“Nói đến di tích thì gần biên giới Vân Lam quốc có một di tích từng là tông môn do Đan Linh cảnh đỉnh phong đứng đầu, có lẽ đi thêm hai ngày nữa sẽ đến”.
Liễu Mộc nhiều kinh nghiệm chu du bên ngoài lên tiếng.
“Mặc dù đã không còn gì để tìm kiếm nhưng có cơ hội nhìn qua cũng tốt”.
“Oh ho, đi xem một chút”.
Diệp Thiên sáng mắt nói.
Những người khác cũng không phản đối.
“Khi nào thì đến phạm vi có huyền thú trung tầng thế?”.
Diệp Thiên hỏi.
Đi ra đã mấy ngày nhưng đều đi qua rừng rậm có huyền thú cấp thấp mà thôi, một chút hung hiểm cũng không có thì làm sao có thể gọi là lịch luyện được chứ.
Hắn muốn tìm một khu vực tốt để rèn luyện đám Vân Phong người, song hắn cũng muốn tìm một số tài liệu luyện đan, đan dược hắn tranh thủ luyện trong một tháng vừa rồi không ít nhưng thời gian đến đích còn đến mấy tháng chắc chắn không đủ dùng.
Nếu không có đan dược phụ trợ thì thời gian mở khiếu huyệt của hắn sẽ chậm xuống, không chỉ thế hắn phát hiện người Vân Phong thân thể rất yếu nên cần đan dược tăng tốc độ luyện thể của họ.
Haiz, ngày xưa nghèo khổ chỉ có thể dùng nước thuốc hiện tại giàu rồi có thể mua tài liệu luyện ra đan dược sử dụng nhưng lại khó ở chỗ Vân Lam quốc mặc dù kế bên Vạn Thú sơn mạch tài nguyên dồi dào nhưng cũng có giới hạn, những tài liệu hắn cần lại thường quý hiếm khó tìm mới chết.
Đây là một trong những cái khó khi đi trên con đường luyện thể, khó khăn trong tu luyện, đốt tiền mua tài nguyên phụ trợ, người nghèo khó mà có thể đi xa được.
“Cũng không bao lâu nữa đâu, qua khỏi di tích ta nói là đã ra ngoài biên giới của Vân Lam quốc, đi thêm vài ngày sẽ đến một dãy tuyết sơn, ta định đến đó cho các ngươi rèn luyện một chuyến”.
Liễu Mộc nói.
“Vậy thì tốt quá”.
Diệp Thiên cười cợt sau đó híp mắt nhìn người Vân Phong.
“Ngươi nhìn bọn ta làm gì?”.
Vân Phong cảnh giác hỏi, Dương Phượng Vũ cùng Trương Hổ cũng lùi ra sau một khoảng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Haha… đừng lo cho mấy ngày nay xem như đi du ngoạn thay đổi tâm tình một chút, đến lúc ra khỏi Vân Lam quốc thì khóa rèn luyện của các ngươi xem như bắt đầu, ta chỉ hy vọng các ngươi không bởi vì khó mà lui”.
Diệp Thiên cười nói.
“Không đến mức đó chứ?”.
Trương Hổ cười hề hề nói.
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết”.
Diệp Thiên cười bí ẩn.
người Vân Phong lập tức cảm giác không thoải mái không ngừng suy nghĩ rốt cuộc là rèn luyện thế nào.
Mặc dù là bằng hữu nhưng bọn hắn tiếp xúc Diệp Thiên khá ít, hơn nữa Diệp Thiên từ trước đến nay đều khó đoán nên bọn hắn cũng khó mà đoán được ý đồ của hắn.
“Nè nè, ta thấy thiên phú của bọn họ cũng không tệ chưa mà tu vi đều đã tiếp cận Huyền Quang cảnh, muốn vào Linh Huyền học viện không phải không thể ngươi còn cần rèn luyện họ sao?”.
Bạch Linh đi đến bên cạnh cười nói.
“Căn cơ bọn hắn không ổn, tài năng cũng không bằng người ta nên cần rèn luyện thêm để kích phát tiềm năng bên trong họ, nếu ngươi muốn ta cũng dạy ngươi một chút”.
Diệp Thiên quay qua nói với nàng.
“Thôi đi, tu vi của ta có khi còn cao hơn ngươi đó”.
Bạch Linh cười hắc hắc.
“Tu vi cao không đại biểu chiến lực cũng cao, tu vi ngươi hơn ta nhưng luận bất cứ khoảng nào ngươi đều thua ta, từ chiến đấu cho đến luyện đan thậm chí là ngộ tính”.
Diệp Thiên ưỡn ngực chắp tay sau lưng nói nhẹ như trưởng bối nói với vãn bối.
“Hứ, vậy để ta xem ngươi làm sao dạy họ”.
Bạch Linh nhìn bộ dáng của hắn khẽ hừ một cái bỏ sang bên Dương Phượng Vũ.