Chỉ cần thiên phú không quá nát thì đột phá Dung Linh cảnh gần như là chắc chắn nên Diệp Thiên không chần chừ mà lập tức ngồi xuống chuẩn bị đột phá.
Dung nhập giọt linh dịch làm một không cần dùng huyền khí mà chỉ cần dùng tinh thần lực điều động linh dịch là được.
Diệp Thiên dùng tinh thần lực bao bộc giọt linh dịch rồi khống chế chúng bắt đầu xoay tròn theo kim đồng hồ một cách chậm rãi rồi dần dần nhanh lên đến một mức nhất định thì hắn giữ nguyên.
Tiếp theo hắn để cả giọt linh dịch cùng dịnh chuyển theo cùng hướng với hướng xoay của bản thân rồi từ từ để chúng lại gần nhau.
“Tích…”.
Tốc độ xoay và hướng xoay giống nhau của giọt linh dịch khiến chúng dung nhập làm một cực nhanh sau khi vừa chạm vào nhau.
giọt linh dịch biến mất trở thành một giọt linh dịch khổng lồ màu trắng tinh khiết đến mức như có ánh sáng lấp lánh xung quanh nó.
“Đinh!”.
“Kí chủ thăng cấp ! Thưởng một hộp quà may mắn!”.
“Hô…”.
Diệp Thiên thở ra một hơi, cảm nhận sức mạnh của mình sau khi đột phá hắn liền hài lòng.
“Hiện tại cho dù gặp Huyền Đan cảnh cũng có sức chiến một trận”.
Huyền Đan cảnh là một ranh giới sau khi đột phá thì chiến lực sẽ lập tức thăng mạnh, ngay cả cơ thể và tinh thần cũng có sự thuế biến, nên hắn không dám chủ quan nói mình có thể thắng một Huyền Đan cảnh.
Đã đột phá hắn mở mắt nhìn ngoài cửa đã có ánh nắng chiếu vào, hắn dùng một đêm để đột phá hiện tại đã là buổi trưa.
Đứng dậy nhìn xung quanh hắn toàn là bụi phấn của huyền thạch bị dùng hết, chỉ còn lại hai ba nghìn còn dư lại.
Hắn thu lại những huyền thạch còn dư, sau đó dùng huyền lực bao lại đống bụi phấn kia ném ra ngoài.
Do độ tinh khiết của linh dịch nên hiện tại nếu thích hắn có thể một lần đột phá đến Dung linh cảnh tầng nhưng nhìn thấy lượng tiêu hao huyền thạch hắn liền bỏ ý định đó trước cứ từ từ tu luyện.
Vừa đột phá tâm tình của hắn rất không tệ ở trong sân vẻ mặt vui cười ngắm hoa chơi cá.
Nhưng hắn lại không hề hay biết Dương Tiêu ở trên mái nhà chú ý hắn cả đêm, bây giờ thì nhìn hắn như nhìn một con quái vật.
Đến hiện tại hắn vẫn không tin những gì mình nhìn thấy từ tối hôm qua đến tận bây giờ.
Trong rừng hắn thấy Diệp Thiên dở chứng lấy một địch bị thương không ít nhưng chỉ một lát sau kiếm khí biến mất kiếm mang xuất hiện, nhìn thấy cảnh đó tim hắn đập ầm ầm trong lòng ngực.
Tưởng chỉ như thế ai biết tên này trở về phòng không nói hai lời chơi một cái chơi từ Linh dịch cảnh tầng chơi đến Dung linh cảnh tầng , nhìn đến đấy tim hắn như ngừng đập xém tý ngất, hơn nữa lúc Diệp Thiên vận dụng huyền lực hắn không hề phát hiện tý nào phù phiếm căn cơ bất ổn a.
Hắn đời này nhìn thấy thiên tài nhiều đếm không hết nhưng chưa tên nào kinh dị như tên Diệp Thiên này, tên này rõ ràng không phải người mà là quái vật a.
Rõ rõ ràng ràng mới tuổi đầu thì đã biểu hiện ra là Nhị giai trận pháp sư, Tam giai luyện đan sư, tu ra kiếm mang kiếm đạo kì tài, thiên phú đã khủng bố đến khó tin vậy mà mới đây hắn chỉ trong một đêm liền đột phá một Đại cảnh giới, là một đại cảnh giới a.
“Không được, ta chịu hết nổi rồi”.
Dương Tiêu lẩm bẩm rồi xoay người hướng sân viện của hoàng hậu phóng đi.
Dương Tiêu vội vàng chạy đến sân viện của hoàng hậu.
Vừa vào trong liền thấy bên trong viện ngồi lấy hai người bên cạnh là cung nữ, một trong người là hoàng hậu Liễu Nghi.
Người khác là một nam nhân, khi nhìn thấy người kia Dương Tiêu lập tức đi lên quỳ gói cung kính.
“Tham kiến hoàng thượng”.
“Oh… Dương Tiêu ngươi không cần đa lễ như vậy”.
Người ngồi đối diện hoàng hậu là hoàng đế của Vân Lam vương quốc Vân Long, Vân Long nhìn Dương Tiêu cười nói.
“Tạ hoàng thượng”.
“Ngươi đến đây có chuyện gì?”.
Vân Long hiều kì hỏi.
“Là chuyện về thư đồng của công chú”.
Dương Tiêu nhìn hoàng hậu rồi nói.
“Nghi nhi chuyện gì?”.
Vân Long thấy hắn như thế liền quay đầu hỏi Liễu Nghi.
“Lần trước rời cung, ta có tìm một thầy bói sau đó để ông ta xem người nào có thể chữa bệnh cho Ngọc nhi”.
Sau đó Liễu Nghi kể lại việc ở trong rừng cứu được Diệp Thiên và cũng kể ra thân thế của hắn theo như lời của Diệp Thiên.
“Nếu như thế sao không mau tìm sư phụ của hắn?”.
Vân Long nghe có cách chữa bệnh cho con gái liền hưng phấn hỏi.
Liễu Nghi thấy Vân Long biểu hiện như thế liền ngọt ngào nói.
“Ngươi là cường giả cũng biết họ kiêu ngạo thế nào đâu thể nào nói giúp là giúp”.
“Ừm”.
Vân Long nghe liền hiểu ý.
“Vậy tên tiểu tử kia thì làm sao? Không phải một tiểu oa nhi sao?”.
Vân Long nhớ đến Dương Tiêu muốn báo cáo thì thắc mắc.
Liễu Nghi cười khúc khích rồi nói.
“Dương Tiêu ngươi nói cho hoàng thượng nghe về tiểu tử kia, đừng bỏ sót thứ gì”.
Dương Tiêu được lệnh lập tức kể về Diệp Thiên từ lúc đem hắn về hoàng cung, hắn kể cặn kẽ đến mức cả việc Diệp Thiên giả vờ giả vịt thế nào cũng nói, nói đến chuyện ngày hôm qua xong hắn liền lộ ra vẻ mặt cầu xin.
“Hoàng hậu à, theo dõi tiểu tử kia thật sự là quá tổn thương, kích thích đến mức ta xem ngất, hay là người để ai khác thay ta đi”.
Nói xong hắn ngần mặt lên nhìn hoàng hậu ai biết lại phát hiện hoàng hậu và hoàng thượng đều một mặt mộng bức, thấy thế hắn lập tức lên tiếng nhắc nhở.
“Hoàng thượng, hoàng hậu”.
“Ehem…”.
Vân Long lập tức tằn hắn sửa lại tư thế nhưng vẻ mặt vẫn khó tin hỏi.
“Điều người nói nãy giờ là thật?”.
“Vâng! Thần sao dám nói láo”.
“Nếu lời ngươi là sự thật thì tên tiểu tử Diệp Thiên này quả nhiên không còn dùng thiên tài để hình dung, gọi quái vật cũng không sai”.
Vân Long nói.