Chuyển ngữ & biên tập: Tiểu Sên
Tiểu Kiều thấy hơi lúng túng. Biết nói dối cũng không giấu được, bèn cúi đầu nói: “Tất cả tại cháu dâu không tốt. Tối qua trong phòng cãi nhau chút chuyện nhỏ với chàng nên giận dỗi, mong tổ mẫu đừng trách phạt.
Tiểu Kiều đêm qua nằm nghĩ ngợi, xác định lí do làm hai ngày nay hắn khó chịu chắc hẳn liên quan tới câu “Ngay cả nam tử Ngụy gia cũng phải quỳ dưới váy nàng”.
Chẳng hiểu sao hắn lại dán cho nàng cái mác Phan Kim Liên, trước mặt Ngụy Nghiễm thì ra vẻ thân thiết với mình, quay đầu lại cau có.
Nhưng có một điểm nàng có thể chắc chắn, đó là hắn nghĩ nàng và Ngụy Nghiễm có gì mờ ám.
(Phan Kim Liên là tên nhân vật nữ trong truyện Thủy Hử, là chị dâu của Võ Tòng, vì ngoại tình với trai mà hạ độc giết chồng – chú thích của Tiểu Sên)
Lúc đó nàng bị ý nghĩ không đâu của hắn làm cho buồn nôn muốn chết, nhất thời không khống chế được, mặc kệ hậu quả liền cho hắn một bạt tai, thuận lợi làm cho hắn tức giận bỏ đi. Có điều sáng nay Ngụy Thiệu trở về, lúc đến vấn an Từ phu nhân thì không tỏ thái độ gì hết, chứng tỏ hắn không muốn đem “Chuyện xấu trong nhà” cho người khác biết, vậy nên khi Từ phu nhân hỏi chuyện, Tiểu Kiều đâu dám nói thật, chỉ nói là ‘Chút chuyện nhỏ, ‘trong phòng’ mà thôi. Với bối phận của Từ phu nhân, cho dù bà tò mò hoặc không tin thì cũng chẳng hỏi tới cùng.
Quả nhiên Từ phu nhân không hỏi nữa. Chỉ gật đầu nói: “Ở với nhau lâu năm mà còn cãi vã, huống chi đôi phu thê trẻ tuổi? Mặc dù cháu nói đây là lỗi của cháu, nhưng ta biết nhất định là nó đắc tội với cháu. Nó từ nhỏ đã bướng bỉnh như khỉ, không gây chuyện không chịu nổi, cãi nhau với nó chỉ thêm mệt.”
Tiểu Kiều cảm thấy câu nói của Từ phu nhân có ẩn ý gì đó, nhưng lúc này không tiện suy ngẫm, chỉ muốn mau tránh khỏi lúng túng này thôi, bèn lung tung gật đầu mấy cái.
Từ phu nhân cười nói: “Mai là Lộc Ly đại hội rồi, phải dậy sớm chuẩn bị, giờ cũng đã muộn, mèo con ở lại đây còn cháu về phòng đi, chuẩn bị việc ngày mai, nghỉ ngơi cho tinh thần thoải mái. Nếu nó về còn giận dỗi với cháu thì cháu cứ nói cho tổ mẫu, tổ mẫu làm chủ cho.”
Tiểu Kiều cung kính vâng lời, trở về Tây phòng. Ngụy Thiệu dĩ nhiên không ở đó. Tiểu Kiều cũng không chờ hắn ăn cơm, tự mình ăn trước, trở về phòng bình tĩnh lại, ngẫm từng việc ngày mai cần làm để chắc chắn không xảy ra sơ sót gì, sau đó lên giường ngủ.
Nàng cần chuẩn bị tinh thần thật tốt.
Ngụy Thiệu nửa đêm mới về, bước đi nhẹ nhàng, có lẽ sợ làm nàng tỉnh giấc. Thực ra Tiểu Kiều vẫn bị hắn đánh thức, nhưng nàng giả vờ ngủ.
Ngụy Thiệu tắm xong đi ra, tắt đèn lên giường ngủ. Đêm đó hai người nằm cách xa nhau, Tiểu Kiều ngủ rất an ổn. Sáng sớm hôm sau, động tĩnh bên cạnh làm nàng tỉnh giấc.
Ngụy Thiệu từ trên giường ngồi dậy.
Ngoài cửa sổ mới lờ mờ hửng sáng. Theo mùa này thì chắc còn chưa tới canh năm. Còn sớm.
Nhưng hôm nay có Lộc Ly đại hội, nên hắn cần ra ngoài sớm.
Tiểu Kiều miễn cưỡng híp mắt, thấy Ngụy Thiệu ngồi quay lưng về phía mình.
Hắn ngồi yên, có vẻ đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó, rồi bỗng quay lại nhìn Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều vẫn chưa tỉnh ngủ, mắt nhíu mại, mơ màng nhìn hắn. Hắn quay đầu lại không nhìn nàng nữa, vén chăn bước xuống giường.
Mặc dù xảy ra chuyện như vậy, hai người cũng lạnh nhạt với nhau, nhưng nếu đã tỉnh dậy rồi thì chuyện cần làm Tiểu Kiều cũng sẽ làm. Ngáp một cái đứng dậy theo hắn, mở cửa gọi hạ nhân vào hầu hạ rửa mặt thay đồ.
Từ đầu đến cuối không ai nói với nhau nửa lời, chỉ nghe tiếng bước chân ra vào của bà vú cùng tiếng chậu đồng khẽ va vào nhau. Sau đó phòng bếp đi vào bày điểm tâm lên bàn. Tiểu Kiều cũng quỳ một bên hầu hạ.
Lúc trước hai người còn ngọt ngào thì Ngụy Thiệu và nàng đều dùng bữa cùng nhau.
Còn bây giờ giống như tự động khôi phục trạng thái game sơ cấp.
Ngụy Thiệu mặt lạnh tanh, Tiểu Kiều hầu hạ hắn ăn điểm tâm xong, tiễn hắn ra cửa, thấy bóng lưng hắn biến mất trong sương mai mới đi vào. Nàng cũng không ngủ tiếp, rửa mặt xong thì Xuân Nương mang y phục ngày hôm nay tới.
Hôm nay được coi như lần xuất hiện công khai chính thức của nàng từ khi gả vào nhà họ Ngụy, mấy ngày trước đã phải suy nghĩ nên mặc gì rồi.
Đại hội Lộc Ly không phải là lễ ra mắt gia đình họ hàng Ngụy gia, mà thứ nàng phải đối diện là thế gia đại tộc của Ngư Dương, là vạn chúng quân sĩ U Châu. Tiểu Kiều đã xinh đẹp sẵn rồi, nên thứ cần làm nổi bật không phải nhan sắc, mà là khí chất cao quý của Nữ quân đời thứ ba nhà họ Ngụy.
Vì thế Xuân Nương cố ý đi thỉnh giáo Chung bà bà. Chung bà bà nói Từ phu nhân ngày đó mặc màu đỏ tím, Nữ quân có thể mặc màu đỏ nhạt. Màu sắc vừa tương hỗ mà lại bất phàm.
Xuân Nương vui mừng cảm ơn Chung bà bà, vội quay về chuẩn bị y phục.
Bà có tài may vá, đến hôm qua cuối cùng cũng may y phục xong xuôi.
Tiểu Kiều mặc lễ phục màu đỏ nhạt thêu hoa văn long phượng, gấu váy kéo dài, tay áo rũ xuống đầu gối, đai lưng rộng tấc thêu hoa văn gợn mây bằng sợi vàng, bên eo khảm ngọc Như Ý, tóc chải kiểu Lăng Vân, hai bên cài trâm phượng ngậm ngọc tinh xảo.
So với năm ngoái khi mới gả đến đây, thì bây giờ Tiểu Kiều không chỉ cao hơn một chút, mà tư thái cũng dần bớt đi vẻ ngây thơ thiếu nữ. Mặc vào lễ phục, trang điểm hoa lệ, từ trên xuống dưới sang trọng quý phái mà không mất đi vẻ thanh lệ, ngay cả Từ phu nhân thấy cũng nhìn nàng chăm chú hồi lâu, cuối cùng cười nói: “Có giai phụ như thế, là phúc khí của tôn nhi ta!”
Hôm đó trời xanh mây trắng, nắng vàng rực rỡ. Đến giờ Thìn, Ngụy Lương phụng mệnh đến Ngụy phủ đón nữ quyến. Tiểu Kiều cùng Từ phu nhân lên xe ngựa, Chu thị cũng đi theo, ra khỏi thành mấy trăm dặm là đến Lộc Ly đài.
Gọi là Lộc ly đài, nhưng thực chất đó là một tòa lầu được xây trên cao để ngắm cảnh, quay lưng về phía Bắc, nhìn về hướng Nam – hay còn gọi là thế tọa Bắc triêu Nam, dài rộng cả mười mấy trượng, gồm mười hai tầng lầu, khí thế hùng vĩ, tầm nhìn rộng lớn. Đối diện Lộc Ly đài là một thao trường lớn chứa được cả vạn người, bốn hướng Đông Tây Nam Bắc có bốn cửa lớn: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, cạnh cửa lớn lại có một cửa nhỏ bảo vệ, bên trên xây đài quan sát, đặt tên theo bốn cửa lớn là đài Thanh Long, đài Bạch Hổ, đài Chu Tước, đài Huyền Vũ, là nơi chuẩn bị cho các Thái Thú được vinh dự mời đến.
Sắp tới giờ Tỵ, trong thao trường cờ xí rợp trời, vũ khí tua tủa chói mắt, mấy chục ngàn nhân mã tụ hội.
Xe ngựa Từ phu nhân dần tới cửa Thanh Long thì bốn phía pháo nổ ầm ầm, Ngụy Thiệu, Ngụy Nghiễm dẫn theo thái thú Ngư Dương cùng thế gia quý tộc khắp nơi đi ra, xếp hàng chào đón.
Từ phu nhân búi tóc chỉnh tề, trên người mặc y phục đỏ tím bước xuống xe ngựa, một tay chống quải trượng đầu rồng, một tay khoác lên tay Tiểu Kiều, Chu thị theo sau, hướng về cửa Thanh Long.
Ngụy Thiệu cùng Ngụy Nghiễm bước lên hành lễ, mấy Thái Thú còn lại đồng loạt thi lễ.
Lộc Ly đại hội trừ tuyển chọn nhân tài ra thì cũng là dịp để Ngụy gia và Thái thú khắp nơi liên lạc, xúc tiến quan hệ.
Những Thái Thú được mời đến đây hôm nay đều là bằng hữu năm xưa của phụ thân Ngụy Thiệu. Mấy ngày trước Ngụy Thiệu đã gặp mặt bọn họ, mà họ dĩ nhiên đã từng tiếp xúc với Từ phu nhân, nên rất mong gặp mặt bà. Nhưng Từ phu nhân bây giờ từ chối không gặp khách, nay thấy bà cuối cùng cũng lộ diện, họ tranh nhau tiến lại vấn an bà.
Từ phu nhân tinh thần quắc thước, khuôn mặt mỉm cười hỏi han từng người, thấy ánh mắt họ nhìn về phía Tiểu Kiều, bà cười nói: “Lão thân đã già rồi, may mà việc nội trợ trong Ngụy gia ta đã có người thừa kế, đây là tân nương của tôn nhi ta – Kiều thị, con bé rất hợp lòng ta, hôm nay để Kiều thị thay lão thân đánh trống phát động, cổ vũ tinh thần cho dũng sĩ U Châu!”
Tiểu Kiều dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người bình tĩnh bước lên, mỉm cười nói: “Trước khi đến đây tổ mẫu có dặn dò, hôm nay trình diện ở đây đều là anh hùng hào kiệt, người dặn ta tuyệt đối không thể thất lễ. Nay vinh hạnh được gặp các vị thúc bá, xin nhận của ta một lễ.” Nói xong hướng về ba mặt thi lễ.
Mọi người thấy nàng còn nhỏ tuổi nhưng dung mạo vô song, tư thái tao nhã, lại nói chuyện phóng khoáng hợp lòng người, ai nấy đều sáng mắt lên, mà nàng lại được Từ phu nhân yêu quý, huống chi nàng là thê tử của Ngụy Thiệu, không ai dám bất cẩn nửa phần, hướng về nàng đáp lễ.
Từ phu nhân tâm tình rất tốt, nắm tay Tiểu Kiều đi vào cửaThanh Long.
Vạn quân sĩ trong thao trường thấy Từ phu nhân xuất hiện, tiếng tung hô vạn tuế đồng loạt vang lên như sấm dậy.
Từ phu nhân mỉm cười nắm tay Tiểu Kiều, Chu thị đi sau, dưới sự hộ tống của hai huynh đệ Ngụy Thiệu Ngụy Nghiễm bước lên Lộc Ly đài. Thái Thú các nơi cùng quý tộc, khách khứa cũng dồn dập leo lên đài quan sát. Viên Đại, Đinh Khuất đến từ hai ngày trước cũng được dẫn vào chỗ ngồi.
Lộc Ly đài có tầm nhìn vô cùng tốt, gió mát lồng lộng, đứng trên đài nhìn xuống thấy quân sĩ bay trận nghiêm chỉnh trên thao trường rộng lớn, vũ khí oai nghiêm, quân khí hào hùng, đứng nhìn thôi cũng thấy kích động.
Tiểu Kiều biết huynh đệ Ngụy Nghiễm Ngụy Thiệu ở ngay bên cạnh, cũng chẳng để ý đến hai nam nhân Ngụy gia này, coi như trong mắt không có bọn họ. Nàng chỉ nhìn về phía Từ phu nhân, trong ánh mắt cổ vũ của bà, nàng hít sâu một hơi, xóa tan cảm giác hồi hộp trong lòng, bước đến cái trống đồng lớn đặt giữa Lộc Ly đài, nhận cái dùi đồng từ tay quân sĩ, dưới cái nhìn chăm chú của vạn người bên dưới, vững vàng giơ tay đánh trống. Đánh ba tiếng vang dội, tiếng trống còn chưa tan, nàng cất cao giọng nói: “Tề bỉ công đường, xưng bỉ hoàng quang! Mông ngã dũng sĩ, an thủ tứ phương! Vạn thọ vô cương!”
(Thứ cho tại hạ ngu muội, nàng ấy nói gì tớ chả hỉu)
Lúc đó gió thổi mạnh, cùng với tiếng trống đồng vang lên, giọng nói trong trẻo lại mang theo hào khí theo gió truyền đến khắp thao trường.
“Vạn thọ vô cương!”
“Vạn thọ vô cương!”
Thao trường ban đầu còn yên tĩnh, một lát sau vang dội câu nói “Vạn thọ vô cương” của nàng, tiếng hô vang đến tận mây xanh.
Tiểu Kiều thả dùi đồng vào khay, bình thản bước về.
Nàng nhìn về phía Từ phu nhân, từ trong ánh mắt mang đầy ý cười của bà, nàng biết mình đã thông qua trận ‘Thử thách’ không mấy dễ dàng này.
Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài thấy nàng bình tĩnh là vậy, nhưng thực ra tim đang đập thình thịch, bàn tay cũng đẫm mồ hôi.
Hiện nay địa vị của nữ nhân mặc dù vẫn thấp hơn nam nhân, nhưng ở Ngụy gia thì lại khác, bởi quãng thời gian trước dựa vào một tay Từ phu nhân chống đỡ thì Ngụy gia mới vượt qua giai đoạn khó khăn, đặt nền tảng vững chắc cho Ngụy Thiệu sau này.
Vì thế ở Ngụy gia, không có chuyện nữ nhân không thể bước ra khỏi cửa một bước.
Tiểu Kiều biết rõ, với tư lịch của nàng thì không thể nào dùng phong thái cao quý như vậy đứng trên Lộc Ly đài này, được vạn người bên dưới tung hô như vậy.
Mà trong thâm tâm nàng cũng chưa bao giờ mong có được vinh quang như vậy – nàng cảm giác mình không xứng. Đồng thời nàng thấy hơi sợ – sợ hôm nay vinh quang như vậy, ngày sau chẳng thể báo đáp được.
Thế nhưng Từ phu nhân đưa nàng lên vị trí này, nàng chẳng thể nào từ chối.
Thực sự Tiểu Kiều không hiểu sao Từ phu nhân lại coi trọng nàng đến vậy. Mà nếu bà đã coi trọng, chuyện hôm nay lại không cách nào từ chối, thì việc duy nhất nàng có thể làm là cố gắng hết sức, không thể phụ sự kỳ vọng của Từ phu nhân.
Mà bây giờ, coi như nàng đã làm được. Ít nhất không có chuyện mất mặt nào cả.
Từ phu nhân vẫy nàng lại ngồi cạnh mình, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay nàng, mỉm cười nói: “Làm rất tốt.”
Tiểu Kiều đáp: “Nhờ tổ mẫu ưu ái cổ vũ, nên cháu mới không làm nhục sứ mệnh”
…
Đánh trống xong, Lộc Ly đại hội chính thức bắt đầu. Tiếng quân sĩ hô hào vang dội khắp thao trường, lấy thanh thế cho đội mình ra trận.
Hai người Ngụy Thiệu Ngụy Nghiễm chuẩn bị xuống thao trường, đến trước mặt Từ phu nhân bái chào.
Khuôn mặt Ngụy Nghiễm mang theo nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh điềm nhiên.
Nhìn Ngụy Nghiễm, Tiểu Kiều không nhịn được lại nghĩ tới Ngụy Thiệu mắc bệnh đa nghi còn nặng hơn nữ nhân.
Mặc dù nàng không hiểu làm sao mà hắn lại nghi ngờ mình và Ngụy Nghiễm có gì mờ ám, nhưng nhớ tới cái nhìn chằm chặp của Ngụy Nghiễm khi lần đầu tiên gặp hắn, giờ lại thấy hai bọn họ đứng trước mình, trong lòng bỗng nhiên chán ghét.
Tiểu Kiều không kìm được liếc Ngụy Thiệu. Thấy hắn vừa lúc nhìn mình, nàng cũng không tránh né ánh mắt của hắn, hơi hất cằm lên, nhìn thẳng vào hắn.
Ngụy Thiệu ngừng lại, sắc mặt trầm xuống, xoay người đi.
Ngụy Nghiễm bước theo sau, cùng đi xuống Lộc Ly đài.
Hai tên ôn thần đều đi rồi, Tiểu Kiều cuối cùng cũng thấy thoải mái, liền tìm kiếm bóng dáng đệ đệ Kiều Từ trên thao trường.
Hôm nay có hai tràng luận võ. Cưỡi ngựa bắn cung và đấu vật. Trận đầu tiên là cưỡi ngựa bắn cung, cũng chính là hạng mục mà Kiều Từ tham gia.
Nội cung thi đấu là kết hợp giữa ‘cưỡi ngựa’ và ‘bắn cung’. Ở vạch đích có treo một chiếc chuông vàng. Võ sĩ cưỡi ngựa xuất phát, ai có thể vượt lên mọi đối thủ, kéo cung tên bắn rơi chuông vàng thì là người thắng cuộc. Luật là không được đánh vào ngựa đối thủ, còn lại có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để cản trở đối phương. Đây đúng là một cuộc chiến cam go.
Tổng cộng có ba mươi hai võ sĩ tham gia thi đấu, trừ Kiều Từ ra thì còn lại đều là nhân tài đến từ các quân doanh. Từng người cưỡi ngựa đến vạch xuất phát, chờ trận đấu bắt đầu.
Tiểu Kiều nhanh chóng nhìn thấy Kiều Từ.
Hôm nay cậu có vẻ vô cùng hăng hái. Mặc áo giáp ngân bạc, đôi lông mày như kiếm, vai đeo bảo cung, hông giắt bảo kiếm, uy nghiêm cưỡi ngựa.
Tiểu Kiều vui mừng, nhìn Kiều Từ chăm chú. Kiều Từ dường như cảm giác được ánh mắt của Tiểu Kiều, bỗng quay đầu nhìn về phía Lộc Ly đài, cười tươi.