“Là…a…i…?”.
Giữa ngực trống rỗng, Trần Thanh dần mất đi sinh cơ.
Đến tận lúc chết hắn vẫn không biết là ai dùng hắc hỏa ám toán hắn.
Trần Thanh chết, hắc hỏa vần không tắt mà tiếp tục thiêu đốt, ăn mòn toàn bộ thi thể của hắn thì mới chậm rãi tắt mất.
“Hừ, cho ngươi mưu đồ bất chính, bây giờ chết không toàn thây”.
Dương Bá Nhật nhổ một bãi vào đống tro khinh bỉ nói.
“Hắc hỏa này quả thật ghê gớm, Đan Linh cảnh cũng bị nó đốt đến không thể chống đỡ, bị thiêu thành tro tàn, may mà ta nhanh chóng một chút”.
Liễu Mộc đưa cho Vân Long một chiếc nhẫn.
“Không biết là ai ra tay?”.
Vân Long tiếp nhân chiếc nhẫn thầm hỏi.
"Được rồi, Trần Thanh đã chết mau đi hỗ trợ các trưởng lão giết địch sau đó tập trung đẩy lui thú triều".
Gạt suy nghĩ qua một bên, hắn quay người nói với Liễu Mộc hai người.
"Đi".
người nhanh chóng phi thân đi đến chiến trường tiếp theo.
…
"Các ngươi đầu hàng chịu chết đi".
Vân Phi vừa công kích vừa hướng Lý Thương hai người nói.
"Vọng tưởng, chết cho ta".
Lý Thương không hề nghe lọt tiếp tục phản kháng.
“Đợi Trần tông chủ xử lý tên Long cẩu kia là lúc các ngươi xuống hoàng tuyền”.
Thạch Minh cả người máu me dữ tợn rống lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Đáng tiếc lúc sắp chết Trần Thanh rống lớn rất nhiều lần nhưng lo dập hắc hỏa nên không hề vận dụng huyền lực nên âm thanh của hắn giữa cuộc thú triều âm ỉ này chỉ như tiếng rơi của một hòn đá nhỏ rơi xuống biển.
Bởi vì như thế nên Lý Thương hai người mới có thể tự tin rống lớn như thế, bất quá quả thật có người đang hướng bên hắn di chuyển tới chỉ là người đến không phải người mình mà thôi.
“Rất xin lỗi vì để các ngươi thất vọng”.
Một âm tham rơi xuống.
“Ngươi… các ngươi?”.
Thạch Minh quay sang hướng phát ra âm thanh, khi thấy là ai đến thì đầu óc hắn lập tức trống rỗng, người đến không ai khác là người Vân Long.
“Chuyện này… CHẠY”.
Lý Thương ngẩn người, chỉ trong chớp mắt trong đầu hắn suy diễn xong lý do bọn Vân Long ở chỗ này, hoảng sợ nhưng không chút do dự, hắn xoay người phóng người bỏ chạy thậm chí không màng đến sống chết của Thạch Minh.
“Lý Thương… ngươi…”.
Thạch Minh thấy Lý Thương quay người bỏ chạy lập tức tuyệt vọng.
Hắn tu vi không được, còn kiệt sức, là luyện đan sư, đan dược không ít nhưng đã dùng thất thất bát bát, số còn lại đã không còn tác dụng, muốn chạy cũng chỉ là người si nói mộng, hắn nhắm mắt từ bỏ tất cả, thân thể hắn từ trên không rơi xuống đất không chút ý nghĩ phản kháng.
Hắn mặc dù ham sống sợ chết nhưng tất cả hiện tại đã không quan trọng, gia tộc cũng diệt, minh hữu cũng vứt hắn bỏ chạy lấy người, hắn hiện tại đã mất tất cả, sống hay chết cũng thế.
Hiện tại hắn hối hận vì sao năm xưa lại để hùng tâm làm mờ mắt rồi cùng Lý gia liên minh mưu đồ bất chính.
Hiện tại hối hận đã muộn, hắn hiện tại chỉ cách cái chết nữa bước chân.
“Bịch… bịch…”.
Vân Phi, Vân Hoa thả người đáp xuống, hai mắt nhìn chằm hắn.
“Các ngươi ra tay đi”.
Đến nước này Thạch Minh đã coi nhẹ cái chết.
“Ngươi đừng lo, giết ngươi là chuyện chắc chắn nhưng chưa phải ngay lập tức”.
Vân Hoa khuôn mặt lạnh băng nhìn hắn nói.