Khoét Vách Trèo Tường Leo Giường Đẽo Em

chương 70: 70: kể tội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh mắt chạm nhau, trong phút chốc nét mặt Ngư Tranh liền lạnh đi, trái lại Trần Tấn Hào vẫn điềm nhiên bước vào phòng.

Trên người cậu ta vẫn mặc vest như không còn nghiêm chỉnh như ở bữa tiệc, cổ áo sơ mi đã tháo mở hai nút ở trên cùng.

Trần Tấn Hào đút hai tay trong túi quần, từ tốn đến gần chỗ Ngư Tranh đang ngồi, trên môi cậu ta từ đầu đến cuối vẫn luôn mang theo nụ cười đắc ý: “Xem xem, bây giờ chúng ta lại trở về bên nhau.”

Nghe đến đây một bên chân mày của Ngư Tranh khẽ nhướng nhẹ, thái độ càng tỏ rõ sự khinh thường: “Trần Tấn Hào, chuyện giữa tôi và cậu đã nói rõ từ lâu, cậu cấu kết với hai ông làm ra trò này, cậu thích tôi đến vậy à?”

Trần Tấn Hào không vội đáp mà đến ngồi sát rìa giường, đẩy Ngư Tranh ngồi nhích vào trong.

Sau khi an vị cùng cô một chỗ, cậu ta lại thản nhiên quàng tay vòng cổ cô, nhẹ nhàng đáp: “Tôi chỉ không thích tính tình kiêu ngạo không bỏ ai vào mắt của cậu, còn lại… có gì mà không đáng để thích?”

Bị Trần Tấn Hào vòng cổ giữ trong vòng tay cậu ta, Ngư Tranh không đẩy ra, bởi càng phản kháng chỉ càng kch thích thêm sự biến thái trong cậu ta trỗi dậy.

Ngư Tranh nhếch môi cười, mắt đối mắt với cậu ta trong khoảng cách gần: “Cậu đáng thương thật đấy, ngày trước biết bao nữ sinh chạy theo cậu, giờ cậu hèn hạ đến mức phải đi tơ tưởng bạn gái của người khác?”

Bị nhạo báng, Trần Tấn Hào không nổi giận cũng không khó chịu, cậu ta chỉ bình thản bật cười thành tiếng: “Cậu là bạn gái người khác nhưng là vị hôn thê được định sẵn của tôi.

Cậu dối lòng làm gì, cứ mạnh mẽ mà nhìn vào thực tế, dù có chuyện gì xảy ra, đến cuối cùng chúng ta vẫn sẽ về bên nhau.”

Câu trước vừa dứt lời, Trần Tấn Hào đã tựa đầu vào vai cô, ngang ngược nói: “Được rồi, đừng tự làm khổ bản thân nữa.

Trước đây tôi từng quen bạn gái, sau đó để cậu quen bạn trai, xem như có qua có lại, công bằng rồi thì nên nghiêm túc tính chuyện chúng ta.”

Đến lúc này, Ngư Tranh mất kiên nhẫn dứt khoát dùng tay đẩy đầu Trần Tấn Hào ra khỏi vai mình.

Cô lạnh lùng nhìn cậu ta, bắt đầu khơi mào chuyện cũ: “Trước khi thốt ra những lời này, cậu nên biết tự hổ thẹn với bản thân.

Lăng nhăng, ngoại tình khi có vị hôn thê, cậu nghĩ cậu có tư cách để nói ra ba chữ ‘chuyện chúng ta’ sao?”

Trần Tấn Hào bỗng thở dài, tay cũng tự động buông khỏi vai Ngư Tranh, cậu ta tỏ ra hạ mình, bất lực biện minh: “Cậu cũng quen người khác rồi còn gì.”

“Vậy à.” Ngư Tranh lúc này bỗng nở một nụ cười ẩn ý, từ nét mặt đến giọng nói đều toát lên sự châm biếm: “So với ngoại tình lăng nhăng, cướp bạn gái người khác cũng cùng là một loại người đê tiện.”

Hết lần này tới lần khác bị Ngư Tranh bắt bẻ, Trần Tấn Hào mất nhẫn nại mà thở mạnh một hơi kìm nén sự phẫn nộ đang nhen nhóm.

Trần Tấn Hào không muốn tiếp tục tranh cãi để tạo lợi thế cho Ngư Tranh, cậu ta cũng không giấu nữa mà để lộ ra bộ mặt thật, cao ngạo nhắc nhở: “Chắc ông ngoại cậu cũng đã nói trước về chuyện chúng ta với Tiêu Cảnh Vũ.

Tương lai cậu ta có thể tươi sáng hay tối tăm đều phụ thuộc vào sự tình nguyện của cậu gả cho tôi.

Dù cậu có cố chấp, cậu cũng không còn cơ hội gặp lại cậu ta.”

Càng về cuối câu, biểu cảm Trần Tấn Hào càng hiện lên tia nguy hiểm lẫn uy hiếp.

Ngư Tranh cắn răng nhẫn nhịn nhìn lại cậu ta không chút rụt rè, kể cả bàn tay dưới vạt váy cũng đã co chặt lại.

Nói rồi Trần Tấn Hào thong dong đứng dậy, trước khi ra về vẫn nhắc tiếp: “Cứ từ từ mà tiếp nhận, tôi sẽ đến gặp cậu thường xuyên cho đến khi cậu có câu trả lời cuối cùng.”

Ngư Tranh im lặng nhìn theo bóng lưng Trần Tấn Hào, lúc cậu ta vừa mở cửa định bước ra, giờ đây cô mới cất tiếng tiễn cậu ta về.

“Tấn Hào, nếu cậu nhất quyết cướp bạn gái người khác, cậu cũng nên viết một lá thư tay cảm ơn.

Cậu nên cảm ơn Cảnh Vũ đã dạy cho vị hôn thê cũ của cậu cách yêu, còn dạy cả cách hôn và cách hưởng thụ nhục dc.

Cậu càng nên cảm ơn Cảnh Vũ đã cẩn trọng, bởi nhờ vậy cậu không cần phải đổ vỏ.”

Trần Tấn Hào nghe xong những lời khiêu khích của Ngư Tranh, trong chốc lát máu nóng đã dồn lên đ ỉnh đầu.

Thế nhưng cậu ta không đáp, đi thẳng ra ngoài đóng mạnh cửa lại.

Thành công khiến sự bực tức trong cậu ta dâng trào, Ngư Tranh nhếch môi cười lạnh, tuy nhiên vẫn không cách nào che giấu được nét mặt đã lộ rõ sự u sầu.

Song song cùng lúc, ông bà Ngư ở nhà sốt ruột đến đứng ngồi không yên.

Ngay khi biết ông ngoại Ngư Tranh bắt cô về nhà ông ấy, ông bà Ngư cũng đã vội chạy sang.

Nhưng không ngờ, ông ngoại Ngư Tranh quá quắc đến mức không cho ông bà Ngư vào cổng, hơn nữa còn dùng tương lai và an nguy của Tiêu Cảnh Vũ hù doạ cả hai.

Đây không còn là chuyện nhỏ, càng không phải chuyện riêng không liên quan đến Tiêu Cảnh Vũ, vậy nên ông bà Ngư buộc phải thông báo đến anh.

Trước khi biết chuyện Ngư Tranh bị ông ngoại bắt đi, Tiêu Cảnh Vũ cũng đã đọc được tin tức đăng tải trên mạng.

Từ một bữa tiệc sinh nhật biến thành buổi công bố đính hôn, đây rõ ràng là lời thách thức của ông ngoại cô dành cho anh.

Tiêu Cảnh Vũ không ngại gian khó, cũng không ngại cực khổ, nhưng những cố gắng bấy lâu bị đạp đổ, người con gái mình yêu cũng bị ép gả cho người khác, đừng nói là hiền lành, ngay cả một kẻ nhu nhược cũng không thể để yên.

Nếu việc trở thành sinh viên trường danh tiếng cũng không có được Ngư Tranh, vậy chẳng còn lý do gì để Tiêu Cảnh Vũ phải đánh đổi cơ hội ở bên cạnh cô.

Vấn đề hiện tại chính là thời gian, ông ngoại Ngư Tranh đã dám bắt cóc cháu gái, chuyện giao cô cho Trần Tấn Hào cũng không phải không có khả năng xảy ra.

Đã đến tận giờ phút này, ông bà Ngư không thể tiếp tục nhịn được nữa.

Tuy không thể tự mình ra tay, nhưng bà Ngư đã có người trợ giúp.

Bẵng qua hai ngày hai đêm, đến buổi tối của ngày thứ ba, trong lúc ông ngoại Ngư Tranh ngồi uống trà sau bữa ăn trong phòng khách, một người phụ nữ giúp việc tuổi trung niên từ trên lầu đi xuống với vẻ mặt bất an.

Đến trước mặt ông, nữ giúp việc vội nói: “Ông chủ, cô Ngư vẫn tiếp tục tuyệt thực, tình trạng cô ấy bây giờ không ổn lắm.”

Mặc dù trong lòng luôn sốt ruột, ngoài mặt ông ngoại cô vẫn tỏ vẻ cương quyết: “Chưa gặp được Tiêu Cảnh Vũ, nó sẽ không tự giết mình đâu.”

Ngay lúc ông vừa dứt lời, một thân người mặc đồ trắng đã xuất hiện sau lưng nữ giúp việc kia.

Vừa nhìn thấy người trước mặt, ông giật mình tròn mắt, miệng cũng há hốc kinh ngạc.

Người phụ nữ đứng đối diện ông toát lên vẻ đẹp lão thanh tao, từ phong thái đến cử chỉ đều nhẹ nhàng chuẩn mực.

Trên người bà mặc một bộ vest ngắn tay bằng vải mềm, càng tôn lên sự sang trọng sẵn có.

Thấy có người đến, nữ giúp việc nhanh chóng rời khỏi phòng khách.

Còn ông ngoại Ngư Tranh lúc này cũng đứng lên, vẻ mặt vừa mong chờ lại vừa lo lắng: “Bà đến khi nào vậy?”

Bà ngoại Ngư Tranh vẫn luôn giữ nụ cười sâu xa trên môi, bà không trả lời vào trọng tâm câu hỏi mà hỏi ngược sang chuyện cần nói: “Ông cũng biết tình cảm của Ngư Tranh dành cho Cảnh Vũ, bây giờ ông dùng thủ đoạn chia cắt hai đứa nó.

Không phải ông nghi ngờ con bé là cháu ngoại ghẻ nên đối xử với nó như vậy chứ?”

“Ây da!” Ông ngoại cô bất lực thốt lên: “Ngay cả bà cũng không hiểu tôi sao? Tôi làm những chuyện này cũng là vì tương lai của Ngư Tranh kia mà!”

Bà ngoại cô khẽ thở dài lắc đầu, bà bất chợt chuyển người bước đến trụ gỗ cao đang trưng bày chiếc bình sứ cao tầm cm.

Bà vừa dùng tay sờ bình, vừa từ tốn đáp: “Tôi hiểu ông thì chúng ta đâu có ly hôn.”

Bình thường ngoại trừ người lau dọn, ông ngoại Ngư Tranh không cho phép ai động vào đồ cổ của mình.

Nhưng khi bà ngoại cô có sờ làm in dấu tay khiến vật quý giá bị mờ, ông ấy cũng không hề nhắc.

Trái lại, ông chỉ tập trung ra sức biện minh cho việc làm của mình: “Ngư Tranh nhà chúng ta là cành vàng lá ngọc, làm sao tôi có thể để nó chịu khổ.

Giờ thì bà nghĩ tôi quá đáng, nhưng sau này bà sẽ hiểu giá trị của đồng tiền quan trọng với nó đến thế nào.

Vì thương Ngư Tranh, tôi mới ép buộc nó.”

“Choang!”

Ông vừa dứt câu, chiếc bình trong tay bà ngoại Ngư Tranh lập tức ném thẳng về phía ông.

Theo phản xạ ông vội né người, kết quả chiếc bình cổ trúng vào thành ghế gỗ vỡ toang ngay trước mắt.

Đến khi nhận thức được thứ vừa bị vỡ, ông ngoại Ngư Tranh sốc đến điếng người, hai mắt ông mở to, toàn thân run lẩy bẩy.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, bà ngoại cô tiếp tục lấy hết món này đến món khác trên trụ trưng bày ném về phía ông, hàng loạt tiếng đổ vỡ vang lên chói tai, liên tục kèm theo tiếng mắng chửi: “Tiền này, tiền này, tiền của ông đấy, mau thả cháu gái tôi ra!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio