Trên đường đến trường, Ngư Tranh nhờ tài xế ghé đến cửa hàng bán đồ ăn sáng để mua đồ ăn cho Tiêu Cảnh Vũ.
Sau khi được tài xế mua giúp, tranh thủ thời gian ngồi trong xe cô còn thúc giục anh ăn bù cho bát mỳ ở nhà.
Tài xế mua thêm cafe lên xe sau, vừa thấy Tiêu Cảnh Vũ định ăn bánh mỳ trong xe, sợ bám mùi và rơi vãi vụn bánh khiến Ngư Tranh vốn ưa sạch sẽ khó chịu, thế nên ông đã vội vàng quay xuống nhắc nhở.
Tuy nhiên, Ngư Tranh đã nhanh hơn thận trọng lắc đầu ngỏ ý không cần, khiến cho tài xế vừa nghi vừa ngờ trước sự thiên vị đặc biệt này của cô.
Khi xe dừng tại cổng trường thì bầu trời bên ngoài đã trong xanh trở lại, Tiêu Cảnh Vũ bước xuống xe trước, nhưng anh không đi vào cổng mà nán lại chờ Ngư Tranh.
Ngư Tranh xuống xe sau, vừa mới định đặt chân xuống đất đã theo phản xạ rút lại.
Cô ngước đầu nhìn sang Tiêu Cảnh Vũ đứng cách đó vài bước chân, chợt hỏi: “Cậu ăn no chưa?”
Tiêu Cảnh Vũ không nghĩ nhiều, thành thật gật đầu.
Ngư Tranh không nói gì nữa, bỗng hạ tầm mắt xuống mặt đất ngay dưới chỗ cửa xe.
Tiêu Cảnh Vũ theo ánh mắt của cô nhìn xuống, nhận ra là do vũng nước đang cản lối, đầu óc anh lập tức sáng suốt trông thấy.
Dẫu sao Ngư Tranh mặc váy ngắn, không thể vô tư nhảy qua vũng nước giống như Tiêu Cảnh Vũ vừa nãy.
Anh hiểu ý liền quay trở lại, hai chân dang rộng đứng ở chỗ khô tránh nước, tay và nửa thân trên nghiêng về phía cô.
Tiêu Cảnh Vũ vòng tay ngang eo Ngư Tranh, dùng lực nhấc cô qua khỏi vũng nước rồi đặt xuống nơi không có nước.
Làm xong nhiệm vụ, anh cũng nhanh chóng buông tay giữ khoảng cách tối thiểu.
Có điều, dù cho Tiêu Cảnh Vũ cẩn thận cũng không thể kiềm được miệng của những học sinh đã bắt gặp.
Bởi tin tức Tiêu Cảnh Vũ “bế” Ngư Tranh trước cổng trường chẳng mấy chốc bị mang lên diễn đàn mổ xẻ, kèm theo là những tin đồn cả hai đang hẹn hò.
Suốt cả tuần nay, Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh đều xuất hiện bên nhau sớm chiều, tần suất chỉ tăng thêm chứ không giảm đi.
Nếu nói cả hai đơn thuần kết thân làm bạn, thật sự chẳng ai tin nổi.
Trước giờ vào học, cô gái ngại ngùng ở nhà ăn lần trước, cũng là người ngồi ở bàn thứ tư của dãy bên cạnh dãy Tiêu Cảnh Vũ đang ngồi.
Nhân lúc ít ai chú ý, cô nàng dưới sự thúc giục của bạn thân mà bước xuống chỗ anh.
Tiêu Cảnh Vũ đang ngồi dựa lưng vào ghế, tay cầm sách ôn bài cũ thì bỗng xuất hiện bên khóe mắt là bóng dáng của một nữ sinh.
Anh chậm chạp đưa mắt nhìn qua, trước sự e ngại của nữ sinh đối diện tuyệt nhiên không có chút nào gọi là rung cảm.
Mặc dù không thích kết giao bạn bè, thậm chí không nhớ nổi tên và mặt của bạn cùng lớp, nhưng Tiêu Cảnh Vũ biết nữ sinh này tên Túc Mạch, là tổ trưởng của tổ Miểu Trạch.
Từ đầu năm nhập học đến hiện tại, thi thoảng Miểu Trạch bên tai Tiêu Cảnh Vũ vẫn hay ca ngợi Túc Mạch hết lời, nào là tổ trưởng của cậu ta vừa xinh đẹp vừa học giỏi, lại còn ngoan hiền tốt bụng.
Thế nên ít nhiều Tiêu Cảnh Vũ cũng nhớ mặt và nhớ tên của cô nàng Túc Mạch này.
Vấn đề là đột nhiên Túc Mạch xuống chỗ Tiêu Cảnh Vũ đứng một hồi vẫn chưa nói gì, buộc anh phải lên tiếng hỏi trước: “Cậu tìm Miểu Trạch?”
Túc Mạch vội vàng lắc đầu, dáng vẻ dịu dàng càng thêm phần mềm mỏng: “Mình...!mình muốn hỏi...!có phải cậu...!cậu với Ng...”
“Ê!”
Túc Mạch còn chưa nói hết câu, Miểu Trạch đã từ ngoài vào hô lên một tiếng cắt ngang.
Sau khi ném cặp học xuống ghế, cậu ta bước qua đưa cho Tiêu Cảnh Vũ một ly sữa nóng, còn nhiệt tình chọc ghẹo: “Ngư Tranh gửi.”
Đợi Tiêu Cảnh Vũ cầm lấy ly sữa, Miểu Trạch mới nhìn sang Túc Mạch đứng kế bên.
Biểu cảm của Túc Mạch không rõ từ khi nào đã trầm xuống, thậm chí Miểu Trạch chưa kịp hỏi han thì cô nàng đã cúi đầu xoay người đi về chỗ.
Dõi theo bóng lưng rầu rĩ của Túc Mạch, Miểu Trạch khó hiểu nhíu mày: “Cô ấy làm sao thế?”
Tiêu Cảnh Vũ từ tốn uống một ngụm sữa nóng rồi mới thờ ơ đáp: “Không biết.”
Vừa mới ra trận đã thất bại trở về, cô bạn thân ngồi bàn trên của Túc Mạch nôn nóng đứng ngồi không yên, đợi cô nàng ngồi xuống liền gấp gáp tra hỏi: “Sao rồi? Hỏi được gì chưa?”
Túc Mạch ngồi ạch xuống ghế thở ra một hơi chán nản, sau đó ngẩng đầu nhìn cô bạn thân bàn trên, lắc đầu đáp: “Chưa hỏi được, nhưng vừa nãy mình nghe Miểu Trạch nói Ngư Tranh mua sữa cho Cảnh Vũ.”
“Vậy thì đã sao? Bạn bè cũng có thể mua đồ ăn cho nhau mà!”
Nghe thấy giọng điệu bức xúc của người trước mặt, Túc Mạch khó xử mím môi, hai bàn tay dưới gầm bàn co chặt vì căng thẳng.
“Lê Lan à, mình nghĩ Cảnh Vũ đang hẹn hò với Ngư Tranh là thật đó...”
Nữ sinh Lê Lan kia ngồi chống cằm, dùng vẻ mặt bày tỏ sự bất mãn dành cho Túc Mạch.
Thấy cô nàng sầu não, Lê Lan càng thẳng thừng tấn công tinh thần: “Cậu cứ chần chừ thế này thì hai người họ hẹn hò đâu có gì lạ.
Cảnh Vũ còn chưa thừa nhận, cậu cứ theo đuổi đi, biết đâu lại thành công.”
“Nhưng...”
Không đợi Túc Mạch nói hết, Lê Lan đã mất kiên nhẫn cướp lời: “Đừng có nhưng nhị nữa, cứ nghe lời mình, mình sẽ tìm cơ hội giúp cậu.”.