Trước lời đề nghị của Tiêu Cảnh Vũ, những người có mặt không giấu được kinh ngạc nhìn về phía anh, bao gồm cả Ngư Tranh.
Những ánh mắt giờ đây dành cho Tiêu Cảnh Vũ có xem thường, có khó tin, có căm phẫn, có vui mừng và có cả mãn nguyện.
Tiêu Cảnh Vũ không hối hận vì những lời mình nói ra, dù biết trước ông ngoại Ngư Tranh và bên phía gia đình Trần Tấn Hào có thể dùng quyền lực chèn ép anh.
Và cũng có thể, Ngư Tranh sẽ vì chuyện này mà giữ khoảng cách với anh như cách cô tránh xa Trần Tấn Hào.
Nhưng Tiêu Cảnh Vũ nghĩ rất đơn giản, Ngư Tranh và ông bà Ngư đã giúp đỡ anh rất nhiều trong thời gian qua, nếu việc hủy bỏ hôn ước có thể khiến cô vui vẻ, anh sẵn sàng làm tất cả để trả ơn.
Giữa bầu không khí im phăng phắc bỗng phát ra tiếng cười nhạo báng của Lương Mỹ, cô ta đứng vật vờ dựa vào vách tường, mũi chảy máu chưa lau, cơ thể cũng lắc lư không vững.
Dẫu vậy, từ ánh mắt đến lời nói của Lương Mỹ đều tỏ rõ sự mỉa mai: “Trần Tấn Hào, cậu nghe rõ chưa? Chỉ có tôi ngu muội mới bám theo một tên công tử vô dụng lẫn vũ phu như cậu.
Còn tiểu thư đỏng đảnh cậu để mắt tới, cô ta chỉ thích những kẻ tầm thường.”
Hai bàn tay đang buông lỏng của Trần Tấn Hào dần siết chặt kìm nén cơn giận bộc phát, nếu không phải vì những lời chỉ trích của bà Ngư khi nãy, có lẽ giờ đây cậu ta đã tiếp tục ra tay đánh Lương Mỹ.
Sớm biết hậu quả từ những mối tình ất ơ của Trần Tấn Hào sẽ xảy ra, ông ngoại cậu ta từ lâu đã chuẩn bị sẵn cách đối phó.
Trông thấy ông ngoại Ngư Tranh đứng chần ngần vì dao động, ông ngoại Trần Tấn Hào liền tấn công tinh thần: “Bạn già à, chính mắt ông cũng thấy, chính tai ông cũng nghe con bé kia vừa nói.
Tấn Hào nhà tôi đã để ý tới Ngư Tranh nhưng con bé quá lạnh lùng, cháu trai tôi mới giả vờ quen người khác để cháu gái ông nhận ra tình cảm.
Nếu Tấn Hào không để ý tới Ngư Tranh, hà cớ gì phải mạnh tay với con bé kia để đòi lại công bằng cho cháu ông?”
Nghe đến đây, đột nhiên Ngư Tranh cảm thấy khinh thường đến buồn nôn.
Cô vô thức quay đầu về phía Tiêu Cảnh Vũ, trước mặt anh không để tâm mà thở ra một hơi chán ghét.
Thấy Ngư Tranh trở nên khó chịu, cảm giác sốt ruột từ đâu dâng lên trong lòng Tiêu Cảnh Vũ.
Không thể im lặng giương mắt nhìn Ngư Tranh bị mang ra làm bia đỡ đạn, anh không chút khách sáo lên tiếng chen lời: “Ở đây ai cũng vừa nghe rõ những gì cô ta nói, nhưng đáng để bàn luận nhất là Trần Tấn Hào vừa vô dụng vừa vũ phu, căn bản không thể xứng với Ngư Tranh.”
Không gian trong phòng vốn đang căng thẳng, sau câu nói của Tiêu Cảnh Vũ như bị châm thêm một ngòi thuốc nổ.
Từ Trần Tấn Hào cho đến ông ngoại cùng cha mẹ cậu ta giận điếng người, mặt mũi ai nấy đỏ bừng vì tức điên.
Trong khi đó, ông ngoại Ngư Tranh bị Tiêu Cảnh Vũ làm cho kinh ngạc hết lần này đến lần khác, chỉ có Ngư Tranh và ông bà Ngư, thêm cả Lương Mỹ là hài lòng trước lời phản đáp của anh.
Vì để giữ lại mặt mũi còn sót lại, ông ngoại Trần Tấn Hào dù giận cũng phải cố nhịn lại, kiềm chế hỏi: “Bạn già à, ông không phải là muốn gả cháu gái ông cho một tên như thế này chứ?”.
||||| Truyện đề cử: Sổ Tay Người Vợ Có Chồng " Năm Ngứa" |||||
Nghe thấy những lời nhắc khéo của ông ngoại Trần Tấn Hào, ông ngoại Ngư Tranh mới sực tỉnh.
Bỗng từ đâu nhảy ra một kẻ tầm thường dám tuyên bố theo đuổi Ngư Tranh phá hỏng chuyện tương lai, ông ngoại cô dĩ nhiên không dễ dàng đồng ý, ngược lại chỉ nổi giận thêm: “Cậu nghĩ mình là ai?”
Đáp lại câu hỏi đay nghiến của ông ngoại, Ngư Tranh cười nhạt một cái, nhanh chóng cất tiếng trả lời thay Tiêu Cảnh Vũ: “Hoặc là chấp nhận cậu ấy, hoặc là ông sẽ mất cháu gái.
Hôn ước hữu danh vô thực này, con không muốn ai nhắc đến một lần nữa, bởi nó chưa từng tồn tại.”
Ngư Tranh đã chờ đợi ngày hôm nay từ rất lâu, nay còn có lý do hợp lý để cắt đứt, cô đương nhiên không thể bỏ lỡ.
Ngay sau khi nói hết những gì muốn nói, Ngư Tranh bình thản đứng lên, đối diện với gương mặt đầy phẫn nộ của ông ngoại và người nhà Trần Tấn Hào, cô chẳng chút lo lắng.
Trái lại, Ngư Tranh còn cố tình nghiêng sát nửa người về phía Tiêu Cảnh Vũ, khẽ nhếch khóe môi ẩn ý: “Trước đây mọi người luôn mong đợi đến ngày con đủ mười tám tuổi, bây giờ...!con cũng rất nôn nóng.”
Dứt lời Ngư Tranh lập tức nắm lấy bàn tay của Tiêu Cảnh Vũ kéo anh rời đi trước, ngang qua chỗ Trần Tấn Hào ở phía gần cửa, dù không muốn cũng phải thấy gương mặt tức giận của cậu ta dành cho cả hai.
Tay Ngư Tranh trước sau vẫn luôn nắm chặt bàn tay của Tiêu Cảnh Vũ, tuy nhiên trước khi rời khỏi cô còn cố ý đến gần Trần Tấn Hào, ghé sát bên tai thì thầm đủ mỗi cậu ta nghe thấy: “Tạm biệt vị hôn phu cũ, cảm ơn cậu đã giúp bức bình phong của tôi tăng thêm giá trị.”.