Diệp Thiên nhìn Từ Phong rên rỉ ở góc tường thì khinh thường quay người đi đến trước mặt Dương Thiên Vũ.
“Mấy viên đan này ta không có chỗ dùng, tỷ tỷ cầm đi”.
Không đợi Dương Thiên Vũ từ chối, Diệp Thiên nhét thẳng đan dược vào tay nàng rồi nói.
“Được rồi, gặp lại tỷ sau”.
Diệp Thiên quay người rời đi.
Đám người xung quanh nhìn ánh mắt không thể tin nhìn Diệp Thiên, mới chỉ nhỏ như thể đã có thể nhẹ nhõm đánh phế một Dung linh cảnh tầng còn luyện ra cực phẩm đan dược mặc dù chỉ là nhất giai nhưng đây đâu phải việc một tên nhóc có thể làm.
Diệp Thiên chưa kịp bước ra cửa rời đi thì đã nghe một tiếng nói vang bên tai.
“Tiểu tử ngươi phá hư đồ vật rồi phủi mông rời đi sao?”.
Một lão nhân từ sau quầy bước ra.
- Tên: Trần Đức
- Cấp: (Huyền Ấn cảnh tầng )
Nhìn thấy Trần Đức, Diệp Thiên cũng không gì sơ hải mà bình tĩnh hỏi ngược lại.
“Có ngươi đánh ngươi, ngươi đứng yên để hắn đánh sao? Tu vi ngươi không thấp chẳng lẽ không thấy hắn động thủ trước sao? Ta là tự vệ chính đáng nha”.
“Hừ… mồn miệng lẽo mém, ta đúng là thấy nhưng không thấy hắn đánh trúng ngươi”.
“Vụt…”.
Một viên đá bay tới trước mặt Trần Đức, hắn lập tức lấy tay gạt đi sau đó phóng đến muốn bóp cổ Diệp Thiên.
“Haha… không phải còn chưa trúng ngươi sao?”.
“Ngươi… được lắm tiểu tử… hừ”.
Chưa kịp làm gì đã bị Diệp Thiên gậy ông đập lưng ông làm Trần Đức tức giận phất tay áo rời đi.
Diệp Thiên nhìn thấy cười cười rời đi để lại Dương Thiên Vũ cùng đám người câm lặng đứng đó nhìn.
Ra khỏi Luyện đan phòng Diệp Thiên tiếp tục đi dạo xung quanh không hề xem trước lúc nãy có gì lớn.
Hắn bộc lộ chiến lực như thế không tin Vân gia không để ý đến hắn.
Quả nhiên hắn đoán đúng vừa đi đến chỗ không người trước mặt lập tức xuất hiện hai vị lão nhân, một trong số đó là chủ khảo của Đông viện lúc nãy.
- Tên: Liễu Mộc
- Cấp: (Đan Linh cảnh tầng )
Diệp Thiên nhìn Liễu Mộc hơi giật mình nhưng giật mình không chỉ là tu vi của Liễu Mộc mà hắn còn từ trên người Liễu Mộc cảm nhận được một tia kiếm mang, hơn nữa số lượng kiếm mang còn không phải số ít hẳn là sắp đột phá.
“Không biết hai vị là?”.
Diệp Thiên hỏi.
“Ta là Trương Hùng Đông viện phó viện, còn đây là Liễu Mộc Đông viện viện trưởng”.
Trương Hùng nhẹ nhàng giới thiệu, nếu là học viên khác hắn còn chẳng thèm nhìn mặt nhưng Diệp Thiên thì khác tiềm lực quá lớn bọn hắn lôi kéo còn không kịp làm sao có thể nặng lời được.
“Ra vậy, không biết hai vị có chuyện gì cần tiểu tử giúp?”.
Diệp Thiên nghe xong cũng minh bạch vì sao Liễu Mộc tu vi cao như vậy, sao đó hừng thú hỏi Liễu Mộc.
“Nghe ngươi nói thế hẳn là biết vì sao ta đến rồi nhỉ?”.
“Đoán được chút ít”.
“Ừm… quả nhiên bất phàm, ta là đã xem thường tiểu tử ngươi, không những tu vi không hợp tuổi tác, thiên phú cùng tâm tính cũng không tầm thường”.
Liễu Mộc nói.
Từ lúc Trương Hùng vào báo cáo hắn có một tiểu oa nhi thông qua khảo hạch hắn đã biết là Diệp Thiên, mấy ngày trước Liễu Nghi đã cử người đến thông báo hắn.
Nhưng thật không ngờ khi đến nơi muốn xem xét thì thấy Diệp Thiên đang cùng Từ Phong đánh cược, thấy Diệp Thiên nhẹ nhàng luyện đan còn nhẹ nhàng phế luôn Từ Phong hắn cũng ngạc nhiên.
Lúc cuối Diệp Thiên còn dám cứng rắng đối đáp với Trần Đức thậm chí ra tay để Trần Đức tức giận mà không thể làm gì.
Nhìn thấy như thế hắn liền biết Diệp Thiên là người mà bọn hắn đang tìm.
“Viện trưởng quá khen”.
“Nếu ngươi đã biết mục đích đến của ta, vậy câu trả lời của ngươi là gì?”.
Liễu Mộc tán thưởng nhìn Diệp Thiên hỏi.
“Giúp các ngươi không phải không thể nhưng ta có vài điều kiện”.
Diệp Thiên không hề nhìn tuổi tác mà cùng Liễu Mộc nói chuyện.
“Ngươi cứ nói”.
Liễu Mộc không thấy gì không đúng, có qua có lại mà.
“Ta hiện tại bị người nhìn không ít nên muốn có một nơi yên tĩnh và an toàn để chuyên tâm tu luyện, tốt nhất nên gần chỗ của ngươi như vậy ta mới an tâm”.
“Gần sân viện của ta còn không ít đất trống ta có thể để người xây một cái sân viện riêng cho ngươi”.
Liễu Mộc lập tức đáp ứng, dù sao Diệp Thiên chưa trưởng thành hắn còn lo Diệp Thiên bị người khác động tay chân nữa là.
“Thứ hai, mọi hoạt động của ta là tự do ta thích thì làm không thích thì thôi ngươi không có quyền cưỡng ép”.
“Được!”.
Liễu Mộc cảm thấy đó tất nhiên.
“Cuối cùng, ta cần hỗ trợ ngươi phải giúp”.
“Chỉ cần tiểu tử ngươi không cần gì quá đáng là được”.
“Tất nhiên”.
“Vậy tốt, ta đi trước Trương Hùng sẽ dẫn ngươi đến chỗ ta”.
Liễu Mộc nói rồi phóng người bay mất.
Đúng vậy là bay, khi đến Đan linh cảnh người tu luyện có thể dùng huyền lực để phi hành một thời gian ngắn, do vẫn còn dựa vào huyền lực nên phi hành không lâu tốc độ cũng không nhanh.
“Không biết tốc độ của Wings thế nào so với Đan Linh cảnh”.
Diệp Thiên suy nghĩ rồi cùng Trương Hùng trở về sân viện của mình chuẩn bị dời chỗ.