Ngọc về nhà lúc giờ, Duy Huy cũng về ngay sau đó. Lúc cô về, bố mẹ cô đã ăn tối xong, đang ngồi xem phim với nhau, thật khiến người đang thất tình như cô đây phải đỏ mắt ganh tị mà.
- Sao về sớm vậy con, ăn cơm tối chưa?
-Dạ rồi, con ăn ở nhà Hương, bạn trai cậu ấy nấu ăn rất ngon ạ!
Quả thật cảm giác đi ăn chực cũng không tệ, ít nhiều gì cũng được ăn ngon một bữa. A, nói như vậy không có nghĩa là mẹ cô nấu không ngon, chỉ là Duy Huy nấu ngon hơn một chút xíu!
Nhìn lại mình chỉ biết luộc rau với rán trứng, haizz, cô phải xem lại tiêu chuẩn chọn chồng rồi, nhất định phải là người nấu ăn ngon. Cô có nên nhờ Duy Huy giới thiệu cho cô vài người không nhỉ?
Ngọc đưa tay xoa xoa mặt, hiện tại cô đang thất tình mà còn nghĩ được như vậy, thật đúng là một người mạnh mẽ, suy nghĩ tích cực! Và khi cô nói cho Hương biết suy nghĩ này của mình, cô ấy cũng rất ủng hộ, có bạn trai là đầu bếp thực sự có rất nhiều cái lợi. Nhưng sau đó Hương lại trở mặt đe dọa cô: “Cậu thích kiếm anh nào thì kiếm, tuyệt đối không được động vào Duy Huy bảo bối của tớ! Nếu mà cậu dám đào chân tường thì hai đứa mình đoạn tuyệt!”. Đúng là cái thời buổi trọng sắc khinh bạn mà!
Cô vừa mở điện thoại lên liền thấy tin nhắn của sư huynh. Anh nói đã đến Đà Nẵng rồi, anh đến thực tập một tuần tại bệnh viện của chú anh. Anh bảo cô khi nào trở lại thì dẫn anh đi chơi rồi mời anh ăn một bữa. Sư huynh, anh đúng là biết cách lấy tiền trong túi người khác mà!
Cô vừa tắm xong thì có người gọi đến, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, cô khẽ mỉm cười bắt máy:
-Tưởng cậu quên tôi luôn rồi chứ!
Lúc trước thỉnh thoảng hai người vẫn hay nhắn tin qua lại, chủ yếu là nói về mấy đề tài nghiên cứu trong viện. Từ khi cô về nhà chẳng thấy cậu ta nhắn tin, chắc là bận quá. Mà cô suýt thì cũng quên mất sự tồn tại của cậu ta dù bản thân cũng không bận rộn gì nhiều.
-Dạo này em hơi bận-Quả nhiên là như vậy!
-Ừ, tôi biết mà!
-Chị đi chơi có vui không?
Đó đơn thuần chỉ là một lời hỏi thăm, không hiểu sao vào tai cô lại giống như một lời trách móc: “Em ở đây làm việc muốn điên luôn, bận rộn chẳng kịp thở! Chị ở đó đi chơi có vui không?”. Tự nhiên cô thấy hơi áy náy, cậu ta bận việc học ở trường, hè cũng không được nghỉ ngơi mà còn phải thay cô làm việc trong lúc cô về nhà chơi. Cô không dám nói rằng mình chơi rất vui, mà quả thật cô cũng chẳng thấy vui vẻ gì mấy.
-Cũng bình thường thôi, chả có gì vui cả! Ở viện nuôi tảo còn vui hơn ấy chứ!
Giọng nói bên kia có vẻ vui mừng:
-Vậy khi nào chị về lại đây?
-Khoảng hai ngày nữa!
-Tốt quá, tốt quá rồi!
Có người đến giúp cậu ta đỡ một phần gánh nặng, quả nhiên là chuyện tốt nhỉ?
-Chị ăn tối chưa?
-Rồi!
…
-Ở chỗ chị có mưa không?
-Mấy hôm trước cũng có vài đợt mưa, hôm nay thì không.
…
Ở phía bên kia, giáo sư Trần đang đẩy tay đứa cháu trai:
-Cháu muốn nói gì thì nói nhanh đi, hỏi trời mưa hay không làm gì! Hỏi xem nó có khỏe không, có nhớ chúng ta không, rồi dặn nó nhớ ăn no mặc ấm, rồi…
-Ông, ông để yên cho cháu còn nói chuyện!
…
-À, có mưa…chắc chỗ chị có bán ô nhỉ… Ô đẹp không chị?
Câu hỏi này…có phải là hơi kì quặc không?
-Thì cũng chỉ là mấy cái ô thôi, che mưa tốt là được rồi. Chỗ cậu không bán ô sao?
-Thì… chị cứ mua cho em một chiếc, coi như là, quà đi!
Nói xong mới thấy mình thật là kì cục, Duy Hưng thầm mong đường truyền có vấn đề để Ngọc đừng nghe thấy. Tại sao vậy, tại sao khi nói chuyện với cô thì cậu lại cảm thấy bối rối như vậy, những câu dễ nghe đều chuẩn bị cả rồi mà! Không hiểu sao khi nghe câu “Tưởng cậu quên tôi luôn rồi”, tâm hồn cậu bay lên tận chín tầng mây.
Tín hiệu vẫn rất tốt, Ngọc thậm chí còn nghe thấy cả sự bối rối của cậu ta. Thì ra là nổi tính trẻ con muốn cô mua quà cho, vậy mà cứ vòng vo nãy giờ. Cô suy nghĩ một chút rồi nói:
-Thật ra thì mấy cái ô đó cũng không đẹp cho lắm. Hay là thế này, ở đây có chả giò và bánh ba đậu rất ngon, cậu có muốn ăn thử không, chị đây sẽ mua cho cậu?
Duy Hưng khẽ thở dài, chị ấy tưởng mình đòi mua quà thật kìa!
-Vậy cũng được ạ!
-Thế nhé! Cho chị gửi lời hỏi thăm giáo sư! Đợi chị về thì cậu nghỉ ngơi được rồi