Lúc Ngư Tranh tỉnh dậy đã nằm trong phòng ở nhà mình, cô nghiêng đầu nhìn ánh sáng bên ngoài bị tấm rèm cản lại, cảm giác nặng nề trong lòng thoáng cũng dịu di.
Có điều, từ bụng dưới của cô trở xuống không hề dễ chịu như tâm trạng lúc này.
Ngư Tranh bất giác sờ bụng mình dưới chăn, khi nhấn mạnh vào mới có cảm giác đau, dường như không có dấu hiệu bị thủng ruột.
Nhớ tới chuyện cũ, trong đầu Ngư Tranh bỗng hiện lên cảnh tượng tối qua, mọi thứ chân thật đến mức cô không dám tin.
Mong muốn trước đó đã đạt được, ngoại trừ sợ bị thủng ruột, Ngư Tranh không hề sợ Tiêu Cảnh Vũ quốc ngựa truy phong, cô cũng không sợ làm mẹ ở tuổi hai mươi, trái lại cô càng mong chờ vào ngày tháng sắp tới.
Mải ngẩn người nghĩ ngợi, lúc Ngư Tranh quay đầu lập tức bị gương mặt kề sát bên của Tiêu Cảnh Vũ làm cho giật bắn mình.
Anh đứng cạnh giường chồm tới nhìn cô chằm chằm, hoài nghi dò hỏi: “Em đang tưởng tượng ra cái gì mà cười gian vậy?”
“Không có.” Ngư Tranh nhanh chóng đáp, sau đó cũng loay hoay ngồi dậy.
Tiêu Cảnh Vũ chuyển người ngồi xuống cạnh Ngư Tranh, tuy nhiên còn chưa ngồi vững thì cô đã trèo qua ôm chầm lấy, tựa đầu vào ngực anh.
Tiêu Cảnh Vũ mỉm cười vòng tay ôm cơ thể Ngư Tranh, khẽ cúi đầu hôn lên đ ỉnh đầu cô.
Trôi qua một lúc yên tĩnh, Tiêu Cảnh Vũ chợt hỏi: “Em không muốn biết tối qua xảy ra chuyện gì à?”
Ngư Tranh ngước đầu nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng, thản nhiên hỏi ngược lại: “Chuyện gì?”
“Ông ngoại em thấy chúng ta… nên ngất đến nhập viện rồi, cha mẹ em vẫn đang ở bệnh viện chăm ông ấy.”
Nghe Tiêu Cảnh Vũ kể, dáng vẻ của Ngư Tranh không hề bất ngờ, bởi những gì diễn ra đều nằm trong dự đoán của cô.
Ngày trước, khi ông ngoại Ngư Tranh biết con gái là bà Ngư mang thai, ông ấy đã tức giận đến đổ bệnh.
Giờ đây Tiêu Cảnh Vũ ở trong địa bàn ông dám gạo nấu thành cơm với Ngư Tranh, dĩ nhiên ông ấy càng không thể chấp nhận nổi.
Nhưng nói đến đây Ngư Tranh mới sực nhớ ra vấn đề quan trọng, cô ngồi thẳng người dậy đối diện anh, vội hỏi: “Anh về đột ngột như vậy có sao không? Vả lại, làm sao anh vào được cổng nhà ông ngoại?”
Càng bàn lại càng phát sinh ra những chuyện thú vị, Tiêu Cảnh Vũ ngồi tựa lưng vào thành đầu giường, anh không giấu được sự hào hứng, vui vẻ kể: “Đều nhờ bà ngoại em đó, vệ sĩ lâu năm nhận ra bà nên không dám cản, anh đi cùng đương nhiên thành công trót lọt.
Chỉ là bà ngoại em đi cửa chính để xử ông ngoại em, còn anh phải trèo cửa sổ để xử em.”
Ngư Tranh: “…”
Vừa nói xong đã bị Ngư Tranh tỏ thái độ xa lánh, Tiêu Cảnh Vũ bật cười thành tiếng vươn tay kéo cô lại gần mình, nhẹ nhàng tiếp lời: “Chuyện bên Mỹ anh đã sắp xếp rồi, anh sẽ ở đây khoảng một tuần, trong thời gian này chúng ta sẽ có rất nhiều việc để làm.”
Dù Tiêu Cảnh Vũ không nói cụ thể kế hoạch sắp tới, nhưng Ngư Tranh tin việc anh sẵn sàng tạm dừng mọi thứ gấp gáp trở về để giữ cô, chứng tỏ anh sẽ không để ai có cơ hội cướp cô đi lần nữa.
Qua hơn chín giờ ăn sáng và thay quần áo xong, Ngư Tranh theo lời Tiêu Cảnh Vũ cùng đến bệnh viện thăm ông ngoại cô.
Nhưng vấn đề chính không nằm ở việc cả hai đến gặp ông ngoại sau khi chọc tức ông, mà vấn đề nằm ở việc nửa chừng cả hai lại cùng ngồi trong chỗ đăng ký kết hôn.
Khu vực đăng ký vào ngày giữa tuần tương đối vắng vẻ, một bên là nhân viên hỗ trợ liên tục hỏi han nhiệt tình, một bên là Tiêu Cảnh Vũ vừa điền giấy tờ vừa lên tiếng trả lời câu hỏi.
Riêng Ngư Tranh nghe vào tai này liền lọt ra khỏi tai kia, cô hoàn toàn mất tập trung để tiếp thu những chuyện đang diễn ra.
Đáng nói hơn, từ chứng minh thư cho đến sổ hộ khẩu của Ngư Tranh, sớm đã nằm trong tay Tiêu Cảnh Vũ.
Xác định thông tin hợp lệ, nhân viên hỗ trợ cấp giấy chứng nhận kết hôn, Tiêu Cảnh Vũ ký xong đưa qua cho Ngư Tranh, còn tặng kèm theo một nụ cười nhắc nhở: “Em ký tên đi.”
Có lẽ cơn chấn động tối qua vẫn chưa lắng xuống khiến đầu óc Ngư Tranh chưa hồi tỉnh hẳn, thêm nữa là không một thông báo trước đã ngồi ở trong chỗ đăng ký khiến cô chênh vênh giữa hiện thực.
Cứ như thế dù không tỉnh táo, Ngư Tranh vẫn gan dạ ký tên trong cơn mơ mơ màng màng.
Từ lúc bước vào nơi đăng ký kết hôn, cho đến khi ký tên, nhận giấy hôn thú rồi tiếp tục lên đường, sau cùng ghé vào cửa hàng trái cây mua chút quà đến thăm ông ngoại Ngư Tranh, cô vẫn như người mất hồn.
Cẩn thận chọn trái cây đắt tiền, thanh toán xong xuôi Tiêu Cảnh Vũ chờ nhân viên cửa hàng đóng gói.
Trong lúc đợi, từ xa phát hiện Ngư Tranh đứng thẫn thờ một góc, anh nghi ngờ đến gần chỗ cô kiểm tra.
Bất kể Tiêu Cảnh Vũ có huơ tay trước mặt, con ngươi của Ngư Tranh vẫn không động, mi mắt cũng không chớp.
Anh khẽ lay tay cô, tiếp đó khom lưng quan sát biểu hiện trên gương mặt cô, quan tâm hỏi: “Tranh à, em sao vậy?”
Bị tác động từ bên ngoài, Ngư Tranh có hơi ngớ người nhìn sang Tiêu Cảnh Vũ.
Trước ánh nhìn lo lắng của anh, cô vô thức lắc mạnh đầu đáp: “Không có gì, em chỉ thấy hơi mệt.”
Trong ánh mắt của Tiêu Cảnh Vũ thoáng lên sự dịu dàng, anh lặng lẽ xoa lưng Ngư Tranh, nhẹ nhàng vỗ về: “Em ráng chịu một chút, tầm nửa tiếng nữa rồi về nhà nghỉ ngơi.”
Ngư Tranh miễn cưỡng gật đầu, tuy rằng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra bình thản, thế nhưng linh cảm bất an trong lòng không rõ từ đâu lại liên tục vây lấy.
Mua xong trái cây, Tiêu Cảnh Vũ cùng Ngư Tranh đi thẳng đến bệnh viện.
Suốt trên quãng đường đi, một tay anh cầm giỏ trái cây, một tay nắm lấy tay cô nửa giây cũng không buông.
Khi nhìn Tiêu Cảnh Vũ từ phía sau, Ngư Tranh cảm nhận được anh đã trưởng thành lên rất nhiều.
Tiêu Cảnh Vũ không còn là một chàng nam sinh sống nương tựa vào Ngư Tranh và gia đình cô, anh hiện giờ đã trở thành một người tự lập, hơn nữa mọi quyết định cũng vô cùng quyết đoán.
Có thể vì đã lâu không gần Tiêu Cảnh Vũ, quá nhiều khoảnh khắc hạnh phúc anh mang đến dồn dập khiến Ngư Tranh không thể nhận ra bản thân đang tỉnh hay mơ.
Sau một lúc đi bộ qua nhiều dãy hành lang trong bệnh viện, Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh cũng đến phòng bệnh ông ngoại cô đang nằm.
Trong phòng dịch vụ cao cấp dành cho một bệnh nhân tịnh dưỡng, ngoại trừ ông bà Ngư còn có bà ngoại Ngư Tranh cũng túc trực bên cạnh.
Sắc mặt ông ngoại Ngư Tranh vốn đã khá lên, nhưng khi thấy Tiêu Cảnh Vũ cùng Ngư Tranh đến, ông đang bình thường liền tỏ ra tức thở không ra hơi.
Bước vào trong phòng, Ngư Tranh đi thẳng đến ghế dài cạnh cửa sổ ngồi xuống cùng ông bà Ngư, còn Tiêu Cảnh Vũ cố tình xách giỏ trái cây đến bàn bên phía ông ngoại cô đang quay mặt để đặt lên.
Không nằm ngoài dự tính của Tiêu Cảnh Vũ, ngay khi ông ngoại Ngư Tranh nhìn thấy giỏ trái cây trước mặt, ông lập tức trợn trừng mắt ngồi bật dậy.
Ngón tay run rẩy của ông chỉ thẳng vào giỏ trái cây, từ nét mặt đến giọng nói đều nghiến lại: “Ai cho?!”
Nghe tiếng giận dữ của ông ngoại Ngư Tranh, từ bà ngoại cô cho đến ông bà Ngư đều khó hiểu nghía mắt nhìn thử.
Giỏ trái cây vốn rất bình thường, tuy nhiên tấm giấy màu hồng nhạt nằm sau miếng ni lông bao phủ không phải là hoạ tiết trang trí, mà là giấy chứng nhận kết hôn của Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh.
Phát hiện ra điều đặc biệt nhưng bà ngoại Ngư Tranh lẫn ông bà Ngư vẫn bình thản chẳng chút kinh ngạc.
Bởi nếu bà ngoại cô đứng hậu thuẫn phía sau thì chính ông bà Ngư là người tiếp tay cho Tiêu Cảnh Vũ, chính nhờ lẽ đó hộ khẩu mới nằm trong tay anh.
Trái với ông ngoại Ngư Tranh vẫn tỏ ra không đồng ý, bà ngoại cô chỉ điềm tĩnh thở ra một tiếng, từ tốn nhắc nhở: “Bây giờ hai đứa nó đã đăng ký kết hôn, ông phản đối thì làm được gì nữa?”
Lời bà vừa dứt, ông ngoại Ngư Tranh còn chưa kịp phản ứng thì giọng điệu ngơ ngác của cô đã vang lên: “Ai đăng ký kết hôn?”
Sau câu hỏi của Ngư Tranh, những ánh mắt nghi hoặc của những người có mặt đồng loạt nhìn về phía cô.
Trôi qua một hồi tĩnh lặng Ngư Tranh chợt bừng tỉnh, cô hoang mang ngồi thẳng lưng, căng thẳng hỏi tiếp: “Không phải là do con mệt quá nên sinh ảo giác sao?”
Đáp lại Ngư Tranh là sự im lặng đến lạ thường, cô tự giơ tay nhéo má mình, cảm giác đau đớn liền xuất hiện.
Xác nhận bản thân không phải mơ giữa ban ngày, Ngư Tranh vừa vui vừa kinh ngạc thốt lên: “Con với Cảnh Vũ, thật sự trở thành vợ chồng hợp pháp rồi?”
Trông thấy phản ứng khác thường của Ngư Tranh, ông ngoại cô liền có cớ bắt bẻ, cố bới lông tìm vết đến cùng: “Xem xem, chính nó kết hôn nó cũng không biết, mấy người có biết quy định pháp luật không?”
Lúc này Tiêu Cảnh Vũ lại nhanh hơn ai hết, anh ung dung đáp trả: “Vui đến ngốc không nằm trong điều khoản cấm kết hôn đâu ạ, nhưng ép hôn và bắt giữ người trái phép thì chắc chắn phạm pháp.”
Ngoại trừ ông ngoại Ngư Tranh, ai nấy đều hả hê trộm cười, ngay cả Tiêu Cảnh Vũ hiện giờ cũng chẳng biết sợ, càng không khiêm tốn khép nép trước ông như ngày xưa.
Quả thật, ông ngoại Ngư Tranh không còn gì để bàn cãi, thậm chí gia đình người thân cũng đồng loạt theo phe Tiêu Cảnh Vũ chống lại ông.
Đã đến nước này, ông ngoại cô không đủ hơi sức để áp chế, dù muốn hay không Ngư Tranh cũng đã trở thành người của Tiêu Cảnh Vũ, ông căn bản không thể tiếp tục tự lừa chính mình.
“Được rồi, tôi sẽ không ngăn cản nữa, nhưng tôi có điều kiện.”
Nghe thấy giọng điệu nhún nhường của ông ngoại Ngư Tranh, bà ngoại cô liền đại diện bước đến gần, cất tiếng hỏi: “Điều kiện gì? Đừng có đòi hỏi quá đáng đấy.”
Ông ngoại Ngư Tranh chợt nhìn thẳng qua bà ngoại cô đang đứng cạnh giường, hiển nhiên xem những người còn lại là không khí.
Dáng vẻ cao cao tại thượng của ông bỗng chốc trở nên hạ mình, từ giọng nói cho đến biểu cảm đều thấm đẫm tình cảm: “Tôi muốn về sống với bà.”.