Tuần sau, Hải Ninh đi, nó thay hắn chăm sóc cho Mimi chu đáo. Chuyện này phải giấu Hương làm nó thấy rất áy náy. Hương là bạn thân nhất mà nó có, cô ấy vốn là người hiểu chuyện, thế nhưng lại không giỏi giữ bí mật, chỉ cần vui lên một chút là chuyện gì cũng nói ra hết. Chỉ cần bạn không hỏi Hương là bố mẹ giấu tiền ở đâu, mọi chuyện khác, nếu biết cô ấy đều sẽ kể cho bạn nghe. Vậy nên một lần nọ, Ngọc rủ Hương đi ăn kem, hôm ấy tâm trạng Hương rất tốt. Ngọc hỏi Hương:
-Cậu có biết điểm yếu của thầy Hiệu phó là gì không?
-Cậu nói chú tớ ấy hả? Chú ấy rất chi là sợ vợ nhé, mà thím thì lại rất bá đạo.
-Còn gì nữa không?
-Chú ấy bị nghiện thuốc lá nặng. Từ ngày cô Hoa cấm hút thuốc trong trường, chú ấy đã rất khổ tâm nên gầy đi nhiều rồi đó.
Xem ra bạn Hương đang vô cùng trung thực. Nó hỏi tiếp vấn đề chính mà nó muốn hỏi:
-Vậy cậu có biết Hải Ninh có điểm yếu gì không?
-Hải Ninh ca ca của tớ ư? -Lần này Hương cũng rất thành thật trả lời-Không, hoàn toàn không. Có chăng thì là cậu ấy quá đẹp trai thôi!
-Hương à, điểm yếu của cậu chính là mê trai đó!
-Ngọc à, điểm yếu của cậu chính là không biết thưởng thức các đẹp!
Giờ Hương vẫn vậy, suốt ngày nhắc “Không biết Hải Ninh ca ca thi có tốt không? Bao lâu nữa thì cậu ấy về nhỉ? Ôi một ngày không gặp anh không thể không thấy nhớ!”
Thầy Phát vẫn thường gọi điện về trường thông báo tình hình, nghe nói Hải Ninh đá rất tốt, đã lọt vào bán kết rồi. Fan của hắn biết được tin đó không hề có phản ứng gì đặc biệt cả vì Hải Ninh ca ca không vào được bán kết mới là chuyện lạ.
Mấy hôm sau, thầy lại gọi về báo tin, Hải Ninh đã thắng đối thủ với tỉ số cách biệt. Cậu ấy đang chuẩn bị thi chung kết, gặp Nguyễn Thanh Minh, đương kim vô địch giải trẻ môn đá cầu toàn quốc năm ngoái. Hương vừa mừng vừa lo, nghe nói Thanh Minh có thể lực và kĩ thuật đều tốt, cậu ta đã lọt top vận động viên trẻ xuất sắc nhất thế giới môn đá cầu năm mới tuổi. Hương biết Hải Ninh đá cũng rất tốt nhưng vừa rồi cậu ấy bị sốt cao, thể lực bị ảnh hưởng nhiều, thắng được Thanh Minh e rằng là khó.
Nó nghe Hương nói vậy trong lòng lại nổi lên sự áy náy, lần đó vì nó mà hắn bị sốt,lại bị nó đánh ngất xỉu. Năm nay hắn là niềm hi vọng của toàn trường cũng như của thành phố này, hắn mà thua thì nó cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, nó quyết định gọi điện cho hắn.
-Mới ngày mà đã nhớ tôi rồi sao?
-Nhớ nhung gì chứ, tôi thấy lo cho cậu nên gọi thôi.
-Lo lắng cũng là một kiểu nhớ đấy.
-Đừng tưởng bở, tôi lo cậu thua nên gọi điện an ủi thôi.
Quả thực hắn cũng đang rất mệt mỏi, thời tiết nơi đây khác với ở nhà nên hắn không thích ứng được, tối ngủ cũng không ngon giấc, đôi lúc hồn lại để ở đâu đâu. Mỗi lần thấy không khỏe trong người hắn liền đi mua một bịch kẹo dâu về nhai, tâm trạng liền trở nên dễ chịu hơn.
-Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ thắng. Đợi tôi về nhé!
-Ừ tôi sẽ đợi cậu đem quà về cho tôi. Thi tốt nhé, nhớ đừng hút nhiều, không tốt đâu.
-Tôi biết rồi.
Nghe được giọng nói trong trẻo của nó, Hải Ninh thấy khá hơn rất nhiều, hắn càng có thêm quyết tâm để chiến thắng. Hắn không muốn làm nó thất vọng.
Sáng thứ bảy, như thường lệ, nó đi học, vừa đi vừa nhẩm hát mấy câu hát tiếng Anh:
“ Grateness as you, smallest as me
You show me what is deep as sea
A little love, little kiss
A little hug, little gift
All of little something, they are our memories…”
Hôm nay tâm trạng nó rất tốt, haha đợi hắn về nó sẽ có quà. Lúc đi mượn sổ, nó không quên đem cho Mimi ít thức ăn. Mimi rất khôn, chỉ cần gọi tên, nó sẽ chạy đến liền, nó lại rất ngoan, không hề hung dữ như con mèo nhà hàng xóm. Càng ngày nó càng quý Mimi hơn.