Nghĩ đến đấy, chị Quỳnh tự nhiên cười hềnh hệch. Mọi người há mồm nhìn cô, mẹ Quỳnh đưa tay lên sờ trán con gái, lo lắng hỏi:
- Quỳnh. Quỳnh! Con làm sao thế? Sốt à con?
Quỳnh nghe thấy vội giật mình cái đùng, lắc đầu thanh minh.
- Ố mẹ! Không có, con con thấy nước lọc ngon quá nên cười thôi.
Duy lầy lấy ngón tay chọc chọc vô vai con bé lùn, cười ngây thơ.
- Bạn ơi, cho mình hỏi đây là lần đầu tiên bạn được uống nước lọc ạ?
Quỳnh lùn muốn vả cho cái mặt Duy quay năm trăm tám mươi độ lắm nhưng không thể, cô nàng lấy hai tay ép khí từ ngực xuống bụng cho bớt điên, dịu dàng nghiêng sang chớp đôi mắt trả lời Duy, y như đi thi hoa hậu thân thiện.
- Bạn à, tại mình thấy đồ ở đây cái gì cũng ngon ấy, nhưng giờ nhìn mặt bạn mình chỉ muốn phun hết chỗ nước lọc này ra cho bạn thưởng thức thôi.
Bốn vị phụ huynh thấy hai con như vậy thì phì cười, ba Duy chậm rãi nói.
- Tuy thằng Duy nhà bác học không tốt, nhưng con yên tâm, nó chắc chắn sẽ vào được trường cấp đó, chắc chắn trăm phần trăm con ạ.
Quỳnh khẽ dạ, nhưng trong lòng thì bĩu môi lè lưỡi, Duy lầy lội mà đậu nổi thì cô thề sẽ cạo nửa đầu vừa trồng cây chuối vừa nhảy ộp pà cang năm sờ tài cho hai bác xem.
Thế mà khi có kết quả thi, chồng tương lai của nàng lùn đỗ thật.
Chuyện là như này: Nàng sau khi biết được mình đỗ thủ khoa, thì sướng phát điên, tự hào suýt nổ cái lỗ mũi, vui vẻ lắm cơ, hát líu lo líu lo...nhưng khi nghe tin Duy đỗ thì suýt phụt máu, tắt điện luôn, vội vội vàng vàng lao đến chỗ Duy đang chơi game, hét như cái loa phát thanh vào mặt phu quân.
- Ông...ông kia...ông kia, ông....ông...ĐỖ RỒI À????
Duy sanh choảnh đứng lên, mặt vênh lên trời, thở dài.
- Hài, thiên tài như tui cũng khổ quá mà, sao??? Sao vậy? Đúng rồi, tu đỗ đó, chuyện nhỏ xíu à.
Quỳnh trợn muốn lòi con mắt, nổi khùng túm cổ Duy phun mưa vô mặt ông xã.
- Ai cho ông đậu hả? Ai cho ông đậu??? Ông muốn chết à? Ông chơi mất dạy vậy hả???
Duy cũng chả vừa, lập tức tưới lại vào mặt vợ yêu.
- Bà điên à??? Tui đậu mắc mớ gì đến bà??? Bộ bà là bộ trưởng bộ giáo dục à? Tui đậu thì nhà bà phá sản à?
Quỳnh thấy mình lố, vội bỏ Duy ra, thở dài.
- Ông có biết là nếu ông đậu tui sẽ phải ở chung với ông không hả?
- Bà ngu quá, cho dù tui không đậu, ba tui cũng sẽ có cách làm tui đậu.
- Cách gì?
- Mua điểm.
- Á à, ông mua điểm hả?
- Hâm vừa lấy, tui bảo là nếu tui không đậu thì ba tui sẽ làm vậy đó. Còn tui thì đã ôn sấp mặt từ lâu rồi, tui phải cố vô chung trường với Nga của tui chứ.
Cô chợt sực nhớ. Đúng rồi, cái Nga hót gơn trường cô, kiêm luôn bạn thân của cô, chính là cờ rút trong mơ của Duy lầy, nó cũng thi vào trường này mà, cho nên, cô có không muốn cũng sẽ phải ở chung với thằng cha lầy lội này.
Thảm!!! Quá thảm mà!!!!
- Bà biết không, cái này người ta gọi là sức mạnh của tình yêu đấy!!! Tui lúc đầu học có hiểu gì đâu, sau cứ nghĩ đến Nga là tinh thần lại hừng hực, không học không chịu nổi ấy, ghê chưa? Cuối cùng cũng đậu rồi.
Duy cứ hồn nhiên thao thao bất tuyệt mà không biết có người ngồi cạnh nóng phừng phừng như con heo quay. Sức mạnh cái của khỉ, nhìn mặt chồng mà chỉ muốn táng cho phù mỏ, không chịu nổi!
- Ê lợn nái, sao đấy?
Quỳnh kìm chế hết sức, quay sang nói với Duy.
- Chúng ta đừng học chung lớp được không?