Im lặng một lúc lâu, anh mới lại hỏi cô:
-Cậu có nhớ sư huynh của cậu tên gì không?
Giấc mơ này cũng thật kì lạ, tại sao cậu ấy cứ hỏi cô mấy câu khinh thường IQ của cô thế nhỉ? Suy nghĩ một chút, cô nên trả lời thế nào cho đúng trọng tâm nhỉ?
-Anh ấy tên là Trọng Tuyên, Lê Trọng Tuyên.
-Là người như thế nào?
Lần này cô suy nghĩ lâu hơn, đúng, sư huynh là người như thế nào nhỉ? Chất cồn làm cho não cô hoạt động trì trệ, cuối cùng chỉ nghĩ ra được một câu:
-Là…người con trai yêu tôi nhất!
Rồi cô cười với anh, vòng tay ôm lấy anh càng chặt hơn.
-Anh ấy yêu tôi, nhiều hơn cả cậu yêu tôi, nhiều hơn cả tôi yêu cậu nữa! Sư huynh nói anh ấy vẫn luôn đợi tôi, ha ha anh ấy đợi tôi đã bảy năm rồi!
Rồi cô xòe tay ra đếm, một, hai, ba, năm, bảy…
-Bảy năm…Lâu hơn tôi đợi cậu!
Đúng vậy, những lời này của cô đã chỉ cho anh thấy rằng, trong khi anh rời xa cô năm năm, người con trai khác đã chờ cô bảy năm. Đó là một khoảng cách quá lớn.
Hải Ninh cười chua xót:
-Vậy sao cậu không giữ anh ấy lại?
-Sư huynh có tương lai của anh ấy, có cuộc sống riêng của anh ấy. Sẽ có người con gái tốt hơn, xứng đáng hơn với anh ấy!
Rồi cô lại cười hi hi:
-Tôi chỉ muốn làm một đứa em gái nhỏ của anh ấy thôi! Làm người không nên tham lam quá!
Hai người họ vẫn luôn nghĩ cho nhau, Hải Ninh cảm thấy như chính anh là vật cản giữa họ, khiến họ lỡ làng, xa cách. Nếu ngày đó anh không đi Nhật, không khiến cô bận lòng hay áy náy, có phải họ đã đến với nhau rồi không?
Những ngày qua anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Hương có nói cho anh biết, Ngọc sống rất tốt, không có anh ở bên, cô ấy sống rất tốt, rất vui vẻ, nhưng khi anh trở về thì mọi thứ đã rối tung lên. Có lẽ anh không nên gặp cô, lại khiến cô đau lòng.
Ai cũng nói cô đã thay đổi, nhưng anh biết không phải như vậy, đó chỉ là cái vỏ bọc để cô che giấu sự yếu đuối và cô độc của mình. Anh nhìn thấy cô lạnh lùng, khôn khéo, cô cũng biết nói những ngọt ngào lẫn lời cay độc, nhưng đó không phải là con người thật của cô. Như vừa mới đây thôi, trong lúc say cô đã nói với anh những lời ngốc nghếch đáng yêu. Cô vẫn là con mèo nhỏ dễ thương có tư duy không giống với loài người, đúng vậy, anh đã từng yêu một người con gái như thế.
Nhưng giờ đây khoảng cách giữa hai người không chỉ là năm năm xa cách. Nếu được ở bên sư huynh, có phải cô sẽ hạnh phúc hơn?
Ngọc mỉm cười mãn nguyện, đây là giấc mơ đẹp nhất mà cô từng mơ thấy.
Cô ngẩng đầu lên, một làn gió mát thổi qua khiến cô tỉnh táo hơn. Cô đang tỉnh hay là mơ đây? Cô không dám véo mình, sợ nếu là mơ thì cô sẽ tỉnh lại. Nhưng mà khoan, anh đang cõng cô, nghĩa là mơ rồi!. Cô ôm chặt anh như thể anh sẽ biến mất bất cứ lúc nào, sau đó lại thì thầm vào tai anh:
-Đây là giấc mơ của tôi, tôi cấm cậu không được nói những lời tàn nhẫn đó, không được mắng tôi, không được rời xa tôi, có được không?
Hải Ninh im lặng, không trả lời cô. Lòng cô lại lo sợ, anh sắp bỏ rơi cô nữa đúng không?
-Hải Ninh, đừng đi mà! Chỉ lần này thôi, ở lại với tôi đi! Đừng bơ tôi, đừng bỏ mặc tôi!
Cô lo lắng huơ chân huơ tay, suýt thì cả hai bị ngã, anh đành gật đầu với cô.
Cô vui vẻ cười hài lòng, sau đó bắt anh hát cho cô nghe:
-Cậu hát đi!
-Tôi không biết hát.
-Tôi mơ thấy cậu biết hát mà! Nào, Hải Ninh ca ca hát đi!
Hải Ninh bật cười, coi như cô giỏi!
-Hát bài nào đây?
-Bài “đi chăn bò” ấy!
-Bài đó tôi không biết!
Không sao, cô kiên nhẫn giải thích cho anh:
-Là cái bài “Em đi chăn bò, bò không đi làm sao...” đó!
Bài hát này cô rất thích, lúc nhỏ thường bắt bố hát cho cô nghe, mỗi lần nghe lại cười lăn cười bò.
-Quả thực tôi không biết bài đó!
-Vậy à!-Cô hơi thất vọng-Vậy hát bài nào mà cậu biết đi!
Hải Ninh im lặng suy nghĩ, có thể đây là lần cuối cùng ở bên cô rồi, anh sẽ chiều cô vậy, hát một bài cho cô nghe.