Nhu Phi bám tay Sương Phi vào trong nội điện, nghe thấy tin tức bên ngoài liền nhếch miệng cười thầm.
"Cũng may mẫu tộc ta biết được chút tin tức này.
Thân ở trong cung mà lòng ở bên ngoài, cứ để y quậy đi xem hoàng thượng có còn sủng ái y nữa không?"
Sương Phi hơi mỉm cười sai Tiểu Tương đi khép cửa lại, đỡ Nhu Phi xuống tháp mềm rồi mới nói: "Hoàng thượng đã hạ lệnh giam lỏng người rồi.
Nam nhân trong thiên hạ này ai lại chịu người mình thích trong lòng có kẻ khác? Người còn là hoàng thượng cao cao tại thượng, muốn cái gì mà không thể chứ?"
Sương Phi rót chén trà nhưng Nhu Phi không vội uống, môi hờ hững hé ra nụ cười: "Không sai, chút hứng thú nhất thời này sẽ sớm bị dập tắt thôi.
Tiếp tục nghe ngóng tin tức bên đó đi, còn tiểu thái giám hôm qua nữa, giải quyết sạch sẽ đi."
"Nô tỳ đã làm xong rồi ạ.
Vậy chúng ta có cần tìm Vô Diện không?"
Ánh mắt Nhu Phi chuyển lạnh lẽo: "Tìm chứ...!Thẩm Huyền Quân biết ta cất công tìm người cho mình, nhất định vô cùng cảm kích."
Thẩm Huyền Quân đóng cửa hối lỗi trong vườn vẫn không hề bị lãng quên.
Y không thấy có gì phiền não, chẳng qua từ cái lồng này chuyển sang cái lồng khác nhỏ hơn mà thôi.
Với những việc như thế này y cười lạnh cũng lười.
Tiểu Tây thấy y nhìn ra ngoài cửa sổ bằng ánh mắt phức tạp xa xăm, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Nếu người muốn ra ngoài hay là xuống nước với hoàng thượng trước đi."
Thẩm Huyền Quân cười miễn cưỡng: "Ta chỉ muốn nhìn bên ngoài một lát thôi."
Nha đầu kia chăm chỉ lau bồn hoa sen, thoăn thoắt cắt tỉa mất chiếc lá héo rũ: "Hoàng thượng không giận đâu chỉ đang chờ người nói một câu thôi.
Nô tỳ không biết vì điều gì mà người và hoàng thượng cãi nhau, nhưng mà..." Nàng ta đi lại gần cặp mắt to tròn lanh lợi nhìn y: "Hoàng thượng xưa nay muốn gì được nấy, chỉ sợ về lâu về dài sẽ..."
Chắc nha đầu này đang nghĩ y làm mình làm mẩy nũng nịu với hắn, Thẩm Huyền Quân khép cửa sổ lại hỏi sang việc khác: "Nguyên Dương đã học xong chưa?"
"Vẫn còn nửa canh giờ nữa."
"Vừa rồi có hái được một ít hoa quế, ngươi dạy ta làm bánh bột sen hoa quế đi." Ngoài việc chăm sóc Nguyên Dương ra, y không nghĩ được mình phải sống như thế nào ngày tháng về sau.
Những thị vệ canh giữ bên ngoài đứng như những bức tượng gỗ đóng chặt dưới đất.
Tuy hoàng thượng nói giam lỏng người trừng phạt nghiêm khắc, họ vẫn hiểu người bên trong không thể đắc tội.
Xoảng!!!
Đột nhiên bên trong bếp ồn ào, ấm nước sôi đang nóng hôi hổi rơi xuống đất bể tan thành nhiều mảnh nhỏ.
Tiểu Tây ném khối bột trong tay chạy ù lại: "Công tử, công tử người sao vậy? Người đâu? Người đâu?"
Thanh âm la thét lên rạch ngang trời, khu vườn yên tĩnh rộng lớn thường ngày chỉ có tiếng thỏ huơu đuổi nhau.
Chim hót líu lo giờ bỗng bị vô số tiếng bước chân nối nhau, giẫm nát cỏ tiến vào bên trong.
Thẩm Huyền Quân nằm như bị rã ra thành nước, mơ hồ cảm nhận xung quanh náo loạn.
Có người bế y ra khỏi bếp đặt nơi êm ái ấm áp hơn.
Tiếng hô hoán truyền thái y đập vào tai ầm ĩ như tiếng chuông đồng sát bên.
Tiếng chuông...
Đầu y đau như búa bổ.
Mây trời cuồn cuộn ập vào mặt lạnh buốt, khóa xiềng nặng nề lạnh lẽo vây lấy người.
Cảm giác mộng mị này chân thật biết mấy.
Tin tức này chuyện ra nhanh chóng, nửa chén trà sau Tưởng Hoàng trên liễn kiệu vội vàng bước xuống.
Đi thẳng qua mấy thị vệ đang quỳ rạp bên ngoài xong thẳng vào trong phòng.
Thẩm Huyền Quân nằm trên giường màn sa rũ rượi chắn gió, da dẻ xanh xao mơ hồ nổi lên những vệt xanh tím.
Y nằm yên không hề kêu la, đôi môi mím chặt lại không còn tí huyết sắc nào.
Tưởng Hoàng nắm tay y bắt mạch, cổ họng hơi nghẹn: "Ca ca."
Mặt Tiểu Tây trắng bệch sợ thơm thớp mắt đỏ hồng: "Sáng nay công tử còn hứng khởi làm bánh, không hiểu sao vừa quay lưng đi đã...!nô tỳ thật sự không biết chuyện gì xảy ra.
Có nói sai nửa lời sẽ chết không toàn thây."
Hoàng thượng vui buồn thất thường, lần trước nàng chỉ nấu sữa đậu nành đã bị tống vào ngục.
Lỡ như người nghĩ nàng hầu hạ không chu đáo...
Hắn trừng mắt với nàng ta, quát: "Cút."
Người y lạnh ngắt như rơi vào hầm băng nằm bẹp dí ở trên giường.
Thuốc nhanh chóng được mang tới mùi vị vừa đắng vừa tanh khiến ai ngửi cũng muốn buồn nôn.
Hắn cố mở hàm răng cắn chặt của y ra, không ngừng vỗ về: "Uống một miếng sẽ không đau nữa đâu."
Hơi thở Thẩm Huyền Quân mong manh không lên tiếng, người cuộn lại như một con rắn nhỏ bị rắc bột hùng hoàng, cố hết sức không kịch liệt giãy giụa.
Người đã ra ngoài phủ rèm đóng kín cửa chắn gió thổi vào, trong phòng không ai thắp đèn, giữa ban ngày vẫn nặng nề u ám.
Bóng người trên giường lay động, ôm bụng, răng cắn chặt.
Tưởng Hoàng không nỡ thô bạo bóp hàm y cạy ra, trong lúc bối rối nhìn thấy mái tóc ngày càng dài.
Hoa văn cổ xưa trên da thịt hiện rõ.
Sắc mặt hắn chuyển thành sát thần tại thế ôm chặt lấy người: "Ca ca đau thì kêu lên đi đừng như vậy mà."
Thẩm Huyền Quân cắn chặt đến kẽ răng chảy máu, mắt đẫm lệ.
Khung cảnh trước mắt mờ dần mộng hồi chảy ngược, sự ràng buộc tàn hành hạ khốc năm tháng qua đã khiến thân thể y nát rữa.
Chuyện gặp lại người xưa chẳng qua là chút mơ mộng hão huyền, nếu có y chỉ dám lẳng lặng nhìn từ xa.
Chẳng còn mặt mũi nào đối diện.
Thể xác lẫn tinh thần đều đã mệt mỏi rã rời, đến khi không gượng nổi nữa tiếng ho lồng lộn vang lên không ngớt.
Mí mắt nặng trĩu xuống, y mấp máy môi không thốt nên lời.
Tưởng Hoàng thừa cơ đút được thuốc, lau vết máu lẫn thuốc chảy nơi khóe miệng.
Lẩm bẩm tính thấy lần này tái phát thời gian không chuẩn, chắc là di chứng của trận chiến năm xưa.
Y từng bệnh đến hơn hai tháng không xuống khỏi giường, mùa đông đến không bao giờ chịu mở cửa.
Đến mùa nắng lại mang ghế ra gốc cây ngồi sưởi chút nắng ấm, hắn thường thấy y đọc sách xong đặt lên che mặt ngủ vùi bên hiên.
Hắn nắm tay y kiểm tra mạch lại lần nữa mới hơi yên tâm đắp chăn lại.
Lúc này trên môi y có nụ cười mong manh lưu luyến, môi như nói gì đó.
Tưởng Hoàng ghé sát, chỉ nghe loáng thoáng y thổn thức gọi tên...
"Vô Diện."
Hắn bỗng bật cười, có lẽ nụ cười này là tất cả những đau thương tột cùng hắn từng nếm trải qua.
Con ngươi u ám tựa lớp bụi tro dần cháy lại ngọn lửa địa ngục.
Tưởng Hoàng lặng lẽ ở bên giường trầm mặc nghĩ ngợi.
Nơi này hắn đã muốn đặt chân vào nghĩ lại vô số lần, nhưng lúc này lại sinh ra vài tia hoang mang mụ mị khó nói thành lời.
Hắn nắm bàn tay gầy gò của Thẩm Huyền Quân, xoa nắn, vỗ nhè nhẹ tìm chút hơi ấm.
Có thật sự y đang ở cạnh hắn không? Tưởng chừng mất đi vẫn có thể tìm thấy, vậy mà đến giờ hắn vẫn thấy hoảng sợ.
Sợ ngày nào đó những đau thương ẩn giấu lại tróc da để lộ máu tươi và những mảng thịt trắng toát.
Vẻ mặt này sao lại xa lạ với hắn như thế, họ đã gần gũi nhiều năm hắn hiểu rõ y hơn bất kỳ ai khác.
Hắn chênh vênh trong ký ức giây lát thảng thốt nhận ra vẻ mặt này của y, hắn đã từng thấy qua.
Trong buổi trưa hè nóng nảy lửa người người chờ mong cơn mưa, là cái ngày u ám thuở nào.
Trái tim của hắn bị kéo căng đến giới hạn nhanh chóng đứt phựt đi.
Tiểu thám giám hỏi khẽ Trương công công: "Hoàng thượng hình như đang rất giận thì phải."
"Người đang giận chính mình không bảo vệ được Thẩm công tử đấy.
Mà thôi, tâm tư của hoàng thượng không phải chuyện chúng ta có thể phán đoán." Nói rồi ông ta thắp đèn thêm bên ngoài cố tránh nội điện không vào, lúc này người bên trong đang cần tịnh dưỡng.
Ông bước vào e là không còn mạng bước ra.
Sự ngột ngạt truyền ra từ đáy lòng hắn khiến nội điện nặng nề rất nhiều.
Đến mức hắn muốn ngồi dậy mở toang hết tất cả cửa sổ, tận hưởng gió lạnh thổi vào.
Lúc này mở cửa y sẽ lạnh lắm.
Chẳng biết qua bao lâu hắn mới giật mình nhớ ra y vẫn chưa ăn gì.
Vội vàng sai người chuẩn bị đồ bổ đem hầm.
Trong góc điện u ám bóng hắn nặng nề chẳng khác gì bức tượng đá ở nơi hoang vu, càng nhìn càng thấy hoài nghi không biết đó là hình thù kỳ dị gì, chẳng dám tiến gần nắm bắt.
Trương công công nghe hắn gọi liền đi vào, thấp giọng: "Hoàng thượng đã khuya rồi nên về tẩm điện nghỉ ngơi thôi."
Tưởng Hoàng cất giọng hờ hững: "Lấy thêm nước ấm vào đây."
Nhiệt độ của lò sưởi thay đổi thất thường hắn sợ cơ thể y thay đổi liên tục thích ứng với nó không thể ngủ ngon.
Vườn Ý Ánh không thể dẫn địa nhiệt dưới lòng đất, hắn tính toán thiệt hơn vẫn đang tìm đá Hỏa Diệm Bạch Ngọc lót dưới đệm cho y ngủ.
Tạm thời dùng túi nước ấm đắp xung quanh mặt thêm nhiều áo bông.
Trương công công hơi thở ra biết không khuyên được hắn, lui ra ngoài chuẩn bị thêm nước nóng.
Thẩm Huyền Quân mơ màng tỉnh thấy hắn đang cởi áo mình sắc mặt liền gượng gạo.
Y sợ điếng người không nhúc nhích nổi, hắn khó xử thu tay lại.
Bỗng có ảo giác bàn tay đang bị ai đó không ngừng lấy búa đập lên, đau đớn kinh người.
Ngay sau đó hắn hơi nghiêng người kiểm tra, tư thế vô cùng thân mật tựa như quan hệ của hai người chưa từng đổi khác.
Thẩm Huyền Quân thấy người không chút sức lực để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
"Vẫn còn mệt lắm đúng không mới động đậy một lát đã đổ đầy mồ hôi lạnh rồi."
Cũng không để mở lời nói gì thêm hắn đã vội hôn lên trán y, hành động của hắn nhanh nhưng vẫn cực kỳ dịu dàng.
Y nhất thời lúng túng theo bản năng chống cự hắn thật dữ dội, khóe môi tạo thành đường cong lạnh lẽo nhưng không nói tiếng nào.
Miệng lưỡi của hắn khô khốc ôm chặt hơn không để ý chống cự thêm, vuốt ve gò má y đầy trìu mến: "Ta đỡ ca ca ngồi dậy ăn chút gì đó hãy ngủ tiếp."
Cơn ớn lạnh thổi sát sống lưng, không rõ là y đang thấy đau hay lạnh mà người cứ run bần bật, cắn chặt răng nhìn hắn.
Ngữ điệu của hắn vẫn âm u tột bậc, khi nhắc đến người khác âm giọng càng lộ vẻ chán ghét: "Ca ca cứ như vậy Vô Diện sẽ lo lắm đó."
Tưởng Hoàng dừng lại không nói tiếp nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào y, trong phòng lờ mờ tối.
Khắp nơi đều giăng thêm màn che chắn gió, Thẩm Huyền Quân im lặng không nói gì nơi cuống tim yếu ớt nhẹ nhàng lay động.
Y ngoảnh mặt nhắm mắt lại ngăn cơn đau nơi hốc mắt đang hoành hành dữ dội, cũng không muốn nghe những lời dọa nạt dư thừa.
Hắn hài lòng với biểu hiện của y nhẹ nhàng buông lỏng.
Ngay sau đó hơi thở Thẩm Huyền Quân dồn dập ho sặc sụa không hề có dáng vẻ ôn hòa điềm đạm như ngày xưa.
Tưởng Hoàng tất bật chạy ngược chạy xuôi, y ho suốt thuốc đút đều bị nôn ra khó khăn lắm mới đút hết nửa chén thuốc đắng.
Thẩm Huyền Quân ôm ngực ho hồi lâu, y lúc này thất bại đến mức cả ngọn gió thổi qua cũng không gắng gượng nổi.
Y nhìn hắn khẩn khoản mím môi run rẩy lên tiếng: "Là ta làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi hãy tha cho hắn đi."
Sau khi dưỡng bệnh mấy ngày, Thẩm Huyền Quân cảm thấy tinh thần nhẹ nhõm đi mấy phần.
Nơi mắt vẫn đau trong miệng lưu lại mùi máu tanh nhàn nhạt, nhưng những thứ đó đều không đáng ngại.
Lồng ngực y không còn thấy cuồn cuộn khó chịu, thuốc thang thay đổi liên tục vẫn chưa tìm ra phương thuốc phù hợp.
Tờ mờ sáng y hơi hé cửa nhìn ra ngoài màn sương đang bao phủ khu vườn, xung quanh hết sức yên tĩnh như thể thế gian đã mất đi âm thanh.
Không biết ngoài kia đang nhộn nhịp như nào, hàng quán đã bắt đầu nấu nướng bày bán rồi.
Đã lâu không ngửi thấy mùi hương thơm lừng bên ngoài, không nếm được chén cháo đậu thơm lừng khi bụng đói meo.
Đang lúc hoài niệm, Tiểu Tây mơ ngủ đi ra bỗng kêu lên: "Công tử sau người lại mở cửa, hoàng thượng đã dặn không được mở cửa để gió lọt vào.
Trời đang sáng vẫn còn lạnh lắm, người mau vào nghỉ thêm đi."
Y nhìn nàng ta nhanh nhẹn đóng cửa cũng không nói gì thêm, ngồi ngay xuống ghế mềm gần đó.
"Sợ thái tử lo nên chuyện người bệnh vẫn giấu nhẹm đi, người cứ như thế e là không thể lấy lý do người bận việc ra ngoài mãi được."
Thẩm Huyền Quân ho khụ khụ, kéo áo lông hồ cừu thượng phẩm trên người mình lại, đáp: "Ta biết rồi ngươi không cần phải lo lắng đâu." Y ngừng một lát lại nói: "Biết nấu cháo đậu không?"
Tiểu Tây "..." cái đó thì có gì khó chứ? Nhưng hoàng thượng đã dặn sáng ăn tổ yến, tối uống ngân nhĩ.
Các bữa chính đều theo ghi chép người để lại, bên trong có dược liệu chữa bệnh không thể tùy tiện thay đổi.
Thấy nàng bối rối không nói y xua tay: "Thôi đi, mang bữa sáng lên ta muốn ăn."
Tiểu Tây đi rồi mình y ở lại trong phòng.
Y nhìn nền đá dưới chân đến đầu óc choáng váng.
Lòng y nặng trĩu.
Số phận đang giễu cợt y sao? Đã hao mòn đến mức này còn phải chịu nỗi đau dao cứa ngày đêm?
Từng lời từng chữ hắn đã nói trong đêm, y vẫn nhớ rõ.
"Tha cho hắn?" Tưởng Hoàng cười nhạt tiến sát, người hắn thoát ra hơi thở mờ ám muốn chạm vào môi y.
Thẩm Huyền Quân cứng đờ.
"Sao thế, ca ca đang sợ sao."
Người y run lên có tia tuyệt vọng lan ra.
"Chỉ là một chút điều kiện nhỏ thôi thời gian của chúng ta còn dài."
Y nghe giọng điệu lấp lửng châm chọc của hắn hơi ngưỡng mặt nhìn, tim đập thịch mạnh một cái rồi gần như tắc nghẽn.
"Ngươi sẽ không bao giờ thả người đúng không?"
Hắn không trả lời.
"Ngươi muốn giam cầm ta mãi ở đây?"
Hắn hơi nhăn mày: "Ta chỉ muốn ca ca dưỡng thương thật tốt." Như nhớ gì đó hắn hạ giọng, hối hận bảo: "Lần trước hạ lệnh giam lỏng ca ca, là ta quá đáng, xin lỗi."
Y như không thấy vẻ thành khẩn của hắn, cười nhạt.
Đối diện với nỗi đau, y chỉ biết dùng nỗi đau khác để hoán đổi thôi.
"Ngươi đã bắt được ta rồi còn muốn gì nữa." Khuôn mặt y nhợt nhạt, đáy mắt không chút hy vọng.
Hắn có cảm giác y đang nhìn một con quái vật đáng kinh tởm nào đó chứ không phải hắn.
Không rõ là phẫn nộ hay bi thương trầm mặc như đáy hồ.
Đầu óc hắn có chút trống rỗng mơ mơ hồ hồ đáp: "Là ta đón ca ca về."
Bỗng hắn muốn nổi lên ca vũ đem sự ồn ào huyên náo bủa vây, để xua cảm giác trống vắng lạnh lẽo trong lòng.
Vẫn là câu nói này nhưng đối với Thẩm Huyền Quân lời này có ý nghĩa khác.
Y cố gắng xốc lại tinh thần lửa giận lan ra: "Muốn giày vò ta thế nào ngươi nói luôn đi."
Sắc đêm mờ mịt.
Những linh hồn ai oán đang bay.
Hắn lại chỉ xoa mặt y cấy giọng mỏng manh mà đầy mong đợi: "Đợi ca ca khỏe lại chúng ta đi thuyền chơi nhé.".