Sau khi Tiêu Cảnh Vũ lấy được bằng lái xe, ông Ngư chính thức giao xe và giấy tờ xe cho anh, cũng như bắt đầu ngày tháng cho anh phát huy năng lực làm việc là đưa đón Ngư Tranh.
Sang thứ bảy hôm sau, tuy rằng không đi học nhưng Tiêu Cảnh Vũ cùng Ngư Tranh vẫn lên trường để chuẩn bị cho hoạt động hội xuân sắp tới.
Khác với mọi hôm chính quy, học sinh không cần mặc đồng phục, thế nên cả Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh đều không ngoại lệ.
Chỉ là, lúc Tiêu Cảnh Vũ lái xe đến nhà Ngư Tranh vào sáng sớm, trong lúc cô còn đang ăn sáng thì đã nghe tiếng trêu chọc của ông bà Ngư ngoài phòng khách truyền vào.
Đợi đến khi Ngư Tranh bước ra, cô mới phát hiện Tiêu Cảnh Vũ mặc quần áo mà bà Ngư đã thay cô tặng anh trước đó.
Đáng nói, Tiêu Cảnh Vũ mặc một chiếc áo tay dài cùng quần jean dài màu đen, trùng với Ngư Tranh cũng đang mặc một chiếc áo dài tay ôm cơ thể cùng quần lưng cao màu tương tự, trông chẳng khác gì cả hai đang mặc đồ đôi.
Lúc thấy Ngư Tranh, bà Ngư còn cố tình lên giọng cảm thán: “Ôi, còn hẹn mặc đồ cặp cơ đấy!”
Trong khi Tiêu Cảnh Vũ mím môi tủm tỉm cười, Ngư Tranh lại khoanh tay trước ngực bày ra vẻ mặt ghét bỏ, thẳng thừng phủ nhận: “Cảnh Vũ hôm nay đóng cặp với người khác, con mặc đồ cặp với cậu ấy làm gì.
Chỉ là vô tình mặc giống nhau, bây giờ con đi thay là được rồi.”
Ngư Tranh nói xong lập tức xoay người định đi lên phòng, nhưng bà Ngư ngồi trong phòng khách liền đánh vào vai ông Ngư, lớn tiếng ẩn ý châm chọc: “Cái lão già này, sáng sớm nuốt cả chai giấm đấy à? Chua đến ngửi không nổi!”
Thay vì bênh vực con gái, ông Ngư lại cất giọng bình thản hùa theo vợ: “Làm gì có mùi chua, mùi ghen thì có ấy chứ.”
Lời ông Ngư vừa dứt, ông cùng bà Ngư và Tiêu Cảnh Vũ sau lưng Ngư Tranh bụm miệng cười.
Riêng Ngư Tranh bị chọc đến thẹn, không thể quay lại phản bác cũng không thể lên phòng thay quần áo khác, cuối cùng chỉ có thể nuốt giận trở vào bếp ăn hết bữa sáng.
Ngay khi bóng dáng Ngư Tranh vừa đi khuất, ông Ngư lập tức trừng mắt với Tiêu Cảnh Vũ, gằn giọng đe dọa: “Cái thằng nhóc này, lại dám chọc giận Ngư Tranh? Lần trước bị trừ lương ít quá rồi phải không?”
Tiêu Cảnh Vũ ngồi một mình đối diện ông bà Ngư, bị chất vấn lẫn đe dọa, anh vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười hết sức gượng gạo, cam chịu đáp: “Con...!thật sự cũng không muốn.
Tiền thưởng và tiền lương chú cứ trừ đi ạ, từ nay cho đến ngày kết thúc hoạt động, Ngư Tranh chắc chắn vẫn sẽ giận con dài dài.”
Nghe những lời bộc bạch đầy bất lực của Tiêu Cảnh Vũ, ông Ngư ngao ngán thở dài, ông bưng ly trà nóng lên, vừa thổi vừa quay sang phàn nàn với bà Ngư: “Chẳng có tiền đồ.”
Bà Ngư cong môi cười không đáp, khi ông Ngư vừa đưa miệng ly chạm vào môi, Tiêu Cảnh Vũ chợt ngẩng cao đầu bổ sung thêm: “Con cũng sẽ hôn Ngư Tranh dỗ giận từ đây đến đó.”
Phụt!
Ngụm trà vừa vào miệng ông Ngư tức khắc bị phun thẳng ra, giữa lúc ông kinh ngạc trợn mắt, bà Ngư bên cạnh lại bật cười vỗ tay bôm bốp.
Thấy ông Ngư sốc đến bất động, bà Ngư vẫn cười ha hả đẩy người ông, nhấn giọng hỏi: “Đủ tiền đồ chưa?”
Mất mấy giây thót tim ông Ngư mới dần bình tĩnh lại, ông vừa nhìn chằm chằm vào Tiêu Cảnh Vũ cảnh cáo, vừa rút khăn giấy trên bàn lau mặt.
Lau xong, ông Ngư ngồi quay mặt qua hướng khác, đầu lắc lư liên tục, biểu cảm như vẫn chưa tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Bây giờ, ông có cảm giác đã giao con gái mình vào tay sói.
Tiêu Cảnh Vũ ban đầu có hơi bất an khi ngang nhiên nói ra những lời vừa rồi, nhưng sóng nổi lên chẳng bao lâu đã trả lại biển lặng, trạng thái căng thẳng của anh cũng có thể thả lỏng.
Qua hơn tám giờ, Tiêu Cảnh Vũ cùng Ngư Tranh đã có mặt ở trường, mỗi việc cả hai đi cùng nhau dù không một hành động tương tác cũng gây ra không ít sự chú ý đến từ bạn học.
Quần áo đôi màu đen, tuy là màu tối nhưng không hề chìm, trái lại cực kỳ nổi bật.
Chia nhau về lớp riêng, cả Tiêu Cảnh Vũ lẫn Ngư Tranh đều phải bắt tay vào sửa kịch bản để diễn tập.
Cuộc thi văn nghệ sắp tới là giải thi đua tập thể, lớp cả hai lại diễn giống nhau một vở kịch, điều này đồng nghĩa với việc tỷ lệ cạnh tranh với các lớp khác đã cao nay càng cao hơn.
Tuy nhiên, lớp Ngư Tranh đã có hẳn ưu thế về diễn viên, đặc biệt là vai diễn nặng ký Maleficent.
Thống nhất xong kịch bản, nhóm kịch trong lớp Ngư Tranh bắt đầu bước vào giai đoạn tập luyện.
Bản thân Ngư Tranh vốn là người lạnh lùng ít thể hiện cảm xúc, nếu phải diễn bộ dạng thân thiện hay vui vẻ khả năng sẽ khó, nhưng nếu cô vào vai diễn độc ác nham hiểm lại cực kỳ phù hợp.
Vì đảm nhiệm vai trò quan trọng, Ngư Tranh nhận được nhiều đặc quyền ưu tiên, cơ bản nhất là được diễn tập trước để không cần phải chờ đợi.
Số lần Ngư Tranh mắc lỗi lúc diễn chỉ khoảng hai đến ba lần, thế nên đã rất nhanh cô hoàn thành phân đoạn của mình.
Tập xong lần đầu, Ngư Tranh xuống cuối lớp ngồi tựa vào góc học thuộc lời thoại, để cho những thành viên khác luyện tập các phân đoạn còn lại.
Hòa Trúc thuộc nhóm hậu cần, cũng là người thiết kế và chỉnh sửa trang phục biểu diễn cho Ngư Tranh.
Cô nàng ngồi cùng những người khác chuẩn bị đồ trang trí sân khấu cho tiết mục của lớp, thấy Ngư Tranh xuống gần, cô nàng cũng nhích qua hỏi chuyện: “Nghe nói lớp Cảnh Vũ cũng diễn vở kịch giống chúng ta phải không?”
Ngư Tranh chăm chú học thoại từ những tờ kịch bản trong tay, chỉ qua đáp: “Ừ, sao thế?”
Hòa Trúc không vội trả lời mà im lặng một chút, tiếp đó mới thấp giọng dò hỏi: “Mình cũng nghe nói Cảnh Vũ đóng vai hoàng tử, Túc Mạch đóng vai công chúa, vậy cuối kịch hai người họ hôn nhau, cậu cũng chịu luôn?”
Nghe đến đây, Ngư Tranh đột ngột ngẩng đầu nhìn thẳng qua Hòa Trúc, biểu tình trên gương mặt cô lúc này có hơi hoảng loạn.
Qua nay Ngư Tranh chỉ bận để bụng chuyện Tiêu Cảnh Vũ đóng cặp với Túc Mạch mà quên mất một chuyện hết sức quan trọng, cảnh hôn ở cuối kịch!
“Không thể được!” Vừa nghĩ tới giữa ngực Ngư Tranh đã dâng lên cơn tức không thở nổi, cô lập tức đứng phắc dậy, đặt kịch bản lên bàn gần đó rồi đi thẳng ra khỏi lớp.
Hòa Trúc vừa thấy Ngư Tranh đứng dậy, cô nàng cũng hăng hái đứng lên theo: “Đi xem chung đi.”
Thời điểm Ngư Tranh và Hòa Trúc đặt chân đến gần lớp Tiêu Cảnh Vũ thì lớp anh vẫn còn đang ồn ào tập kịch.
Có riêng Miểu Trạch đứng ngoài cửa nhìn vào, từ xa vừa thấy cô và Hòa Trúc đi tới, cậu ta bỗng giơ tay nhiệt tình chào đón.
Đến gần chỗ Miểu Trạch, Hòa Trúc cau mày lườm lườm cậu ta, hoài nghi hỏi: “Làm gì mà mặt cậu gian vậy?”
Miểu Trạch đứng tựa người vào lan can, chợt giơ tay quơ lướt qua đỉnh đầu Hòa Trúc ngầm ám chỉ chiều cao khiêm tốn của cô nàng so với cậu ta, sau đó còn cười cười đáp trả: “Cùng một loại người nên nhận thức nhanh nhỉ?”
Hòa Trúc không giận cũng không tức, cô nàng đứng yên nhìn Miểu Trạch, rồi lại giơ hai ngón tay tạo chữ V lên ngang mặt.
Tưởng chừng Hòa Trúc hưởng ứng, nhưng chớp mắt cô nàng đã cụp nhanh ngón trỏ xuống, chừa lại ngón giữa cho cậu ta.
Quan sát hành động vừa rồi của Hòa Trúc, Miểu Trạch không nhịn được bật cười thành tiếng.
Bên đây Miểu Trạch và Hòa Trúc đang đùa giỡn, bên kia Ngư Tranh đã từ khi nào đứng trước cửa lớp Tiêu Cảnh Vũ nhìn vào.
Có lẽ vì đám đông vây quanh rìa tường và bên trong cửa lớp, những người tít trong nữa đều không nhận ra sự hiện diện của Ngư Tranh, bao gồm cả Tiêu Cảnh Vũ.
Mãi cho đến khi bị những nam sinh cao lớn chắn tầm nhìn, Ngư Tranh lên tiếng nhờ nhường chỗ mới đả động đến bọn họ.
Khi phát hiện ra Ngư Tranh, không ai nói lớn tiếng báo động, thay vào đó chỉ truyền nhỏ tai nhau.
Được nhường chỗ trống để nhìn vào trong, cùng lúc Ngư Tranh lại bắt gặp Tiêu Cảnh Vũ sắp diễn phân đoạn mà cô ghét nhất.
Ngay dưới bục giảng, Túc Mạch nằm trên hai chiếc bàn ghép, Tiêu Cảnh Vũ di chuyển xung quanh theo như kịch bản.
Có điều, biểu cảm của anh đơ cứng, khiến cho bạn học ngồi xem bên dưới phải liên tục nhắc nhở.
Cảnh hôn sắp được diễn ra, những bạn học ngồi bên trong im lặng dõi theo hai nhân vật chính, còn những người đang đứng gần Ngư Tranh lại tò mò lén liếc trộm phản ứng của cô.
Giây phút Tiêu Cảnh Vũ chuẩn bị đặt nụ hôn lên trán Túc Mạch, ai nấy đều tập trung không chớp mắt dõi theo khoảng cách nụ hôn kia càng lúc càng gần.
Rầm!
Không gian tĩnh lặng đến mức không nghe thấy nhịp thở bỗng vang lớn một tiếng, lạnh lẽo cắt ngang khiến ai cũng giật bắn mình.
Những ánh mắt không hẹn cùng nhìn về phía âm thanh phát ra, Ngư Tranh vào giây phút này vẫn điềm nhiên đứng yên tại chỗ, trước mặt bao nhiêu người vẫn bình tĩnh lùi mũi chân vừa đá vào cánh cửa về.
Không chỉ riêng mỗi bạn học của Tiêu Cảnh Vũ, mà chính anh và Túc Mạch cũng ngạc nhiên không rời mắt khỏi Ngư Tranh.
Từ đầu đến cuối cô không hề để lộ ra một tia tức giận hay lo lắng, ngược lại còn nhếch môi khiêu khích: “Xin lỗi nhé, chân tôi thật không biết điều.”.