Khói Hoa Lãnh Cung

chương 70: c70: thái tử viêm u (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tưởng Hoàng nhìn đứa bé đang chờ mong câu trả lời, trước khi đến đây hắn đã suy tính thật kỹ, không ngờ vẫn chùn bước.

Năm ấy, hắn vẫn còn điên cuồng trong thù hận, trở thành yêu ma quỷ quái ngoi lên từ hố sâu tội ác. Mỗi ngày đều tìm mọi cách hủy hoại y, cắn xé y, răng hàm sắc nhọn không ngừng đâm vào da thịt, ngấu nghiến y đến khắp người đều là xương trắng lởm chởm. Đêm về lại một mình trong cung điện rộng lớn, tịch liêu, nhìn đôi tay mình đầy máu tươi. Hắn khát khao mình có thể trở về ngày thơ bé, không phải chịu đựng ngày tháng lẻ loi côi cút, có người bên cạnh hắn yêu thương chăm sóc, cùng người mình yêu tựa đầu cũng không cần thấy đau khổ, nhơ nhớp đến mức này.

Ngón tay hắn sờ chỗ gãy trên công trình gỗ, ma sát đến đầu ngón tay nóng lên, hơi run rẩy: "Khi đó thời tiết khắc nghiệt, mưa tuyết đột ngột rơi xuống..."

Chỉ trong một đêm, đường xa trăm dặm đều phủ tuyết trắng, mưa giông tầm tã kéo dài nhiều ngày liền. Phóng tầm mắt nhìn ra ngoài chỉ thấy một màn tuyết trắng xóa. Mưa gió lớn như thế, vậy mà hắn vẫn nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp cùng tiếng thở nặng nề.

Lúc Tưởng Hoàng nghe tin y bỏ trốn ra ngoài hắn chỉ cười lạnh, không đến nửa ngày người đã quay trở về, hắn biết y vẫn như mọi lần muốn chạy đi hít thở một chút thôi. Đứa bé còn trong tay hắn, y sẽ không dám làm liều. Vì thế hắn ung dung đứng đón y ở đây, nhìn bóng người gầy gò lảo đảo cố băng qua bão tuyết.

Tuyết rất lớn, trên người Thẩm Huyền Quân chỉ mặc một bộ đồ cũ mỏng manh, nhiều chỗ đã sờn mỏng dính. Y bỏ mặc gió tuyết đang điên cuồng cắt vào da thịt mình, ra sức chạy về.

Băng qua Thiên Môn, bên sườn trái thình lình bị người ta tung một đạp, Thẩm Huyền Quân ngã lăn ra đất. Đau đớn quặn lên y chỉ có thể cố gắng chịu đựng. Không cầu xin cũng chẳng biện minh điều gì. Y cứ nằm vật ra đất, cố gắng bảo vệ thứ gì đó trong ngực. Cuồng phong rít gào, mưa tuyết như có linh khí tấn công cả thể xác lẫn tinh thần. Không rõ là Thẩm Huyền Quân còn lí trí hay không, chẳng tránh chẳng né, sắc mặt trắng bệch phờ phạc. Y thường xuyên đói khát, thiếu ngủ, vốn đã sợ lạnh, mưa tuyết này không khác gì âm hàn lạnh lẽo buốt giá nhất, cứ thế y cuộn người dưới lớp tuyết dày, quyết không động đậy.

Tưởng Hoàng ngó xuống nhìn y, hắm ghét nhất là thấy bộ dạng này, cứ như công sức bỏ rơi chơi đùa không có nghĩa lý gì. Hắn phải nhìn thấy kẻ mình hận hèn mọn đáng thương, không ngừng nơm nớp lo sợ quỳ dưới chân hắn cầu xin mới thấy thống khoái.

Hắn cười lạnh, từng bước đi đến bên cạnh Thẩm Huyền Quân, mắt nheo lại, gương mặt đầy sát khí không khác gì ác ma. Hắn dùng mũi chân chạm vào người y, khẩy hai cái, Thẩm Huyền Quân vẫn cố giả chết, song vì lạnh mà người run cầm cập. Mưa tuyết vẫn ập xuống như núi, Thẩm Huyền Quân chống chọi giá rét, nhiều lúc y nghĩ mình không thể chịu đựng nổi nữa, nhưng y vẫn lay lắt sống đến ngày hôm nay.

Trong ánh sáng loang loáng trên nền trời đầy tuyết, sát khí trên người hắn như lưỡi gươm sắc bén tụ lại, bổ thẳng lên người Thẩm Huyền Quân. Y bị hắn đá mạnh mấy lần, xương cốt đau đớn kêu răng rắc, vết thương cũ mới chồng lên nhau, lồ ng ngực nóng lên trào tới cổ họng, hộc ra mấy búng máu.

Cơ thể nhạy cảm với cái lạnh, toàn thân đều đang đau rát buốt, bị hắn đá mấy cái không hề nương tình, cơn đau ngày càng phình trướng, Thẩm Huyền Quân co rút người lại chẳng bám vào đâu, người càng lúc càng quằn quại, trượt ra xa.

Tưởng Hoàng cúi đầu nhìn, món đồ rơi ra trông rất quen mắt, hắn không nhớ nổi đó là cái gì. Có thể là món đồ vặt vãnh nào đó hắn mang tặng y, kế hoạch hắn dày công sắp xếp bấy lâu, vô số toan tính. Đối với hắn ngày tháng đó đều là cơn ác mộng tăm tối, đầy rẫy nhục nhã. Từ lâu, hắn đã muốn đem chúng vĩnh viễn quăng bỏ ra khỏi đầu.

Thẩm Huyền Quân hoảng hốt nhìn bảo bối của mình lăn lộn ra đất, y cố bám nền tuyết bò lại.

Lồ ng chim bé nhỏ nằm trên đất làm hắn thấy cực kỳ chướng mắt, như bị gai đâm, viền mắt đau rát đỏ. Hắn ra sức ngăn dòng lệ nóng không rõ nguyên nhân chực trào ra, nhấc chân giẫm lên.

...

Nơi lồ ng ngực đầy máu tanh dần nguội lạnh như tro tàn, Thẩm Huyền Quân ngửa mặt lên nhìn hắn tròng mắt đầy lệ. Y cứ nhìn hắn mãi, nước mắt không tan được. Phẫn uất ứ đầy lòng, sắc mặt y xám ngoét, miệng cứ mấp máy không nói được thành lời, từ khi biết được con người thật của hắn, y như chết nửa cõi lòng, trong khoảnh khắc này, y thấy sinh mệnh của mình chết lặng.

Tưởng Hoàng tìm thấy niềm vui mới trong phản ứng của y, đắc ý cười phá lên, không ngần ngại giẫm lên mấy phát nữa. Lồ ng chim gỗ văng ra vài mảnh vụn, gãy lặt lìa.

"Chậc, món đồ rẻ tiền này bị ta làm hỏng rồi."

Thẩm Huyền Quân nhìn chằm chằm món đồ đó, thứ vỡ vụn kia chẳng khác gì xương cốt đã mục nát của y. Cả tấm chân tình cùng những ký ức đẹp đẽ sót lại, từng chút, từng chút tan thành bột mịn. Nhìn thấy nụ cười của hắn, y chẳng còn hơi sức kêu ca nữa.

Tưởng Hoàng dùng sức di bàn chân chôn vùi lồ ng chim gỗ xuống tuyết lạnh. Sự sung sướng nhỏ nhoi len lỏi trong lòng hắn, chỉ cần nhìn thấy kẻ thù sống thê thảm như hồn ma vất vưởng, hắn nguyện trả bằng mọi giá. Trong cơn mơ màng, hắn tựa hồ quay trở lại thuở ấu thơ, không ngừng giành giật sự sống, lang thang phố chợ bữa đói bữa no. Hắn nung nấu kế hoạch trả thù, nào là đổ máu, nào là chết chóc, trong đầu hắn ngoài máu me, thủ đoạn ra không còn thứ gì khác.

Tại sao hắn phải sống trốn chui trốn nhủi như thế này.

Kẻ nào đó đã đến phá tan hoàng thành êm ấm, cướp đi người nhà của hắn.

Tuổi thơ của hắn trải qua trong sợ hãi. Chỉ cần trong một giây khắc lơ đãng, hắn lại có ảo giác muôn ngàn bóng người mon men tiến gần, nhe nanh múa vuốt xé xác mình. Hắn không dám nghỉ ngơi, không dám thả lỏng, sợ một khi lơ là những ảo giác kia sẽ biến thành thật, gi3t chết hắn. Một khi hắn chết đi, ai giúp người nhà hắn rửa sạch oán thù đây? Một mình chống đỡ thế gian lạnh lẽo, tự mọc gai để bảo vệ mình. Niềm đau dồn nén ấy ai hiểu cho hắn, có ai biết hắn từng mong ước bản thân có thể mỗi ngày đọc sách vẽ tranh, không cần giang sơn phồn hoa chói mắt!

Là ai biến hắn thành một kẻ tràn đầy giả tâm?

Tưởng Hoàng nhấc chân lên, ngắm nghía thứ bỏ đi dưới đất. Hắn đắc thắng ngửa cổ cười lớn, sút bay thứ rác rưởi kia khỏi tầm mắt.

Thẩm Huyền Quân không phản ứng kịp, chỉ nghe thấy thứ gì đó va vào tường vọng lại âm thanh khô khốc. Y quay quắt người tìm kiếm, dùng hết sức bình sinh bò lại. Bức tường cao dày kia chỉ cách có một đoạn ngắn ngủi, y mệt nhọc bò tới, hệt như lê lết qua núi thây biển máu. Trên người nặng nề, không biết bao nhiêu ngọn núi đè lên, sức lực của y đều dồn đến tay và đầu gối, hơi thở thoi thóp yếu dần...

Còn một chút nữa thôi, Nguyên Dương đang chờ y trở về!

Y nghĩ đến gương mặt hạnh phúc của nó khi nhận món quà này, vui sướng cười ngây ngốc.

"Thích đến vậy sao?" Dứt lời, bàn tay gầy khô của Thẩm Huyền Quân bị giẫm lên, nơi đó từng bị gãy, chữa trị không tốt đến giờ vẫn hay đau nhức. Cơn đau lần nữa nghiến qua, các ngón tay vốn đã không hoàn chỉn truyền đến cơn đau điếng hồn, Thẩm Huyền Quân ngậm miệng nghiến răng, giãy giụa giằng ra.

Tưởng Hoàng thích thú vô cùng, bộ dạng này của y có thể xua đi biết bao chua xót khốn cùng dồn nén trong hắn. Muốn lấy món đồ chơi này ư? Hắn cũng đã từng phải giành từng miếng ăn, từng món đồ nhỏ đem bán lấy tiền, từng bị người ta đánh, ném đá, xua đuổi rẻ rúng như chó hoang đầu đường. Có lúc chịu không nỗi phải vắt chân lên cổ bỏ chạy, bởi hắn luôn nghĩ, phải sống, bằng mọi giá phải sống để trả thù.

Vết thường của hắn nào được băng bó, máu me đầy mình, vết thương chằng chịt không ngừng nhắc nhở hắn phải vùng lên. Luôn tự nhắn nhủ với mình rằng, ngủ đi, ngủ đi, chỉ cần thiếp đi được sẽ không đau nữa.

Nhưng hắn không ngủ ngon, càng không dám để bản thân ngủ sâu. Không thể, cả tiếng gió, tiếng cành cây gãy đều khiến hắn giật mình choàng tỉnh, lăm le đề phòng.

Không sao ngủ ngon...

Sao hắn lại để y sống dễ dàng được chứ?

Đêm đó hắn trở về, vừa ngả lưng liền chìm vào giấc ngủ. Hiếm khi hắn có thể không thấy ác mộng bủa vây, nhưng tận sâu trong đáy lòng cứ nhức nhối, dường như đã mất đi thứ gì đó, hắn đã làm sai điều gì, thổn thức cùng hối hận cứ trào lên sụt xuống. Nó bị ngăn cánh bởi một lớp màn mỏng, vô cùng mỏng, nó không ngừng bị thứ đang sôi ùng ục kia tác động, phải co giãn vất vả chống đỡ, bất kể lúc nào cũng có thể rách đi.

Đó là thứ gì, sao làm hắn đau hơn cả ác mộng.

...

Thẩm Nguyên Dương không phản ứng, cũng không nhìn hắn, đêm nay phụ hoàng nói rất nhiều, toàn chuyện cũ đau thương và xa lạ. Nó không sao hiểu hết, song ngực rất đau, rất khổ sở... thân thể bé của nó bị người ta xé ra, không ai chịu buông tay, cứ kéo, cứ kéo nó thành một sợ dây mỏng dính không rõ người ngợm.

Đau, toàn thân đều đau.

Cuối cùng nó không nhịn được nữa, người gấp gáp đến cắn phải lưỡi, trong miệng đầy máu tanh.

"Người nói cho con biết làm gì? Nhìn rõ chân tướng hiện hữu, hiểu cho nỗi đau của người, không phải người nhẫn tâm giẫm đạp lên tình yêu của phụ thân, chẳng qua là hai người ân oán tình thù, bị số phận chèn ép?" Nguyên Dương ôm ngực ngã đổ xuống giường, cứ co giật liên hồi, nỗi đau này làm sao diễn tả thành lời: "Rốt cuộc vẫn là sự xuất hiện của con không phải là thứ người mong muốn, là phụ thân của con có lỗi với người phải chịu quả báo. Vậy sao người không buông tay đi, mỗi đêm hai người nằm cạnh nhau, những hồn ma chết oan trong trận chiến năm đó phải làm sao, song thân của người ở trên trời nhìn xuống liệu có thấy vui vẻ? Tại sao phải cố chấp giày vò nhau, người có thể buông bỏ quá khứ không, ngày mai người tỉnh dậy có dám thề rằng ánh mắt người nhìn phụ thân không phải là thù hận? Biết đâu, một đêm nào đó song thân người đi vào giấc mộng hỏi người tại sao, tại sao người lại quên đi nợ nước thù nhà, có thể phủi sạch tủi nhục cùng căm phẫn của họ ở cạnh kẻ thù ngày đêm ân ái? Người có từng tự vấn lương tâm của mình phải trả lời thế nào chưa?"

Tưởng Hoàng sửng sốt, cuống tim hắn thít chặt lại đau đến nghẹn thở. Ai nói hắn chưa từng nghĩ tới cơ chứ, hắn đã nghĩ đến vô số lần, từng mâu thuẫn đến chết đi sống lại, vật vã khôn nguôi.

Hắn không thể, tuyệt đối không thể mất y lần nữa.

***

Màn trướng trên thuyền có màu đỏ thêu đại bàng bay lượn trên bầu trời, tơ vàng lông vũ xa hoa quý giá, dưới ánh nến càng tỏa ra hồng quang huyền ảo. Thẩm Huyền Quân ngồi trên giường nhỏ đặt cạnh cửa sổ nghe tiếng gió thổi, chiếc áo lông y khoác trong miếu đã bị hắn lấy đi, nguyên cớ bên trong y chù chừ không dám hỏi tới.

Đệ ấy biết cái gì đó lại không nói cho y nghe.

Sao Thẩm Huyền Quân không hiểu chứ, những chuyện mộng không phải không có duyên cớ, Yêu Nong muốn gây nhiễu phải gieo mầm. Đoạn ký ức mất đi chính là thổ nhưỡng tốt nhất nuôi mầm cây đó, xưa nay y tự nhận tiềm thức của mình vô cùng mạnh, tà túy khó lòng chạm xâm nhiễm. Tuy đã hủy đi cốt tiên, song vẫn còn chút thể phách không dễ bị tà khí nuốt chửng.

Không ngừng bị tà mộng quấy rối, bảy phần là do chính mình tâm tà bất chính. Y thở dài uống một ngụm trà, nước trà đã nguội chảy qua yết hầu vẫn không làm dịu đi bất an trong lòng.

"Ca ca đang nghĩ gì mà thất thần thế?"

Thẩm Huyền Quân giật mình, Tưởng Hoàng đang đứng trước lò sưởi đốt mấy quả tùng, mùi hương nhàn nhạt dễ chịu tỏa khắp khoan thuyền. Hắn cời lửa than xong mới bước đến cạnh y ngồi: "Pháo hoa chuẩn bị xong hết rồi, ca ca muốn xem lúc nào cũng được."

Thẩm Huyền Quân đã mang thai hai tháng, Tưởng Hoàng sắp xếp rất nhiều người hầu hạ trên thuyền, hắn ôm người nỉ non: "Ta biết ca ca sợ ồn ào không muốn ai vào vườn Ý Ánh, nhưng có một mình Tiểu Tây canh giữ trong nội điện, ta không an tâm."

Phòng ốc ở hành cung hắn đã chuẩn bị, ca ca ở cách thư phòng hắn không xa. Nếu có thể hắn muốn dọn hết tấu chương đến chỗ ca ca, song người mang thai cần phải nghỉ ngơi.

Trước khi mang thai Thẩm Huyền Quân từng đồng ý ở trong tẩm điện của hắn, nhưng mỗi lần có chuyện chính sự lại có người gõ cửa làm ồn. Hắn sợ thuốc độc trong người làm y ngày càng yếu nhược, không nghỉ ngơi tốt sao chịu nổi? Vườn Ý Ánh tuy xa nơi thượng triều, hắn không ngại đường đi đi về về, sức khỏe của y vẫn quan trọng nhất.

Ngày tháng sau này nhất định động một cái có mấy chục người theo, hơi phiền phức nhưng không còn cách nào khác,Thẩm Huyền Quân đút hắn một miếng quýt, cười: "Đệ muốn an bày sao cũng được." Y liếc mắt nhìn hắn nụ cười như ánh mặt trời ban trưa: "Quấn kín người ta như cái chân giò rồi, đệ có định cho ta xem pháo hoa không hả?"

Tưởng Hoàng dương dương tự đắc ôm y ra ngoài thuyền ngắm cảnh, ở trên boong tàu đã được lót thảm dày, chăn xếp thành cuộn, chỉ chờ y chui vào trong đó dựa mà thôi. Thẩm Huyền Quân quấn chăn khắp người, chỉ để lộ gương mặt, không khác gì trẻ con làm nũng.

Thẩm Huyền Quân ngưỡng mặt nhìn nền trời tối đen cả ánh sao cũng không có, mây trời đen đặc mang theo hơi nước âm lãnh, chắc là sắp có mưa. Thời điểm này không hề thích hợp xem pháo hoa chút nào, nhưng y không muốn làm mọi người mất hứng.

Tưởng Hoàng ra lệnh cho người đưa Nguyên Dương ra khoang chính, xong xuôi mắt hắn hướng về một hướng xa xa, lúc quay lại ngắm y ánh mắt càng thêm lấp lánh.

Thẩm Huyền Quân ôm Nguyên Dương trong lòng, nghe bên tai có tiếng rít dài, vô số chùm ánh sáng bay lên phá tan bóng đêm đang tĩnh lặng, từng chùm, từng chùm nở rộ xán lạn, muôn hình muôn vẻ. Hết hoa rồi đến núi non, hết giang sơn như gấm lại đến tiên cảnh hư ảo, nền trời sáng rực như ban ngày, soi rọi xuống mặt hồ rộng lớn đầy hoa đăng.

Gió đêm không làm Thẩm Huyền Quân thấy lạnh nữa, không biết động lực từ đâu đứng dậy ngửa mặt nhìn bầu trời. Y chạy đến bên mạn thuyền, Tưởng Hoàng luôn đỡ hờ phía sau.

Có người dân thấy y chạy tới còn tưởng y sắp ngã, kêu lên: "Cẩn thận kẻo ngã, đứa bé quan trọng."

Không hiểu sao khi nghe lời này Thẩm Huyền Quân vô cùng mừng rỡ, ngực nóng ran.

Ồ, nó không hề tối tăm như y vẫn nghĩ, cổ họng lưu lại cảm giác nghẹn ngào. Y mê mẩn nhìn cảnh sắc huy hoàng, một kiếp người đã trôi qua rồi sao? Vòng tay ôm ấp của hắn sưởi ấm trái tim y, bảo vệ nhiệt huyết năm đó, mang mình tránh khỏi mọi thứ lạnh lẽo tàn khốc của thế gian này.

Thẩm Huyền Quân chìm đắm trong thế giới lung linh kỳ ảo, dường như quên hết hiện thực.

Náo nhiệt trên sông nhanh chóng lan đến tai mọi người, rất nhanh không ít người chen chúc đứng quanh hồ ngắm nhìn, tiếng vỗ tay cùng giọng nói trầm trồ khen ngợi vang lên không ngớt. Thẩm Huyền Quân có ảo giác vạn vật sống lại, như quay về những ngày tháng vinh quang trước kia, mỗi năm đến dịp sinh thần, người đến chúc tụng mấy ngày không dứt, thềm cửa của y không ít lần bị giẫm nát.

Thuyền lớn đi rất chậm, tất cả người trên thuyền đều bị choáng ngợp trong cảnh tượng huy hoàng, trên trời dưới đất đều diễm lệ vô biên. Có người dân muốn xem cho rõ, chèo thuyền nhỏ ra ngắm nhìn, đài bắn pháo hoa được làm nổi trên mặt nước, như nghìn cánh hoa nở rộ, từ trong đài hoa nở ra cảnh sắc tươi đẹp động lòng người.

Trên gương mặt Thẩm Huyền Quân tràn ngập ánh sáng, không khác gì đá lớn bị phong kín bấy lâu, nay có thể phá nát vỏ bọc, vật chủ bên trong hiên ngang bước ra tung hoành cùng trời đất.

Bất giác những giọt nước mắt không kiềm được rơi ướt má.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio