“Như lúc nãy đã nói, nhẫn thuật là thuộc một đại lục khác, ở đó nhẫn thuật cũng giống huyền kỹ vậy”.
“À đúng rồi… những vị tiền bối ở chỗ ta đã đi qua rất nhiều đại lục khác nhau thu thập tri thức ở đó rồi dựa vào đó tạo ra rất nhiều tác phẩm thú vị, nếu muốn có cái nhìn khái quát hơn thì các ngươi có thể đọc thử một chút”.
Diệp Thiên nói xong lấy ra mấy chồng truyện tranh Naruto.
“Bình thường ta dùng nó để giải trí thôi, Bạch Linh ngươi không phải rất tò mò về Tả Luân nhãn của ta sao, bên trong có câu trả lời mà ngươi cần nhưng ta cần một lời hứa không tiết lộ cho người khác”.
“Mặc dù quen biết không lâu nhưng ta có cảm giác ngươi có duyên với ta nên ta mới tin tưởng tiết lộ cho người nhiều như thế”.
Diệp Thiên đưa cho Bạch Linh một quyển truyện tranh rồi nghiêm túc nói.
“Được, nhất ngôn cửu đỉnh”.
Nghe Diệp Thiên giải thích nãy giờ tâm tình nàng đã bình tĩnh lại phần nào, Bạch Linh đưa tay tiếp nhận nói.
Tất nhiên phần lớn là do tính hiếu kỳ đã chiến thắng và bỏ rơi cái tâm tình phiền phức kia.
“Các ngươi cũng đến, xem như thư giãn sau tu luyện đi, cứng quá dễ gẫy mà”.
Diệp Thiên cười nói với người Dương Phượng Vũ.
Còn vị tiền bối kia thì hắn không thể mời được, nếu họ muốn sẽ tự lấy.
Trong lòng hắn cũng thở phào một hơi, phải nói là hắn đã chém gió ra cả bão, dùng những thứ mình biết để bịa ra cả một câu chuyện như thế quả thật hắn cũng tự phục bản thân mình.
Hiện tại xem như đã tạo ra được một thân phận chắc chắn không thể bại lộ.
Quan trọng nhất là hắn nói cho Bạch Linh và Trúc Ly, nếu thân phận Bạch Linh cao chót vót như hắn đoán thì qua lần này hắn sẽ nhận được sự tin tưởng và thích thú cao độ của Bạch Linh, theo dự tính Bạch Linh sẽ trở thành tòa núi to lớn và vững chắc để hắn dựa vào.
Và nếu thân phận Bạch Linh cao như hắn đoán thì với quyền lực, sự ảnh hưởng của nàng sẽ giúp hắn làm được rất nhiều chuyện sau này.
Hiện tại quan trọng nhất là dựa vào Bạch Linh để bảo đảm an toàn cho Dương Phượng Vũ, Vân Phong và cả Trương Hổ, đối với hắn họ là bằng hữu thân nhất ở Linh Huyền đại lục này.
Kiếp trước vì tính cách hướng nội mà hắn không có bạn bè nhiều và cũng không quá thân thiết nên kiếp này hắn không muốn lặp lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Đáng tiếc hắn không giỏi giao tiếp nên chỉ có thể thông qua những gì mình có trao cho họ để tình cảm có phần mạnh mẽ hơn.
Vấn đề chủ yếu nhất là chân thân của hắn chỉ là một đứa trẻ vì vậy người họ khó mà giữ vững cái nhìn bằng hữu đối với hắn, hắn không còn cách nào khác là tận dụng cái thân thể giả này để soát cảm giác, tương lai khi cơ thể hắn trưởng thành thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều, dù sao đối tu sĩ thì không quan trọng việc tuổi tác chênh lệch.
Trong lúc hắn suy nghĩ thì mọi người đều cầm lấy quyển truyện tranh tìm chỗ ngồi đọc, ngay cả tiểu miêu Lôi Linh hổ cũng không ngoại lệ, nó trèo lên vai của Trương Hổ nằm xem cùng.
“Khung cảnh này… cũng không tệ”.
“Rắc…”.
Diệp Thiên khẽ cười lấy ra máy ảnh chụp một tấm rồi ngồi xuống hồi phục.
“À buổi chiều các ngươi không cần chạy bộ nữa, cứ thư giản giữ sức tối nay có bài tập khác”.
Diệp Thiên nhớ ra việc chính ngửa đầu hướng người Vân Phong hô.
người Vân Phong đang bị truyện tranh hấp dẫn cũng hướng Diệp Thiên hô.
“Được”.
Sau đó lập tức cúi đầu tiếp tục xem.
“Hừm… không lẽ truyện tranh đối những người này có lực hấp dẫn vậy sao”.
Diệp Thiên khó hiểu.
Hắn chỉ lấy truyện tranh ra cho họ đọc để đỡ phải giải thích mà thôi.
Hắn nghĩ người ở đây tu luyện hằng ngày tâm tính đã không dễ bị hấp dẫn bởi những thứ như này rồi chứ.
“Xem ra là ta đối truyện tranh sức hút xem nhẹ”.
Diệp Thiên cười cợt rồi tiến vào tu luyện.