Khoảng Trời Phương Nam

chương 100: hy vọng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì cần phải qua kiểm duyệt nên hai ngày sau, bài báo về Điền Tiểu Thấm mới được công bố.

Đó là một ngày cuối cùng của tháng tư, Đường Hành và Lý Nguyệt Trì dậy từ sớm, mỗi người ăn một tô mì trộn khô nóng, và một ly rượu gạo. Họ chậm rãi ăn xong rồi đi vào hiệu sách bên cạnh. Báo buổi sáng của ngày hôm đó đặt ở vị trí rất dễ thấy, bên cạnh quầy thu ngân.

Nhưng Đường Hành và Lý Nguyệt Trì đứng đợi tầm mười lăm phút cũng chỉ thấy có mỗi ông chủ hiệu sách tự lấy một tờ báo rồi để lên bàn, ngoài ra không có một ai tới mua báo cả.

“Xin chào,” Đường Hành không nhịn được đi tới, “《Báo Hán Dương 》…… Bán được nhiều không?”

“Sao?” Ông chủ đẩy cặp kính viễn lên, vẻ mặt như thể Đường Hành đang hỏi một câu rất kỳ quặc, “Cậu đoán xem? Giờ có ai còn đọc báo giấy nữa đâu?”

“……” Đường Hành nói thầm vậy ông còn bán làm gì?

“Thời bây giờ người ta dùng điện thoại hết rồi,” ông chủ hướng màn hình điện thoại ra cho Đường Hành xem, “Đó, cậu nhìn đi, này là ứng dụng đọc báo.”

Thì ra 《 Báo Hán Dương 》có ứng dụng online.

Tin tức ngay trên trang chủ của ứng dụng là 《Cái chết của nữ sinh viên sau đại học tại Hán đại năm 2012 》

Mặc dù hôm qua đã xem qua mẫu tiêu đề của bài nhưng khoảnh khắc nhìn thấy tiêu đề chính thức ngày hôm nay, Đường Hành vẫn có cảm giác sợ hãi. Cậu im lặng hai giây rồi nói với ông chủ: “Bán cho tôi một tờ.”

“Năm tệ. Alipay hay WeChat?”

“Tiền mặt.”

“À.” Ông chủ nhìn Đường Hành, ánh mắt đánh giá càng lộ liễu, như thể đang tự hỏi thời buổi này mà còn có người trẻ tuổi đi mua báo giấy và trả bằng tiền mặt sao?

Đường Hành đưa tờ báo cho Lý Nguyệt Trì, hai người đi ra khỏi hiệu sách, đứng ở ven đường. Thật ra lý do dùng tiền mặt là vì Đường Hành đã tắt nguồn điện thoại của mình. Cậu biết rõ sau hôm nay, sự việc của Điền Tiểu Thấm chắc chắn sẽ gây nên một cơn sóng to gió lớn, cho nên dứt khoát đặt giờ đăng bài tự động trên Weibo rồi tắt máy.

“Dùng điện thoại anh đi.” Lý Nguyệt Trì lấy điện thoại của mình ra đưa cho Đường Hành.

Không thể tìm thấy ứng dụng《Báo Hán Dương 》trong app store điện thoại của anh, Đường Hành đành phải lên trình duyệt web, tải xuống ứng dụng từ website chính thức của tờ báo. Không biết là do điện thoại của Lý Nguyệt Trì quá chậm hoặc do ứng dụng này quá tệ hay vì một nguyên nhân nào khác mà khi Đường Hành vừa bấm vào tiêu đề bài báo, thì ứng dụng lập tức thoát ra ngoài.

Đường Hành đơ ra, chợt có dự cảm xấu: “Chắc không phải bị gỡ bài rồi chứ?”

Lý Nguyệt Trì lắc đầu: “Không nhanh như vậy được.”

“Thế thì tại sao……”

“Đừng nghĩ nhiều. Về rồi nói tiếp.”

“Với lại anh nhìn giao diện cái ứng dụng này đi, cứ như đồ sao chép vậy đó, được bao nhiêu người xài cơ chứ?” Đường Hành vào ứng dụng lần nữa, may mắn là lần này cậu mở được bài báo đó.

Đường Hành âm thầm thở phảo.

Lý Nguyệt Trì rút điện thoại từ trong tay cậu ra, thấp giọng nói: “Về rồi em muốn làm gì?”

“Dẫn Tiểu Huy đi dạo chút. Hôm qua em ấy nói muốn đi xem đại học Sư phạm.”

“Ừ.”

Họ đã cài đặt trên Weibo sẽ đăng bài tự động lúc 11 giờ, sau đó tài khoản Weibo của 《 Báo Hán Dương 》 sẽ chia sẻ bài đăng của họ, sau đó nữa………thì không ai biết.

Giống như đang lái một con tàu đến vùng biển nguy hiểm đầy những đá ngầm vô cùng hiểm trở, họ không biết điều gì đang chờ đợi họ ở phía trước.

Nguyên nhân chính là do không biết, vì thế chỉ có thể để mặc cho số phận ——những điều có thể làm họ đều đã gắng sức.

Trở lại khách sạn, Đường Hành cẩn thận gấp tờ báo giấy lại, bỏ vào bìa hồ sơ. Lúc này, Tưởng Á và Điền Tiểu Huy cũng đã tỉnh, một lát sau, bốn người cùng xuất phát, đi tàu điện ngầm đến Quảng Phụ Đồn.

Trời vẫn còn đầy nắng, họ đi vào đại học Sư phạm từ cổng bắc, chào đón họ là hương cây cỏ thật tươi mát. Ngôi trường này có diện tích không lớn, nhưng cây cối lại vô cùng tốt tươi và được cắt tỉa rất cẩn thận. Lý Nguyệt Trì nhẹ giọng giới thiệu với họ ở đây mùa xuân sẽ có hoa anh đào, mua thu có hoa quế, mùa đông có hoa mai. Lúc này đang đầu hạ, cây cối càng xanh um tươi tốt.

Điền Tiểu Huy nhẹ giọng nói: “Em muốn nhìn thư viện một cái.”

“Chúng ta không có thẻ sinh viên nên không vào trong được,” Lý Nguyệt Trì dẫn đường đi lên cầu thang, “Chỉ có thể đứng ở ngoài xem.”

“Vâng…… Em nhớ chị em từng kể lúc mới vào đại học, nói là thư viện trường rất xịn.”

“Chị em là học bá,” Tưởng Á cười nói tiếp, “Chắc chắn đến thư viện mỗi ngày.”

“Vâng. Chị còn nói căn tin bên cạnh thư viện ăn rất ngon.”

Lý Nguyệt Trì gật đầu: “Vậy trưa nay đi tới đó ăn.”

Thư viện của đại học Sư Phạm cách cổng bắc cũng không xa, vài phút sau, họ đi đến cửa thư viện. Hơn 10 sáng, cũng vừa vặn là lúc tiết học đầu tiên kết thúc, rất nhiều sinh viên từ các phòng học đi đến thư viện.

Đại học Sư phạm có rất nhiều nữ sinh, trời nổi lên từng cơn gió khẽ thoảng qua trong cái ấm áp của nắng vàng, các cô nữ sinh đi lướt qua họ, làn váy khẽ đung đưa, tựa như gió đang phe phẩy trên mặt hồ gợn sóng.

Đường Hành chợt thấy hoảng hốt. Nếu thời gian quay trở lại bảy tám năm trước, thì Điền Tiểu Thấm chắc cũng giống như các cô gái này, vác cặp trên vai, bận rộn đi lại giữa phòng học và thư viện.

Khung cảnh trước mắt vì ánh mặt trời quá rực rỡ mà trở nên vô thực —— có lẽ giờ phút này, Điền Tiểu Thấm cũng đang đi giữa những cô nữ sinh này chăng?

“Ê,” Tưởng Á đẩy đẩy Đường Hành, “Lại nghĩ gì đó?”

Đường Hành hồi thần: “Sao vậy?”

“Đi thôi, Tiểu Huy muốn tới khu dạy học.”

“À…… Ừ.”

Họ được đi vào khu dạy học. Họ đi lên tầng ba và chậm rãi đi dạo quanh hành lang. Lúc này đang bắt đầu tiết học thứ hai, âm thanh giảng bài hòa lẫn vào nhau từ các phòng học, lúc thì Lỗ Tấn và Chu Tác Nhân, lúc thì chương trình vi phân, đi về phía trước một chút, Đường Hành nghe thấy có một giọng nữ đang giảng về “Modernity and the Holocaust” của Zygmundg.

Lý Nguyệt Trì dừng bước, nhìn phòng học ở cuối hành lang kia: “Anh từng nghe cô giáo này giảng môn này rồi.”

“Hồi đại học sao?”

“Ừ. Cô dạy môn lịch sử xã hội học phương Tây, anh có tham gia một buổi học của cô, cô ấy nhớ mặt anh,” Lý Nguyệt Trì cười cười, “Bởi vì anh là sinh viên duy nhất từ khoa Toán qua lớp cô nghe giảng nên là kể từ đó, lúc nào lên lớp cô cũng gọi anh lên trả lời câu hỏi …”

Đường Hành do dự vài giây, hỏi Lý Nguyệt Trì: “Lát nữa anh có muốn tới chào cô một tiếng không?”

Lý Nguyệt Trì nhàn nhạt nói: “Không. Đi thôi.”

Diện tích của đại học Sư phạm nhỏ hơn Hán đại, nhưng nếu đi dạo toàn bộ khuôn viên trường cũng mất khá nhiều thời gian, đặc biệt hơn nữa là ngôi trường này ở vị trí trên núi nên có rất nhiều con dốc.

Cho đến khi bọn họ cùng ngồi trong căn tin, Tưởng Á dẫn Điền Tiểu Huy đi mua cơm, Đường Hành mới nhỏ giọng hỏi Lý Nguyệt Trì: “Mấy giờ rồi?”

Lý Nguyệt Trì chỉ chiếc đồng hồ điện tử treo trên tường.

Những con số màu đỏ đang hiển thị 11:25

Đã lâu như vậy rồi —— tim Đường Hành chợt đập mạnh.

“Cộng đồng mạng cũng không phản ứng nhanh như vậy đâu,” Lý Nguyệt Trì trấn định nói, “Ăn cơm xong rồi xem.”

Đường Hành nói: “Em ăn không vô.”

“…… Vậy mở máy đi.”

“Vâng.”

Giọng nói Đường Hành còn giữ được bình tĩnh, nhưng khi ấn nút khởi động điện thoại thì ngón tay cậu đang run rẩy. Cậu thầm tính nhẩm trong lòng, trang Weibo của《 Báo Hán Dương 》có 1.03 triệu lượt theo dõi, và theo biên tập viên một nửa trong số đó là được mua …… Cho dù thực tế chỉ có 500.000 người theo dõi đi nữa, thì nếu 200.000 trong số 500.000 người này đọc được bài trên Weibo thì…. Qua nửa tiếng, chắc sẽ có khoảng 10.000 lượt xem đúng không?

Cậu nghĩ, lượt chia sẻ bài viết sẽ không vượt quá 1000 lần.

Điện thoại khởi động, từng cái tin nhắn, thông báo lần lượt xuất hiện, Đường Hành không xem chúng, trực tiếp click mở Weibo. Tài khoản weibo của cậu lấy tên là “Đường Hành – khoa xã hội học đại học Hán Dương”, lấy tên rõ ràng trực tiếp càng tốt.

Trong bài viết cung cấp cho《 Báo Hán Dương 》, họ đã lấy một cái tên giả là Điền Vi đặt cho Điền Tiểu Thấm, còn toàn bộ đều lấy tên thật. Bọn họ biết, thông tin càng chính xác thì sự thật bị vạch trần càng có sức thuyết phục.

Đây là có thể cuộc chiến cuối cùng.

Đường Hành siết chặt điện thoại, dùng sức chớp chớp mắt.

Cậu nghĩ rằng mình đang hoa mắt.

Nhưng —— cái tài khoản Weibo này chỉ đăng đúng một bài vào lúc 11 giờ, cậu tin là mình không nhìn lầm.

17.000 lượt chia sẻ, 12.000 bình luận và 20.000 lượt thích.

Đường Hành mơ màng hỏi: “Đây là ảo giác sao?”

“…… Không phải.” Lý Nguyệt Trì bình tĩnh hơn cậu, đưa tay bấm vào phần chia sẻ bài viết.

Tiếng người ồn ào huyên náo trong căn tin.

Nhưng Đường Hành không nghe thấy gì cả.

Giống như chỉ còn thị giác là hoạt động.

Cậu nhìn thấy một vài người quen thuộc hoặc là những người mà cậu suýt nữa đã quên mất tên ——

@Thedemongirl- Người đại diện Lâm Lãng: Hóa ra là một người bạn của tôi, cũng là một ca sĩ rất tài năng. Hy vọng sự thật sớm được đưa ra ánh sáng.

@Công ty đ ĩa nhạc Lấp Lánh Vũ Hán – Lão Bố: Lúc tôi mở quán bar ở Hồng Sơn năm 2011 có quen mấy cô bé cậu bé này, sau đó thì hoàn toàn mất liên lạc của họ, không ngờ đã có chuyện như thế xảy ra.

@Đệ nhất tổng công Hoa Trung – A Hào: Thì ra là người anh em của tôi.

@Fuberlin – Trương Bạch Viên: Mong sự thật sớm được phơi bày.

……

Đường Hành xoa xoa mặt, không biết nên nói gì, cuối cùng đành phải thốt lên bằng giọng khàn khàn: “Lượt theo dõi trên weibo của họ nhiều thật……”

Lý Nguyệt Trì nói: “Đúng vậy.”

Anh ngước mắt nhìn về phía Đường Hành, sau đó nắm lấy tay Đường Hành.

Tưởng Á bưng bột cá đi tới: “Nè, hai ngươi ý tứ chút được không? Tiểu Huy sắp đi lại đây đó!”

Lý Nguyệt Trì mỉm cười nói: “Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào?”

Tưởng Á run rẩy trong lòng: “Tin xấu.”

“Bột cá ở căn tin này rất khó ăn.”

“…… Vậy còn tin tốt?”

“Tin tốt là,” Đường Hành giơ điện thoại lên, “Tốt hơn so với kỳ vọng của bọn mình —— rất nhiều.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio