Nhìn thấy có ban thưởng Diệp Thiên mỉm cười mở túi đồ sau đó tìm đến hộp quà nhấn ‘mở’.
“Đinh!”.
“Chúc mừng kí chủ nhận được skill: Đa Trọng Ảnh Phân Thân chi thuật”.
Nhìn thấy thứ mở ra được Diệp Thiên liền đứng dậy mở mô tả skill.
- Đa Trọng Ảnh Phân Thân: nhẫn thuật cấp cao của ninja, bất kỳ kinh nghiệm nào ảnh phân thân tiếp nhận khi hiện hữu đều được chuyển về người dùng một khi chúng biến mất. Số lượng phân thân hiện tại:
“O~ sầm”.
Diệp Thiên hưng phấn nhảy lên.
“Có skill này sẽ giúp ta rút ngắn thời gian luyện kiếm”.
Ép xuống hưng phấn hắn bắt đầu xem xét đột phá cảnh giới cho hắn những gì.
“Hừm, ngũ giác nhạy bén hơn rất nhiều, lực lượng tinh thần đã có nhưng vẫn chưa thể dùng để công kích chỉ có thể thông qua thủ pháp luyện đan luyện khí”.
“Xùy xùy… rắc… lạch cạch…”.
Hắn xòe tay ra ngưng tự một đạo huyền lực rồi chưởng vào tảng đá, tảng đá lập tức nứt ra vỡ nát.
“Huyền khí tinh nhuần không tạp chất làm khi chuyển hóa thành huyền lực uy lực lớn hơn bình thường rất nhiều”.
Diệp Thiên hài lòng, đồng thời mừng vì đã rút đến Hỗn Độn Ngự Thiên Quyết.
Hắn muốn thử Skill mới nhưng thấy trời đã gần sáng nên trở về.
Hắn vừa đi Dương Tiêu từ trên cây nhảy xuống nhìn chỗ tảng đá nát nghi hoặc.
“Rõ ràng đã đột phá nhưng vì sao ta không cảm nhận được khí tức của hắn, hay trong người hắn có bảo vật che giấu khí tức? Chắc chắn là như vậy, hẳn là sư phụ hắn lo lắng thiên phú của hắn bị người phát hiện nên đã làm như thế”.
Hài lòng với suy đoán của mình Dương Tiêu phóng người rời đi.
Diệp Thiên trở về phòng thay đồ nằm nghỉ đợi trời sáng, hôm nay đã đột phá hắn định sẽ ra hoàng cung đi chơi.
“Cốc cốc…”.
Nằm một lúc thì trời sáng nhưng không đợi hắn ngồi dậy thì đã có người gõ cửa.
Hắn đứng dậy bước ra mở cửa thì thấy tiểu công chúa Vân Ngọc đứng đó với Lục Thanh.
Vân Ngọc thấy hắn đi ra liền đưa tay xòe ra.
“Đưa đây”.
“Hửm???”.
Diệp Thiên khó hiểu nghiêng đầu.
“Truyện tranh”.
“Oh… công chúa đợi một chút”.
Nói xong hắn đóng cửa trở vào phòng sau đó từ Thương Thành lại mua quyển tiếp theo của One Piece đi ra ngoài.
Vân Ngọc vừa thấy hắn bê mấy quyển truyện thì lập tức đưa tay muốn cầm đi nhưng chưa kịp chạm tới Diệp Thiên đã kéo trở về.
“Ngươi làm gì?”.
Vân Ngọc vồ hụt xấu hổ hỏi.
“Công chúa, ta khó khăn mới tìm được truyện tranh cho ngươi ngươi có nên ban thưởng cho ta một chút gì đó”.
Diệp Thiên giả vờ ngại ngùng ánh mắt nhìn sang nơi khác nhưng tay hắn vẫn đang chà chà ra dấu.
“Hừ… Thanh tỷ”.
Lục Thanh đứng kế bên thấy công chúa như thế thì mỉm cười, công chúa từ nhỏ sinh bệnh bình thường rất ít khi cười đùa nhưng từ khi Diệp Thiên đến thì hay làm nàng mất mặt xấu hổ còn lấy ra truyện tranh khiến nàng vui cười mỗi ngày, hơn nữa nàng cũng rất thích truyện tranh muốn biết tiếp theo thế nào.
Nàng từ trong nhẫn lấy ra một bao ta đưa cho Diệp Thiên nói.
“Bên trong có vạn hạ phẩm huyền thạch, đủ khen thưởng rồi chứ?”.
“Haha… tất nhiên rồi, thần xin lui trước”.
Diệp Thiên cười ha hả rồi một tay đưa truyện cho công chúa còn tay kia thì cầm lấy cái bao, xong xuôi liền chạy hướng ra ngoài hoàng cung.
“Hừ, xem như ngươi chạy nhanh”.
Nàng mấy ngày nay cực kì thích đọc truyện nhưng Diệp Thiên chỉ đưa nàng quyển, đọc hết vì mặt mũi không chủ động tìm hắn nhưng vì yêu thích hôm nay chịu đựng đến cửa hỏi vậy mà cái tên này lại như thế.
Vân Ngọc nhìn hắn lấy tiền liền chạy thì tức giận cầm lấy truyện tranh rời đi.
Diệp Thiên ra khỏi cung liền chạy đến sân viện mà Kim Sơn mua để tìm hắn cùng ra ngoài nếu không hắn lại không thể vào cửa.
Vừa đến hắn liền thấy Kim Sơn đang ngồi tu luyện trên ghế đá.
Dường như phát hiện Diệp Thiên đến Kim Sơn mở mắt nhìn, thấy Diệp Thiên hắn liền đứng dậy đi đến.
“Thiếu gia, không phải nói bế quan tu luyện không đến Linh dịch cảnh không ra sao?”.
“Thì ta đột phá rồi”.
Diệp Thiên khó hiểu trả lời Kim Sơn.
"Nhưng ta không cảm nhận được khí tức của thiếu gia ngài a".
"Hửm? ngươi không cảm nhận được?".
"Vâng!".
Diệp Thiên nghe Kim Sơn trả lời lập tức nghĩ đến điều gì, hắn ngưng tụ một đạo huyền lực ra tay rồi hỏi Kim Sơn.
“Ngươi cảm nhận được chứ?”.
“Được”.
Diệp Thiên lại thu tay lại rồi hỏi.
“Còn bây giờ?”.
“Không, thiếu gia à ngài có bảo bối che giấu khí tức sao?”.
“Ngươi cứ xem như thế đi”.
Thấy thí nghiệm thành công Diệp Thiên mỉm cười trả lời.
Hiện tại nếu hắn không vận dụng huyền lực thì không ai biết được tu vi của hắn, hắn nghĩ tình huống này chắc chắn là do hệ thống, điều này rất có lợi cho hắn vì nếu người khác nhìn ra tu vi của hắn thì hắn phải tiếp tục giả vờ chậm chạm nhưng bây giờ không ai biết tu vi thực của hắn nên hắn có thể thỏa thích tu luyện nhanh chậm tùy ý.
Nghĩ đến đây Diệp Thiên như trút được gánh nặng, tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.
“ngươi có biết tinh huyết của huyền thú nhất giai hay nhị giai giá bao nhiêu không?”.
Hắn ngẩn đầu lên hỏi Kim Sơn.
“Vì tinh huyết rất khó thu thập nên Nhất giai khoảng vài nghìn hạ phẩm huyền thạch còn Nhị giai thì - vạn”.
Nhất giai huyền thú bằng với Linh dịch cảnh cứ thế suy ra còn Hắc Kim Hùng ngày trước Diệp Thiên giết thì không có giai.
Lúc chém giết huyền thú rất khó thường làm nó bị thương nhiều máu chảy gần hết huống chỉ tinh huyết nên giá tinh huyết trên thị trường khá đắt.
Diệp Thiên thấy tiền mình chỉ đủ mua hai phần thì nhíu mày suy nghĩ cách kiếm tiền.
Hắn muốn dùng tinh huyết của yêu thú để luyện thể đánh tốt cơ sở tu vi.
“Ngươi vào lấy giấy bút ra đây”.
Suy nghĩ một lúc lâu Diệp Thiên nghĩ ra cách bảo Kim Sơn lấy đồ.
Giấy bút đưa tới hắn lập tức viết lên một dãy các loại tài liệu sau đó đưa cho Kim Sơn bao tiền.
“Ngươi đi chuẩn bị những thứ trên đây mỗi thứ một phần còn dược liệu thì mười phần là được”.
Kim Sơn cầm lấy tiền rời đi, Diệp Thiên ngồi đó chờ đợi.