“Được rồi, ta biết các ngươi rất phấn khích nên lần này việc thăm dò mật khố này sẽ do người các ngươi dẫn đầu, ta và những người còn lại sẽ theo sau các ngươi hỗ trợ và giải nguy nếu có tình huống xấu xảy ra”.
Diệp Thiên cười nói chỉ người Vân Phong, Phượng Vũ, Trương Hổ và Bạch Linh.
“Bọn ta dẫn đầu???”.
Bạch Linh chỉ vào bản thân trợn to mắt hỏi.
“Ngươi chắc mình không có nói đùa chứ?”.
Trương Hổ bình thường hùng hổ bây giờ cũng có lúc do dự.
“Diệp Hàn ngươi phải biết đây là mật khố của tông môn từng có Hồn Linh cảnh tọa chấn, bên trong không biết được thứ gì bảo vệ nếu lỡ…”.
Dương Phượng Vũ cũng đứng ra nói nhưng chưa hết lời thì bị Diệp Thiên cắt đứt.
“Các ngươi đừng quá lo lắng, mật khố cao cấp ta biết nhưng đã qua mấy ngàn năm bỏ hoang không còn bao nhiêu thứ còn hoạt động nếu còn cũng không quá nguy hiểm cùng lắm là gây hại cho Huyền Ấn cảnh mà thôi”.
Diệp Thiên nói.
“Ngươi còn biết Huyền Ấn cảnh sao? Bọn ta mới Huyền Vân hoặc Huyền Quang cảnh mà thôi”.
Bạch Linh đi lên nói.
“Có vị Đan Linh cảnh ở sau lưng mà các người còn lo thì làm gì được, tu sĩ nghịch thiên mà đi mới có chút khó khăn đã lo lắng sợ hãi thì sao này các ngươi làm sao tu luyện?”.
Diệp Thiên nghiêm túc nhìn bọn hắn.
người bị Diệp Thiên nhìn chằm chằm cũng im lặng suy nghĩ.
“Ta đi”.
Qua một lúc Dương Phượng Vũ tiến lên xung phong.
"Ta cũng đi".
"Tính luôn ta".
"Được, ta đi".
người khác cũng lần lượt chấp nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Liễu Mộc cùng Trúc Ly nhìn thấy cảnh này không ngừng gật đầu.
Qua lần lựa chọn này bọn tâm cảnh của người đã có phần nâng cao, đây là điều rất tốt, tâm cảnh thấp tương lai tu luyện sẽ rất khó khăn đây không phải điều bọn hắn muốn nhìn thấy ở mấy đứa trẻ này.
Thông qua lần thăm dò này bọn họ sẽ đạt được rất nhiều kinh nghiệm cần thiết để có thể bảo đảm tính mạng của mình tương lại bọn hắn sẽ có lúc dùng đến, là trưởng bối bọn hắn cũng an tâm, bớt lo.
"Tinh thần rất tốt, hy vọng sau này cũng sẽ như thế".
Diệp Thiên khen ngời.
"Được, bây giờ thì chuẩn bị thôi".
Diệp Thiên cười nói.
Hắn lấy ra viên đá được xem là chìa khóa cửa mật khố ra bước lên thạch đài thực hiện như lần trước.
"…".
Viên đá không ngừng hấp thụ nguyệt quang cũng nguyệt lực để kích hoạt bản thân.
"Ong ~…".
Nguyệt quang cùng nguyệt lực tràn đầy, từ viên đá bắn ra một tia sáng mảnh hướng thạch đài mục tiêu là con mắt của bức điêu khắc.
"Tinh! Xùy~…".
Nhận được năng lượng, từ mắt của bức điêu khắc chảy ra một luồng sáng trắng không ngừng men theo khe rãnh trên thạch đài uống lượn, chảy tới trung tâm thạch đài rồi vẽ một vòng tròn dọc theo tâm thạch đài.
"Rầm…rầm…rầm…".
Như cơ quan được kích hoạt từ trung tâm thạch đài không ngừng phát ra tiếng động.
"Rầm rầm…".
Sau một lúc phần tròn ở trung tậm thạch đài di chuyển như cửa tự động kéo ra một bên để lộ thứ bên dưới.
Bên dưới là một cầu thang đá dạng xoáy, cầu thang đá dẫn thẳng xuống lòng đất tối tăm không chút ánh sáng.