Khói Hoa Lãnh Cung

chương 92: c92: gương trong tim (7)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thẩm Huyền Quân nghe Tiểu Tây lảm nhảm đến nửa đêm, toàn là mấy lời nhảm của tổng quản phủ nội vụ, mải mê nói xấu người ta một hồi lăn ra ngủ lúc nào chẳng hay. Sai người đưa nàng ta sang gian điện bên, Thẩm Huyền Quân trở người thiêm thiếp, ngay cả trong mơ cũng hận không thể nào giãy giụa trút hết cảm giác bức bối trong ngực ra.

Bên ngực trái nóng như lửa, y ôm ngực một hồi cả người đổ đầy mồ hôi không ép mình vào giấc ngủ nữa, cứ nằm trên giường ngửa mặt nhìn mành lụa phấp phới, cõi lòng càng mờ mịt.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Huyền Quân bật dậy vén màn rón rén đi ra ngoài. Phòng thuốc được xây dựng cách chỗ y một con đường lát đá, lúc này đã khuya lính canh vẫn thay nhau canh chừng nghiêm ngặt. Ai cũng biết nơi này rất quan trọng, bất kể đi ra hay đi vào đều báo hiệu sắp có chuyện lớn. Hoàng thượng không có trong cung, họ chỉ mong không có người bên trong chạy ra bảo: Thiếu thuốc, dược liệu không tốt, hay thời gian tái thuốc tới rồi…

Đương nhiên càng không muốn có người từ chỗ Thẩm công tử đến gào thét báo trong điện xảy ra chuyện.

Thẩm Huyền Quân đến gần điểm đích bỗng dừng chân, nhớ lại chuyện đông tây lúc tối ruột gan thắt lại. Không biết vết thương của hắn ra sao rồi, lúc này đi vào trong mọi chuyện đến tai Phương Dao rất khó dùng mấy câu qua loa lấp li3m. Phương Dao là kẻ liều mạng, một khi điều tra sẽ moi móc hết gốc rễ, trong cung vừa xảy ra ồn ào hắn không dễ buông lỏng canh phòng đâu.

Nhìn lính canh đang đứng chỉnh tề quanh viện, Thẩm Huyền Quân dứt khoát quay đi. Chưa đi được mấy bước nhóm người thay ca xách đèn lồ ng kéo nhau đi đến, nhìn thấy y sắc mặt họ như gặp phải ma: "Công tử, đêm khuya muộn sao lại đến đây?"

"Ta ngủ không được nên đi dạo một lát."

Lính canh ngơ ngác nghi hoặc, muốn đi dạo ít nhất có hai ba người theo hầu dạo quanh quẩn quanh bờ hồ cũng được, đêm nay sương lạnh trời tối om, công tử chỉ khoác áo lông ngắn tay cả đèn lồ ng cũng không cầm theo, không giống đi dạo mát.

Vương Sang là thủ vệ tổ đội này, chần chừ giây lát vẫn nói: "Để thuộc hạ sai người đưa công tử về nghỉ ngơi, trời mới mưa xong đường trơn lắm. Hôm nay trong cung có người lạ ra vào, Phương Tướng Quân căn dặn lục soát khắp nơi, canh phòng cẩn mật. Kẻ đáng nghi vẫn chưa tìm ra, công tử không nên một mình đi ra ngoài."

Thẩm Huyền Quân bị gió lạnh thổi đỏ cả mặt, khẽ nói: "Ta thấy trong người không thoải mái, muốn gặp Vu đại phu một lát."

Sắc mặt Vương Sang xoay chuyển, con ngươi co rúm lại. Y có chút mệt thật những lời kia không coi là nói dối. Nhưng khi bước qua cổng viện, trong lòng hơi mất tự nhiên. Vu sư phụ đã đi luyện đan, trong phòng thuốc chỉ có Lục Minh Quy và A Tĩnh ngồi giã thuốc.

Vương Sang thay y nhờ đại phu bắt mạch, A Tĩnh thận trọng tiễn thủ vệ ra cửa, kéo bình phong chặn lại chỗ bắt mạch. A Tĩnh không ở cạnh nghe dặn dò mà đi vào trong xách ấm pha trà.

Không còn ai trong phòng, Thẩm Huyền Quân nhìn vết thương đang băng bó của hắn. Vết thương sâu hoắm được che đi vẫn khiến y mỗi khi nhớ đến không khỏi rùng mình. Lúc nãy hắn giã thuốc động tác chậm chạp khó khăn, cử động không cẩn thận sẽ tàn phế mất.

Thẩm Huyền Quân không biết làm sao mở miệng, Lục Minh Quy bắt mạch xong lặng lẽ thu tay lại, hắn nói gì y không nghe rõ, ánh mắt cứ rơi vào tay trái của hắn.

Lục Minh Quy thấy thế thu tay giấu dưới bàn: "Vết thương nhỏ thôi, đắp thuốc vài ngày là khỏi."

Thẩm Huyền Quân không tin, cúi đầu thờ thẫn: "Ta không phải kẻ ngốc, thương thế cực sâu ảnh hưởng đến kinh mạch, sau này cầm vật nặng rất khó."

Dứt lời Thẩm Huyền Quân bất giác nắm tay lại, vết thương trên tay đã lành từ lâu, nguyên nhân bị thương y không nhớ rõ. Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy nó, nghĩ đến mình không thể nào đánh đàn linh hoạt như trước, trong tim đau nhói ngập ngụa phẫn uất.

Môi Lục Minh Quy hơi nhếch lên ánh mắt dần tỏa sáng: "Ca ca vì lo lắng cho ta mới chạy đến đây sao?" Ngay sau đó lại nghiêm khắc quản giáo: "Trời mới mưa xong tiết trời lạnh lẽo, ca ca không để ý đường trong chạy đến đây không sợ xảy ra chuyện?"

Thấy hắn vui vẻ như thế, Thẩm Huyền Quân cảm thấy mình lúc cô đơn vấp ngã đã ăn hết máu thịt của hắn. Đến khi không còn gì gặm nhấm nữa lại chạy đi cùng Tưởng Hoàng an hưởng hạnh phúc. Y cảm nhận được hắn không cam lòng nhìn lửa tình đang vượng hóa tàn tro, nhưng đối với y chẳng có oán trách hay kích động, âm thầm lặng lẽ chờ y quay đầu.

Thẩm Huyền Quân thoi thóp trong tội lỗi rất lâu, không nhịn được hỏi thăm: "Sao lại để bị thương đến mức này, đôi tay của đại phu rất quan trọng. Vu đại phu biết chưa?"

Vừa nói vừa tháo băng kiểm tra miệng vết thương. Lúc chập tối chỉ băng bó sơ sài, vết thương không rửa sạch máu y không nhận ra được đó là binh khí nào.

Lục Minh Quy do dự, sau cùng lựa chọn nói dối: "Lúc đi hái thuốc thò tay xuống hốc đá không để ý bị vật bén cắt trúng."

Thẩm Huyền Quân nhíu mày, thứ gì sắc bén đến mức vừa chạm đã cắt tay hắn ra nông nỗi này. Biết rõ hắn giấu mình y không dám hỏi sâu, cẩn thận quan sát vết thương: "Dùng thuốc nào để đắp?"

Lục Minh Quy chỉ vào mớ thuốc đang giã, khẽ than: "Đau quá chịu không nổi."

Chả trách sao nửa đêm còn ngồi giã thuốc, Thẩm Huyền Quân giúp hắn đắp thảo dược mát lạnh, thay tấm băng sạch khác. Y làm rất chậm, chỉ sợ sai ở bước nào đó sẽ làm vết thương bí bách khó lành. Lục Minh Quy chống tay nghiêng đầu nhìn, ánh mắt không hề che giấu mê luyến, hắn nhớ đến thời khắc ở nước Sở, nhớ đến năm tháng hạnh phúc của đời họ. Dường như giơ tay ra có thể bắt được giấc mộng ấy quay trở lại.

Băng bó xong, Thẩm Huyền Quân cảm thấy đầu choáng váng mi mắt nặng trĩu, Lục Minh Quy khẽ búng tay, hương trầm trong phòng tỏa hương đậm hơn, đưa y chìm vào giấc ngủ say.

A Tĩnh đi pha trà không thấy quay lại, Lục Minh Quy ôm y lại chiếc giường sơ sài trong phòng, lót chăn đệm thật dày bên dưới để y nằm thoải mái. Hắn ngồi dưới chân giường ngắm nhìn say mê, không nhịn được nắm tay thỏ thẻ: "Ca ca chờ ta, rất nhanh thôi ta sẽ đưa ca ca ra khỏi đây, ở nơi đó không ai có thể làm ca ca đau lòng nữa đâu."

Thẩm Huyền Quân nửa mê nửa tỉnh, trong giấc mơ y thấy mình nằm trên giường đệm êm ái chống cự kịch liệt, tay cầm gối mềm đánh tới tấp vào đối phương, mặt mày đỏ bừng: "Bắt nạt ta hả, bắt nạt ta hả… đánh cho đệ chừa."

Lục Minh Quy cười ha hả tìm mọi sơ hở khống chế đối phương, bắt lấy người, hôn lên vầng trán trắng mịn, gò má mềm mại. Thẩm Huyền Quân giãy giụa đá hắn, lúc đá không cẩn thận sút vào cẳng chân, bàn chân ăn đau miệng còn chưa kịp kêu một bàn tay to lớn đã giúp y x0a nắn, vuốt v e. Chân mày Thẩm Huyền Quân giãn ra, đắc ý gác chân lên người hắn cười thành tiếng: "Chân mỏi, eo cũng mỏi."

Hôm sau hắn không lên triều, y có thể thỏa thuê ngủ nướng. Nhưng kể ra từ khi vào phủ y chưa từng gãy giấc bao giờ, mấy ngày đầu vào phủ hắn hứa không tùy ý thân cận khiến y khó chịu. Hắn ngủ ở thư phòng không bao giờ ép uổng, y thoải mái sống trong viện hưởng thụ ngày tháng an nhàn.

Đến tận bây giờ, khi y thức hắn đã lên triều từ lâu, có người hầu hạ hắn thay áo rửa mặt. Trong phủ không có bất cứ thê thiếp nào tranh qua tranh lại, y càng không có gì làm an tâm làm con sâu lười sống thật thoải mái.

"Mai không lên triều chúng ta ra vườn viết chữ." Hai hôm trước thuộc hạ bên cạnh tìm cho y mấy quyển sách hay, tiếc là đã cũ, nếu cứ đọc đi đọc lại cẩn thận mấy vẫn sẽ rách. Hắn đã hứa sẽ chép lại sách mới cho y đọc.

Lục Minh Quy nhướn mày: "Thế ca ca phải mài mực cho ta."

Thẩm Huyền Quân ngậm chữ trong miệng, co một chân lên, hất chăn chui vào trong. Lục Minh Quy vừa nhìn đã hiểu người nào đó lại giả vờ không nghe thấy, giả ngơ với hắn.

Đợi y chui vào xong hắn nhanh tay quấn chặt người lại, ôm gọn con sâu gạo vào lòng, cụng trán: "Đừng hòng lười biếng."

Thẩm Huyền Quân nhìn hắn bằng ánh mắt u oán, đột nhiên thấy trên cổ lành lạnh, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy trong tay hắn là một giỏ anh đào làm bằng ngọc sáng lóa mắt. Mấy quả anh đào nhỏ như ngón tay út tròn xoe bóng loáng, màu sắc trong suốt. Thẩm Huyền Quân rất thích mấy món đồ bằng ngọc, ngày trước bát sứ, chén ngọc hay mấy bức tượng điêu khắc tỉ mỉ bày khắp nơi trên kệ, rốt cuộc cũng có ngày phải từ bỏ mấy đồ mình yêu quý trân trọng. Đã lâu không mơ tưởng đến nữa, mấy tháng trước hắn mang đến chậu hoa hải đường nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, cành lá xanh mơn mởn, sắc hoa đỏ thẫm được làm rất khéo léo có thần. Cách đây không lâu còn cho người mang giàn nho, cây hạnh đến cho y chơi, đều là mấy món đồ bé xíu trông rất cưng.

Trong giọng nói của y có thêm mấy phần ngọt ngào: "Ta nể mặt lắm mới mài mực cho đệ đó nha."

Ngủ đến nửa đêm Lục Minh Quy nghe người bên cạnh kêu khát, hắn buông mái tóc mềm trong tay ra xuống giường rót nước đưa đến tận miệng. Uống được hai ngụm lại nghe y mắng hắn hung hãn không biết kiềm chế. Cả người Lục Minh Quy nóng ran, hắn còn chưa ôm ấp đủ, ngàn vạn lần muốn cùng y lăn lộn đến nhũn nước.

Nắng sớm trong vườn lê cực kỳ đẹp, Thẩm Huyền Quân nằm dài trên ghế trúc nhìn người đang kiên nhẫn chép sách, thỉnh thoảng đút hắn mấy miếng lê ngọt. Lục Minh Quy thấy hơi khát tiện tay cầm chén nước mơ bên cạnh lên uống.

"Khoan đã, cái đó ta đã uống hết một nửa."

Lục Minh Quy uống cạn chén nước rồi ôm thân người mềm mại vào lòng: "Chia cho ta một nửa không được sao?"

Thẩm Huyền Quân trừng mắt với hắn, khẽ nói: "Lục quản gia mà biết ta cả chén nước cũng không chuẩn bị được sẽ mắng ta."

Lục quản gia không thích y lắm, bà ấy cảm thấy từ lúc y nhập phủ dụ dỗ hắn không tha, suốt ngày quấn lấy làm hắn chậm trễ việc công. Thật ra là hắn bám dính, lười biếng không chịu vào triều.

Y bị oan mà.

"Công tử, công tử…"

Thẩm Huyền Quân giật mình tỉnh mộng sắc mặt hơi tái, dưới ánh mắt đau khổ của Tiểu Tây từng kinh mạch trong người y đau nhức nhói lên, tâm trí không khác gì mới lênh đênh trên biển về, giấc mơ vừa rồi chẳng còn mẩu vụn nào sót lại: "Sao thế?"

"Người còn hỏi nô tỳ sao? Tự dưng lại chạy đến phòng thuốc ngủ?"

Thẩm Huyền Quân sửng sốt nhìn quanh, tứ chi tê dại dần lưu thông máu huyết, nhớ đến đêm qua kích động chạy đến đây y hơi xấu hổ cười: "Ta thấy buồn chán nên đi dạo một lát."

Tiểu Tây khổ sở than thở: "Công tử, người dọa nô tỳ suýt vỡ mật. Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, thái tử đang đợi người về cùng ăn."

Hai người đi rồi, Lục Minh Quy lại giường ngồi thẫn thờ, A Tĩnh chậm rãi bê cối đá ra ngoài bậc cửa ngồi vừa giã thuốc vừa mỉa mai hắn: "Người ta đi rồi, huynh ngồi đó tìm hương mãi làm gì?"

Lục Minh Quy không trả lời ngã người nằm xuống quay lưng lại với ánh sáng hắt vào, cõi lòng lạnh lẽo tê dại. Nếu như hắn không tìm mọi cách chen ngang bày ra trận pháp, có lẽ dòng thời gian đã không thay đổi, ca ca cũng không bị đẩy ra khỏi vòng tay hắn.

"Huynh không đi sao khô thuốc thật à, sư phụ sắp ra khỏi phòng luyện đan rồi đó."

"Viên Huyễn, ngươi im miệng đi."

Viên Huyễn sửng sốt, chột dạ kêu lí nhí: "Người nhận ra con à?"

Viên Huyễn và A Tĩnh trông rất giống nhau, nếu không phải hắn là chim Hải Đông Thanh tu luyện thành người không chừng tưởng họ là huynh đệ sinh đôi thất lạc nhau. Phát hiện ra chuyện này Viên Huyễn thường xuyên thôi miên A Tĩnh đến thiền viện canh giữ giúp mình, hắn ở đây ở cạnh sư phụ lén lút nhìn chủ nhân.

Không có tiếng đáp lại, tâm trạng của Lục Minh Quy cực kỳ rối ren, trong chốc lát bất đồng tạo ra biết bao nhiêu khổ lụy, đợi đến thời điểm giao thoa tiếp theo thành công đưa ca ca đến nơi thuộc về riêng họ, hắn sẽ hủy chiếc gương kia!

"Nếu ta không gấp gáp bày trận đưa ca ca vào trong huyễn cảnh, mọi chuyện đã…"

Viên Huyễn vội vàng cắt lời: "Sư phụ, ban đầu người bất chấp tất cả bày trận là vì chủ nhân bị người ta chà đạp đưa sang nước Sở!" Nói xong phát hiện cả người ướt đẫm mồ hôi, không ngờ lại căng thẳng đến mức này: "Chúng ta không còn cách nào khác, người bị giam, sức lực của con không đủ, nếu còn chậm trễ chờ thời điểm thích hợp thì lúc này e là trời xanh đổ máu từ lâu. Người không phải muốn cùng chủ nhân ở cạnh nhau mà xé bỏ ranh giới, cần gì phải đau đáu tự trách. Đi đến bước đường này không ai muốn, người miệt mài đuổi theo chủ nhân mấy trăm năm, sớm muộn gì cũng phải dùng đến nó thôi. Nhưng là kẻ nào đeo bám chúng ta không tha, hết lần này đến lần khác cản đường?"

2

Lục Minh Quy co giật liên hồi, huyễn cảnh ở nước Sở ngắn ngủi không thể nào khống chế trong tay, khoảng thời gian tươi đẹp như tiên cảnh đó…

Cổ họng của hắn bỗng sặc mùi vị tanh ngọt phun ra ướt giường, Viên Huyễn nói không sai, hắn không khống chế được thời gian nhưng an bài ca ca ở Tây Thanh Uyển không cho ai bén mảng tới. Tại sao Tưởng Hoàng lại tìm được cơ chứ, kết giới hắn dùng hết sức lực dệt nên bị hủy trong phút chốc, Lục Minh Quy không cam lòng căm hận tận xương tủy.

3

"Không phải là cái lão già đó sao?" Lão sư phụ ma quỷ đáng chết trăm ngàn lần đó.

2

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio