“Được rồi, hôm nay tạm thời không cần tiếp tục chạy nữa”.
Một buổi sáng người Vân Phong định bắt đầu lết bộ thì Diệp Thiên lên tiếng.
“Sao vậy, bọn ta còn chưa đủ để ngưng tụ huyết khí mà?”.
Dương Phượng Vũ nghi hoặc hỏi.
“Tu luyện cũng đã được vài ngày cũng đến lúc thực chiến vận dụng rồi”.
Diệp Thiên cười nói.
Hắn vừa nói ra lập tức dẫn ra sự chú ý của người xung quanh, ngay cả vị Đan Linh cảnh mấy ngày nay điên cuồng tu luyện kia cũng không khỏi đứng dậy chờ xem.
Trúc Ly cùng Bạch Linh không biết thân phận thật của Diệp Thiên nên rất muốn biết liệu Diệp Thiên chiến lực đến cùng ra sao.
Sẽ giống như tiểu ma đầu Diệp Thiên nghịch thiên bá đạo hay chỉ thường thường rồi nhờ vào đôi mắt Vạn Hoa Đồng kia chiến đấu.
Dù sao theo như bọn hắn thì Diệp Thiên đã là một hư hư thật thật Lục giai luyện đan đại sư, thật giả Ngũ giai trận pháp đại sư, nên nếu chiến lực của Diệp Thiên thường thường cũng là chuyện dễ hiểu, dù sao người thường chỉ đạt một thành tựu như trên ở cái tuổi này đã phải tốn không biết bao nhiêu thời gian rồi huống hồ hai cái.
Ngoài hai người thì những người còn lại đều biết Diệp Thiên chiến lực thật sự rất khủng bố, không dùng thường thức để đoán.
Thậm chí cả Lôi Linh hổ nằm trên tay của Bạch Linh cũng bĩu môi xem thường Diệp Thiên, theo nó đây là Diệp Thiên rãnh rỗi đem đứa nhỏ ra hành hạ.
“Các ngươi có thể cùng lên một lượt, cũng không cần mang lên hắc giáp đâu”.
Diệp Thiên cởi chiếc áo bào làm bằng da báo đen của mình ra cất vào trữ giới vật sau đó nhìn người nói.
“Ừm…”.
người Vân Phong nhìn nhau gật đầu rồi mỗi người một một nơi tạo thành một hình tam giác bao quanh Diệp Thiên.
“Đến đây đi”.
Diệp Thiên cười nói, không có vẻ gì là chuẩn bị chiến đấu.
“Giao giảo!”.
Vân Phong mở đầu bằng một trảo kỹ, huyền lực tụ lại kéo dài như một sợi dây thừng to dày bay tới Diệp Thiên.
Diệp Thiên không nhúc nhích, thủy thừng luồng từ chân lên cổ Diệp Thiên trói hắn lại một chỗ.
“Lạc Viêm chưởng”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Phượng Vũ nhảy lên cao hai tay không ngừng ra chưởng, huyền lực cộng với thú hỏa của nàng hóa thành chưởng ấn đánh hướng Diệp Thiên.
“Bá Viêm quyền”.
Trương Hổ là người cuối cùng lao lên, quyền đầu bao phủ thú hỏa cùng huyền kỹ, Trương Hổ thích đánh đấm nên huyền kỹ hắn học phần lớn đều là cận chiến.
“Không tệ, giới hạn di chuyển của ta lại dùng phạm vi lớn huyền kỹ để vừa tấn công vừa vây hãm ta nếu ta phá được giao giảo của Vân Phong, biết ta cận chiến tốt nên để Trương Hổ tiên phong”.
Diệp Thiên gật đầu thầm nghĩ.
“Đáng tiếc trên lệch quá lớn nếu không ta cũng khó dây dưa, ta rất hy vọng vào tương lai của các ngươi đấy”.
“Hự ha…”.
Diệp Thiên cả người phát lực xé đứt thủy thừng của Vân Phong.
“Đừng hòng thoát”.
Vân Phong thấy Diệp Thiên phát lực thì lập tức dùng thú hỏa đánh thẳng vào thủy thừng.
“Xùy… rắc rắc…”.
Thủy thừng bị đóng băng nhanh chóng lần nữa khóa lại Diệp Thiên.
“Hahaha… không tệ”.
Diệp Thiên cười ha ha.
“Vỡ cho ta”.
Kim Viêm hỏa bùng phát khắp người Diệp Thiên phá nát băng.
Thoát được băng ngục hắn nhanh chóng sử dụng thân pháp né tránh huyền kỹ của Phượng Vũ, Huyễn Ảnh bộ là hắn học được từ Vân Lam học viện dạo gần đây.
Né tránh được thì quyền của Trương Hổ cũng đã đến sau lưng, hắn đột ngột xoay người, tay ra quyền thẳng vào quyền của Trương Hổ.
“Đùng…”.
Uy lực hai quyền đầu chạm nhau bạo phát ra kinh khủng, đặc biệt quyền của Trương Hổ còn có thêm thú hỏa nên lúc quyền lực lan ra thú hỏa đốt cháy cả một mảnh đất xung quanh.