“Oh… trận pháp của Lý gia đã sụp đổ, Lý gia cùng Thạch gia lại lần nữa trở lại thế bất lợi”.
Bạch Linh từ trên đảo nhìn xuống nói.
“Thiên Bạo đan chỉ có hiệu lực một giờ, nếu Lý gia cùng Thạch gia không nhanh lên thì khó thoát khỏi tai kiếp lần này”.
Trúc Ly không biểu cảm nói.
“Nhưng cũng thật kì lạ, Vân gia công pháp chủ yếu là thủy thuộc tính, tại sao vị trưởng lão của Vân gia lại dùng những thuộc tính khác nhau, uy lực không những lớn mà ta còn không cảm nhận được huyền lực khi họ ra chiêu”.
“Không cảm nhận được huyền lực? vậy thì thật sự rất kì lạ”.
Bạch Linh suy nghĩ.
“Không chỉ thế, tên trưỡng lão giúp Dương Bá Nhật đánh từ nãy đến giờ vẫn không đổ một giọt mồ hôi, rất có thể mỗi lần ra tay hắn đều không hao tổn gi”.
Trúc Ly phân tích nói.
“Sợ là tên Diệp Hàn kia lại ra tay nữa rồi”.
Bạch Linh nói.
“Rất có khả năng”.
Trúc Ly gật đầu.
“Tiểu thư ngươi nhìn đằng kia”.
Trúc Lý đảo mắt một vòng bỗng chỉ về một hưởng nói với Bạch Linh.
“Hửm… là tên Diệp Hàn kia”.
Nhìn theo ngón tay của Trúc Ly, Bạch Linh liền nhìn thấy một thân ảnh của Diệp Thiên ngồi trên mái nhà cách chiến trường không xa quan sát chiến đấu.
“Rốt cuộc tên này làm thế nào để một người có thể phát ra uy lực ngang với Đan Linh cảnh mà không tốn một chút huyền lực chứ?”.
Bạch Linh nheo mắt tự hỏi.
Trong lúc Bạch Linh cùng Trúc Ly đặc ra nhiều dấu chấm hỏi thì bên dưới gia viên hai nhà đã bị quân lính tiếp viện xông vào chém giết.
Có thêm vị trưởng lão tham gia, người của Lý gia cùng Thạch gia không ngừng ngã xuống đất.
“Khốn nạn Vân gia, Dương gia”.
Lý Thương thấy không thể chiếm thượng phòng mà chỉ ở thế hòa với Vân Long cùng Liễu Mộc, lại thêm tình hình gia tộc nguy kịch thì tức giận gào thét.
“Biết có hôm nay, ngày trước tại sao phải làm”.
Liễu Mộc mặt lạnh nói.
“Haha… ngươi không cần đắc ý, viện trợ của chúng ta sẽ đến sớm thôi, đến lúc đó người đến là các ngươi”.
Lý Thương cười gằng nói.
“Tình hình không ổn, ngươi định thế nào?”.
Thạch Minh tìm cơ hội thoát vòng vây bay đến bên cạnh Lý Thương.
“Chỉ có thể chờ, lần này là tình nhầm, không ngờ mấy lão già Vân gia kia lại có chiến lực mạnh đến như thế, vậy mà trong tình báo không hề nhắc đến”.
Lý Thương cắn răng nói.
“Nhưng đừng lo, trước khi xông ra ta đã báo tin cho Trần tông chủ rồi, hắn đang chạy đến nên hiện tại chúng ta chỉ có thể cố thủ thôi”.
“Thiên Bạo đan dược hiệu không còn bao nhiêu, phải liều mạng thôi”.
Thạch Minh trầm giọng nói.
“Chết tiệc, tại sao lão già của Vân gia kia lại khó chơi đến như vậy? nếu không thì ta và ngươi có thể chém giết được Vân Long rồi?”.
Thạch Minh nhìn chằm chằm Vân Hồng.
“Lên”.
Thạch Minh lấy ra một cái trận bàn rồi kích hoạt.
“Ong~…”.
Lập tức gia viên hai nhà lại một lần nữa xuất hiện một màn sáng bao quanh, không chỉ như thế bên trong còn không ngừng vang lên nhưng âm thành kì quái tối nghĩa.
“Là sát trận, mau lên”.
Dương Bá Nhật hô to rồi cùng Vân Long đám người lao lên.
“Cố thủ đại trận”.
Thạch Minh cùng Lý Thương phi người đến gần đại trận cố thủ ngăn cản đám người Vân Long dùng lực phá trận.
Hai bên lần nữa chiến đấu kịch liệt, dư chấn tán phá khắp nơi nhưng lại không đủ lực phá trận.
Đám người Vân Long không ngừng tìm cơ hội công kích trận pháp nhưng tất cả đều bị chặn lại.
“Đáng ghét, dược hiệu của viên đan dược kia cũng quá mạnh đi, đánh lâu như thế mà hai tên kia vẫn còn sung sức”.
Dương Bá Nhật tức giận múa đao điên cuồng.
“Mấy vị trưởng lão bên trong vẫn chưa thấy động tĩnh hẳn là chưa tìm được đường phá trận, người của chúng ta bên trong càng lâu càng nguy hiểm, phải tốc chiến tốc thắng”.
Vân Long nheo mắt nói.
Đám người một lần nữa xông lên tìm cơ hội phá trận.
“Oh…vẫn còn một cái Ngũ giai thượng phẩm trận pháp, còn là sát trận”.
Diệp Thiên bất ngờ.
“Hừm, trận pháp không tồi, hai loại âm thanh, một âm thanh công kích, một âm thanh gây rối loạn tinh thần nếu tinh thần lực yếu có thể sinh huyễn cảnh, không tồi không tồi”.
Diệp Thiên dùng Sharingan để tăng tầm nhìn quan sát đại trận.