Hôm sau, đúng h ’, nó lại tiếp tục công việc mượn sổ điểm lớn. Mà chắc mọi người cũng thắc mắc sao ngày nó cũng phải làm việc đó đúng không?. Cũng dễ hiểu thôi, sắp cuối năm rồi, thầy Tiên yêu cầu lớp phải mượn sổ điểm lớn để các thầy cô nhập điểm, các học sinh trong lớp cũng tiện theo dõi điểm của mình, nếu có sai sót thì nói để thầy cô sửa lại trước khi nhập điểm vào Smas. Nó lại là lớp phó học tập, thầy Tiên đương nhiên tin tưởng giao cho nó công việc cao cả đó. Mà cũng chỉ có lớp chọn như lớp nó mới làm cái việc nhàm chán đó thôi, mấy lớp khác đâu có. Trong sổ ghi mượn toàn là tên của nó. Nhưng nó lại thích như vậy, trong lúc mọi người truy bài, nó lại có thể tự do đi lại trong sân trường yên ắng mà không bị đội Cờ đỏ dòm ngó. Nó thích sự bình yên đó, như thể thế giới rộng lớn này chỉ có mình nó, và nó có thể bước đi đầy kiêu hãnh trong thế giới đó.
Lo lắng cho sức khỏe của hắn, nó ghé qua khu nội trú cũ. Hắn đã có ở đó, vừa hút hết một điếu thuốc. Nó bước đến, chìa trước mặt hắn mấy viên kẹo dâu:
-Cho cậu này!
-Cảm ơn.-Hắn cũng không khách sáo cầm lấy.
-Nếu cậu có cảm thấy nhạt miệng thì ăn cái này, đừng hút nhiều, không tốt đâu. Trong khói thuốc có chứa hơn chất độc, chất gây nghiện, gây ung thư nguy hiểm như Nicotine, CO, Benzopyrene, Arsenic, Cadmium, Methanol, Formaldehyde, Acetaldehyde,…
Nó kể lại cho hắn nghe những gì nó đọc được trong sách. Hắn cũng chăm chú lắng nghe rồi phán một câu:
-Nhưng có những khoảng trống chỉ có khói thuốc mới có thể lắp đầy.
“ Gì cơ? Khoảng trống, ở trong lòng sao? Mà cậu ta đang dùng nghĩa đen hay nghĩa bóng vậy chứ?” Nó không hiểu lắm, đành lảng sang chuyện khác:
-Cậu không sợ bị phát hiện sao? Ở đây tuy vắng người nhưng lại nằm phía sau phòng thầy Hiệu phó, còn thầy Luật -Tổng phụ trách Đội thì cũng hay đi tuần tra quanh trường, nếu họ thấy cậu thì sao?
-Sợ gì chứ?
Nói rồi hắn mở điện thoại đưa cho nó. Nó tò mò cầm lấy, trong đó là những bức hình chụp thầy Nam hiệu phó và thầy Luật đang hút thuốc trong văn phòng. Nó thật sự rất bất ngờ và xúc động:
-Cao tay, cậu rất cao tay!
-Chuyện nhỏ thôi mà!
-Vậy sao hôm đó cậu lại sợ bị bác Dũng bắt?
-Bác Dũng bảo vệ ấy hả? Đơn giản thôi, bác ấy đâu có hút thuốc.
-Đúng rồi, vậy mà tôi không nghĩ ra, ha ha!
Nó cười, hắn cũng cười. Lần đầu tiên nó thấy nụ cười đó, không phải cười nhạt, cũng không phải cười đểu. Hắn mỉm cười vui vẻ như một đứa trẻ. Tim nó bất giác đập nhanh hơn vài nhịp. Nó bối rối đứng lên:
-Thôi tôi đi đây, lần nào gặp cậu tôi cũng quên mượn sổ.
-Ừ. Nhưng đó là do cậu đoản, chắc tôi không phải xin lỗi cậu đâu nhỉ?
-Không cần!
Tiết ba học văn. Hôm nay cô giảng về tình yêu trong ca dao, dân ca. Đề tài này vô cùng hấp dẫn, cả lớp thảo luận rất sôi nổi, riêng chỉ có nó ngồi khá im lặng, tay chống cằm, đôi mắt xa xăm nhìn ra cửa sổ. Tuy nó học văn không giỏi nhưng lại rất chăm chỉ làm bài tập, tác phong nghiêm túc, phát biểu sôi nổi nên cô Lâm rất mến nó. Không hiểu sao cô học trò ngoan hôm nay lại suy tư vậy nhỉ?
-Ngọc, em có suy nghĩ hay thắc mắc gì về đề tài này không?
Ồ một câu hỏi rất hợp lí đấy nhỉ! Nó cũng thật thà nói:
-Dạ em thắc mắc một điều: Khoảng trống trong lòng là gì ạ?
Cả lớp nhìn nó chằm chằm, vài đứa bàn tán gì đó, vài đứa thì cười khúc khích. Cô Lâm đập đập tay lên bàn, nói:
-Thôi, có gì đâu mà cười chứ! Câu hỏi của Ngọc rất có chiều sâu, tư duy của bạn ấy rất tốt. Được rồi, em nào có thể trả lời câu hỏi này? À, cô mời Tuyên Thủy!
Tuyên Thủy là học sinh giỏi văn của trường, cô bé đứng dậy đầy tự tin, nói:
-Dạ thưa cô, theo em nghĩ thì “khoảng trống trong lòng” là cảm giác thiếu vắng điều gì đó vốn quen thuộc, gần gũi hoặc mất đi thứ mà mình yêu thích và trân trọng. Đó cũng có thể là do sự thiếu thốn tình cảm, không được người thân quan tâm chăm sóc. Người đó sẽ cảm thấy tâm hồn mình cô đơn, lạc lõng. Khoảng trống đó dường như rất khó để lấp đầy. Em xin hết ạ!
Một tràng vỗ tay hoan hô. Nó thì gật gù tán thưởng. Cô Lâm cười nhìn nó, nói:
-Ngọc, em thấy câu trả lời của bạn ấy thế nào?
- Bạn Thủy trả lời rất hay, rất sâu sắc ạ!
Khôi -lớp trưởng ngồi bàn cuối bỗng giơ tay lên, đứng dậy nói:
-Thưa cô, trong lòng em cũng có khoảng trống, em đang rất đói ạ!
Cả lớp lại được một trận cười no cả bụng.