tu đáp ứng hỗ trợ, Âu Dương Sóc nhẹ nhõm cả người.
Âu Dương Thần Tu thuận miệng hỏi: “Theo tôi được biết cậu và Hà Tề cùng lắm chỉ mới quen nhau hai ba tháng, rốt cuộc hắn có mị lực gì mà có thể khiến cậu vì hắn trả giá nhiều đến thế?” Không tiếc chống lại cha mình.
“Em cũng không biết, khi em phát hiện ra thì đã không thể buông tay.” Có lẽ lần đầu nhìn thấy đã yêu…
“…”
Bởi vì Âu Dương Sóc không còn quản lý chuyện công ty nữa nên chiều hôm đó Âu Dương Thần Tu phải bay về Trung Quốc xử lý công việc. Lúc đi hắn có nói với Âu Dương Ngoạt có thể tối sẽ không về nhà, căn dặn cậu nhớ ngủ sớm.
Nửa đêm, Âu Dương Ngoạt đột nhiên tỉnh lại. Không có Âu Dương Thần Tu bên cạnh cậu ngủ không ngon. Âu Dương Ngoạt xuống giường, đi xuống lầu uống nước, bởi vì không mang dép nên khi đi đường không phát ra âm thanh, huống chi Âu Dương Ngoạt từng là một sát thủ, giỏi về không một tiếng động giết người. Tuy rằng thân phận đã thay đổi nhưng có rất nhiều thói quen vẫn không thay đổi được.
Cậu đi đến quầy bar, đang chuẩn bị rót nước thì mơ hồ nghe trong thư phòng có tiếng động. Âu Dương Ngoạt nhíu mày, từ phòng khách tối đen thành thạo đi đến thư phòng.
Mở đèn, thư phòng nháy mắt sáng lên.
“Anh ở đây làm gì?” Nghiêng đầu tựa vào cửa, Âu Dương Ngoạt hai tay đút vào túi áo hỏi người trước mặt.
Sau khi Âu Dương Ngoạt trở về, người hầu vẫn luôn mở hệ thống sưởi hai mươi bốn trên hai mươi bốn, nên cho dù có mặc ít, đi chân trần, Âu Dương Ngoạt cũng không cảm thấy lạnh.
Âu Dương Ngoạt đột nhiên xuất hiện làm Hà Tề hoảng sợ thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng.
Hà Tề vỗ vỗ ngực mình nói: “Trời ạ! Ngoạt thiếu gia, cậu làm tôi sợ muốn chết!”
Âu Dương Ngoạt mặt không đổi sắc lặp lại lần nữa: “Anh ở đây làm gì?”
Đứng trước con trai tổng tài và cũng chính là người thừa kế tập đoàn tài chính Âu thị, nói không kiêng kị là giả.
Dưới ánh đèn, đôi mắt xanh thẫm của Âu Dương Ngoạt sáng ngời, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hà Tề, đợi câu trả lời của hắn.
Tắt đèn pin trên điện thoại, Hà Tề trả lời: “Tôi…tôi làm rơi đồ nên đi tìm.”
“Anh khuya khoắt không ngủ mà vào thư phòng làm gì?” Hơn nửa đêm không ở trong phòng mình ngủ mà chạy đến thư phòng làm rơi đồ? Ai tin!
monganhlau.wordpress.com
“Ách…Tôi xuống lầu đi toilet, cho nên đi ngang qua thư phòng…”
“Không phải lầu hai cũng có toilet sao?”
“Không phải! Bởi vì đột nhiên tôi muốn uống nước nên xuống lầu, thuận tiện đi toilet luôn.”
“…” Âu Dương Ngoạt như có điều suy nghĩ. “Anh làm rơi cái gì? Tìm được chưa?” Rớt cái gì mà sử dụng đèn pin di động tìm, tại sao không mở đèn tìm chứ?