“Ngon hay không thì cũng chỉ là thứ để uống. Cũng giống như con trai tốt hay xấu cũng chỉ là đồ chơi của cậu!”
Hai bàn tay cô nắm chặt, cố gắng điều chỉnh hơi thở và nhịp đập của mình cho ổn định. Một lúc sau cô mới mở miệng, trong lòng vẫn tràn ngập xót xa:
-Trước đây, tôi cứ nghĩ rằng cậu rất hiểu tôi, hóa ra không phải vậy!
Hải Ninh không nhìn cô nữa, nâng chén trà lên uống một ngụm rồi mới nói:
-Tôi cũng từng nghĩ rằng cậu hiểu tôi, hóa ra cũng không phải vậy!
-Hải Ninh, chuyện trước kia nhất định là hiểu lầm, cậu nghe tôi giải thích có được không?
Cô biết bây giờ anh đã có bạn gái rồi, có nói ra cũng chẳng thay đổi được gì. Nhưng ít ra cô phải cùng anh nói rõ mọi chuyện, như vậy thì tảng đá trong lòng cô suốt năm năm qua cũng coi như được gỡ bỏ.
Anh không vội trả lời, lấy trong túi ra một bao thuốc và bật lửa, thong thả lấy ra một điếu rồi nói:
-Câu chuyện của cậu chắc cũng không ngắn đâu nhỉ? Không phiền tôi hút một điếu chứ?
Ngọc đơ người nhìn ngọn lửa nhỏ sáng lên không quá mấy giây rồi vụt tắt, cảm thấy ngọn lửa đó như đã đốt cháy tâm can của cô. Việc anh hút thuốc còn bất ngờ hơn cả việc anh đã có bạn gái, điều đó chứng tỏ cô chẳng hiểu gì về anh. Năm năm qua, cô đã thay đổi rất nhiều, anh cũng vậy thôi, nhưng chuyện này…
-Hải Ninh, cậu hút thuốc sao? Cậu quay lại với thứ độc hại này từ khi nào vậy? Cậu đã quên lúc trước khó khăn lắm mới cai được sao?
-Không liên quan đến cậu!
Lời nói lạnh lùng của anh khiến cô không ngăn được nước mắt. Cô nhìn anh, nhìn người con trai xa lạ trước mặt mình thật lâu, cuối cùng hỏi:
-Cậu ghét tôi lắm đúng không? Tôi cũng vậy, tôi ghét chính mình!
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi một bên hút thuốc.
-Tối hôm tháng đó, cậu đã đến công viên Tuổi trẻ đúng không? Cậu đã thấy…
Lúc này anh mới mở miệng nói:
-Đúng vậy, tôi đã đến đó, cũng đã nhìn thấy những gì cậu muốn tôi thấy!
Cô không ngờ anh lại nói vậy, trong lòng trở nên hốt hoảng.
-Cậu hiểu lầm rồi! Lúc đó tôi và sư huynh chỉ đang tập kịch thôi, tôi thực sự không biết cậu đến đó! Cậu không tin tôi sao?
-Tôi chỉ tin vào những gì tôi thấy!
-Nhưng đó không phải là sự thật! Cậu phải tin tôi! Người tôi thích là cậu, hai nghìn ngày qua, không ngày nào tôi không nhớ đến cậu!
-Đủ rồi! Năm năm trôi qua, chẳng phải cậu đã có niềm vui mới rồi sao? Không có tôi ở đây, chẳng phải cậu vẫn sống rất tốt đấy sao? Không cần phải nói những lời thừa thãi đó nữa!
Trái tim cô đau nhói lên, anh nghĩ rằng cô sống rất tốt hay sao? Nếu thực sự là như vậy, cô có cần phải chạy ngược chạy xuôi để tìm anh không? Hôm nay cô có cần phải đến đây cùng anh để rồi nghe anh nói những lời tàn nhẫn đó không?
Hải Ninh cảm thấy không thể tiếp tục nói chuyện cùng cô nữa, liền dập tắt điếu thuốc, đứng dậy rời đi. Cô không đành lòng để anh đi như vậy, nhưng cũng không biết làm thế nào để giữ anh lại. Nước mắt lại rơi, cô bất giác nói:
-Hải Ninh, Mimi cũng rất nhớ cậu!
Hải Ninh đang bước về phía trước bỗng dừng lại, có những hình ảnh tưởng chừng đã quên giờ lại hiện lên rất rõ ràng. Anh có cảm giác như mình vừa trở lại sáu năm trước, trở lại khoảng thời gian mà cô giận anh. Ở khu nội trú cũ, buổi chiều ngày hôm đó ngập nắng, anh nói rằng anh nhớ cô mà cô cũng chẳng thèm quan tâm, đến khi anh nói xàm rằng Mimi cũng nhớ cô thì cô lại có phản ứng. Cô hiện giờ bắt chước anh như vậy là muốn “dỗ dành” anh sao? Anh khẽ lắc đầu, thật là ấu trĩ!
Nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ vang lên ở phía sau, Hải Ninh quay lại nhìn, là cô đang khóc. Từ khi quen biết cô, anh luôn thấy cô vô tư mỉm cười, có lẽ hôm nay là lần đầu anh thấy cô khóc. Lòng anh có chút hoang mang, nhưng lời nói ra lại lạnh lùng, tàn nhẫn:
-Nước mắt của phụ nữ chỉ có hai tác dụng, đó là khiến người khác thương hại và chán ghét. Nước mắt của cậu chỉ khiến tôi chán ghét!
Cô ngẩn người nhìn bóng anh rời đi, anh cảm thấy chán ghét cô sao? Tất cả những điều cô làm đều chỉ để lại sự chán ghét trong lòng anh thôi sao?
Ngọc không nhớ mình đã ngồi ở đó bao lâu. Đến khi người phục vụ nhắc cô rằng sắp đến giờ đóng cửa thì cô mới bừng tỉnh. Cô mở túi lấy tiền thanh toán cho bình trà chỉ mới rót ra hai chén, gượng cười nghĩ mình thật phí phạm. Cũng giống như năm năm thanh xuân kia, cô bắt đầu hối hận rồi sao?
Ngoài trời vẫn còn mưa, cô liếc nhìn chiếc ô để bên cạnh, kẽ thở dài. Cô kéo chiếc áo đang khoác trên người mình xuống rồi lấy ra một tờ giấy ghi địa chỉ. Sau đó cô gọi người phục vụ đến, nhờ anh ta chuyển chiếc áo và cái ô đến địa chỉ đó.
Trời mưa to dần. Cô nghĩ dù là thất tình thì cô cũng không ngốc đến nỗi dẫm mưa về. Chiếc taxi nhanh chóng dừng trước cửa quán. Người phục vụ nhiệt tình che ô cho cô ra đến xe, cô mỉm cười lịch sự cảm ơn anh ta rồi vào xe.
Mọi chuyện có lẽ đã đến hồi kết rồi!