“Ngươi…”.
Bạch Linh tay chỉ Diệp Thiên.
Trúc Ly cũng là trừng mắt nhìn Diệp Thiên, chỉ cần Diệp Thiên nói gì tổn thương tiểu thư nàng thôi cũng đủ lý do nàng ra tay.
“Chuyện này không cần gấp, cứ từ từ bình tĩnh mà suy nghĩ”.
Diệp Thiên bình thản nói.
Thông qua mấy ngày nay chỉ giáo nàng về luyện đan Diệp Thiên nhận thấy Bạch Linh cực kỳ có tài, tinh thần lực cũng cao hơn người thường rất nhiều nên hắn có ý định chỉ đạo cho nàng nhận nàng làm trò, không phải đồ đệ, nàng tài năng hơn người nhưng chưa đủ tài làm đồ đệ hắn đâu.
“Bây giờ trở lại vấn đề lúc nãy”.
“Lúc đầu ta nghĩ nơi này bỏ hoang lâu nên những cơ quan bẫy rập ở đây đều xuống cấp không gây nguy hiểm cho các ngươi, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy thật vô lý”.
Diệp Thiên nhíu mày nói.
“Làm sao lại vô lý?”.
Liễu Mộc không nghĩ ra.
“Cho dù mọi thứ vẫn còn mới thì nếu một Đan Linh cảnh bước vào thì khí độc kia, mũi tên độc kia có gây nguy hiểm cho hắn?”.
Diệp Thiên như đang tự hỏi.
Những người khác chăm chú nghe, Bạch Linh cũng bình tĩnh lại lắng nghe.
“Câu trả lời là có nhưng không nguy hiểm đến tính mạng”.
“Khí độc đầu tiên ăn mòn cả huyền lực nhưng yếu chỉ khiến người bên trong sợ hãi một chút. Đến mũi tên độc, lần này là có nguy hiểm mũi tên không những có còn có thể xuyên phá huyền lực hộ thuẫn nhưng rõ ràng vị trí đặt bẫy lại quá thưa, tu sĩ Đan Linh cảnh một khi phát động thân pháp mấy mũi tên kia làm sao có cửa động đến bọn hắn. Cuối cùng là khí cực độc nguy hiểm rõ ràng nhất, độc lực cực mạnh lại thêm đường dài không có lối thoát là rất nguy hiểm nhưng tại sao lại không có thêm bẫy này, chỉ thêm mũi tên thôi cũng đủ chắc chắn hạ sát một đám Đan Linh cảnh đột nhập nhưng lại không hề có thứ gì cả”.
Diệp Thiên phân tích.
“Có nghĩa là…”.
Liễu Mộc phát giác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});“Cố tình”.
Dương Phượng Vũ bật thốt.
“Đúng vậy, Di Nguyệt tông cố tình thiết đặt như thế, ngay cuối con đường là cánh cửa có trận pháp, trận pháp này mạnh thì mạnh nhưng chỉ có thể đối phó cái Đan Linh cảnh là cùng nếu nhiều hơn không bao lâu chắc chắn hỏng, nếu ngươi muốn diệt Di Nguyệt tông ngươi sẽ chỉ đem theo cái Đan Linh cảnh sao?”.
Diệp Thiên mặt cười.
“Đòi diệt tông môn có Hồn Linh cảnh tọa trấn, bên dưới Đan Linh cảnh không có mười mấy cái mới là kỳ lạ, cái Đan Linh cảnh sao chơi?”.
Trương Hổ cười lớn khinh bỉ.
“Người si nói mộng”.
Vân Phong nói.
“Cho nên phá trận không còn khó khăn, chỉ một chốc là vượt qua nguy hiểm đến chỗ này nơi chúng ta gọi là mật khố, nơi chỉ có cánh cửa nhỏ với mỗi cái là một trận pháp nhỏ chém vài cái liền xong, các ngươi không thấy là quá dễ dàng sao?”.
Diệp Thiên hai tay đánh lách bách hỏi.
“Quả thật dễ dàng cực kỳ, cơ hồ chỉ cần chạy liên tục là đến”.
Dương Phượng Vũ trả lời.
“Khí độc ban đầu gây bất ngờ, tên độc sợ hãi, khí cực độc cùng con đường dài gây áp lực cộng thêm đại trận ghê gớm gây khổ chiến, cuối cùng giải thoát gặp ngay mật khố này thì dưới tình huống tinh thần căng cứng như thế người ta bình thường sẽ nghĩ lầm đây là mật khố thật sự của Di Nguyệt tông”.
Trúc Ly chầm chậm nói ra suy đoán.
“Tiền bối kinh nghiệm phong phú”.
Diệp Thiên cười nói.
“Cho nên có lẽ đâu đó ở gần đây sẽ có con đường bí mật để đến mật khố thật sự”.
Diệp Thiên nói ra nhóm người lần nữa hưng phấn.