Vừa sáng sớm Khương Tuyết Ninh đã ra ngoài, cũng không nói với ai, chỉ có lúc đi ra bị người gác cổng nhìn thấy, nhưng người gác cổng không biết được nàng đi đâu. Nếu trong nhà phát hiện nàng không ở đó, hẳn sẽ rất sốt ruột.
Nhưng chuyện đi đất Thục đã bàn bạc định đoạt với Khương Bá Du rồi.
Nếu nàng mang dáng vẻ mất hồn mất vía này về đến nhà, không khỏi khiến người ta lo lắng cho trạng thái hiện tại của nàng, cứ thế kế hoạch đi đất Thục không thể nào thành được. Cho nên nửa đường nàng tìm một nơi an tĩnh ít người, ngồi hồi lâu, mãi đến khi cưỡng bách lòng mình hơi yên ổn, lại vốc nước sạch bên suối rửa sạch mặt, mới cố ép mình ra vẻ như không việc gì quay về phủ.
Sáng sớm Khương Bá Du nghe nói không thấy nàng đâu, cũng không thăm dò được nàng đi đâu, khiển trách mấy hạ nhân trong phủ, trông thấy nàng về như chẳng có việc gì, cau chặt mày lại, nghiêm nghị nói: “Con lại đi đâu rồi, cũng chẳng đánh tiếng với trong nhà một câu, thế này mà đến đất Thục, sao có thể khiến người ta yên tâm?”
Kỳ thực Khương Tuyết Ninh không có tâm tư ứng phó.
Nhưng đời này trừ Trương Già ra, nàng còn có việc mình không thể không hoàn thành, bù đắp sai lầm, nên không lộ ra sơ hở trước mặt Khương Bá Du, chỉ nói: “Chỉ vì nữ nhi nhớ ra sắp rời khỏi kinh thành, dù sao cũng có vài cảnh vật quyến luyến, lại có vài bằng hữu đã không còn ở kinh thành, cho nên nhân chợ sớm vừa mở, một mình ra ngoài đi dạo, giải sầu một chút, cũng xem trước khi rời kinh có cần chuẩn bị chút lễ vật cho các bằng hữu ngày trước không. Vốn dĩ tâm huyết dâng trào, lại thêm sầu muộn ly biệt, là nữ nhi sai, khiên phụ thân lo lắng rồi.”
Trông nàng dường như không khác gì bình thường, nhưng quả thật mang dáng vẻ tinh thần không quá vui vẻ, Khương Bá Du căn bản không biết giữa nàng và Trương Già từng có chuyện gì, đương nhiên cũng không thể suy đoán sáng nay nàng đi đâu, chỉ xem những gì nàng nói đều là thật.
Đặt ở tiểu thư khuê các khác, lý do này là vớ vẩn.
Nhưng đặt ở Khương Tuyết Ninh, đây lại là hợp tình hợp lý.
Chỉ có điều lời giải thích này cũng khiến Khương Bá Du thở dài: “Nếu đã có mấy phần quyến luyến, vậy có thể cân nhắc từ bỏ việc đi đất Thục không? Nếu con không thích ở nhà, vậy tìm một người vừa lòng đẹp ý gả đi cũng chưa hẳn không thể.”
Khương Tuyết Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Khương Bá Du.
Đêm qua Khương Bá Du đã muốn đề cập chuyện này với nàng, nhưng thấy nàng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, chỉ hàn huyên tất cả công việc đi đất Thục, cuối cùng vẫn chưa kịp mở miệng thì đã về đến nhà, nên mới kéo đến hôm nay: “Hôm qua, trong yến tiệc, phụ thân đã chọn được một vị nhân phẩm không tệ, trái suy phải nghĩ quả thật thích hợp với con, nếu có thể thành, biết đâu là mối nhân duyên tốt.”
Khương Tuyết Ninh không có tâm tư nghĩ chuyện này, lắc đầu.
Khương Bá Du lại nói: “Vị Trương đại nhân Hình bộ thự tư lang trung kia, nghe nói lúc đi Thông Châu đã rất chiếu cố con, tuy trông hắn trầm mặc ít nói, nhưng lại là người đáng tin. Hôm qua phụ thân còn hàn huyên vài câu cùng người này, trái lại là thanh lưu hiếm có trong triều. Con không cân nhắc một chút sao?”
“…”
Khương Tuyết Ninh tuyệt đối không ngờ người Khương Bá Du đã chọn lại là Trương Già, nhất thời nội tâm ngổn ngang trăm mối, vừa đắng chát lại trống trải, khóc không được, cười cũng không xong.
Nàng chậm rãi hạ tầm mắt.
Mới nói: “Phụ thân thực sự nhọc lòng rồi, chỉ là nữ nhi đã quyết định đi đất Thục, tất cả công việc đã an bài thỏa đáng. Thêm tính tình nữ nhi ương ngạnh như vậy, vẫn đừng nên gây hại cho người ngoài thì hơn. Xin phụ thân bỏ tâm tư này đi.”
Khương Bá Du lập tức cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Dù ông rất tán thưởng yêu mến Trương Già, nhưng Ninh nha đầu không có ý này, cũng thực sự không tiện cưỡng cầu. Vốn dĩ đưa ra kiến nghị này cũng không ôm hi vọng quá lớn, Khương Tuyết Ninh không chút động lòng cũng nằm trong dự liệu của ông.
Cho nên không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy cũng thật hết cách. Nhưng dù sao đất Thục xa xôi cách trở, ta thực lo lắng…”
“Phụ thân là Hộ bộ thị lang, cầm quyền trong lục bộ, Tuần phủ Tứ Xuyên Lục Văn Anh là đồng khoa của người, Tri phủ Vinh Châu năm đó lại từng chịu ân huệ của phụ thân, bên trên đã chuẩn bị ổn cả rồi.” Khương Tuyết Ninh quả thực chưa từng đi đất Thục, nhưng trong lòng lại không quá e ngại: “Bên dưới còn có hảo hữu ngày trước của nữ nhi là Vưu Phương Ngâm, nàng đã gả cho Nhậm Vi Chí giờ là chủ giếng muối lớn, có nàng ấy chăm sóc hẳn sẽ không tệ. Mặt khác, nghe nói tiểu thư nhà Phàn thượng thư của Lễ bộ là Phàn Nghi Lan, cũng là vị năm trước thi tuyển thư đồng cùng con mà bị truất vì tài thơ văn, mấy tháng này cũng đến đất Thục, ở Thành Đô. Nếu nữ nhi đến đó, cũng không phải không ai bầu bạn.”
Sau khi thi tuyển thư đồng, Phàn Nghi Lan liền du lịch tứ phương, tính ra đương nhiên không có giao tình gì với Khương Tuyết Ninh.
Nhưng dù sao vị này mới là người bất phàm mở ra tiền lệ.
Một nữ tử rời kinh, du lịch làm thơ, mấy tháng gần đây đã có vài tác phẩm lưu truyền, đã có chút danh tiếng, thêm chức quan của phụ thân nàng ấy còn lớn hơn một chút so với Khương Bá Du, nàng còn ở đất Thục, hiển nhiên càng có thể thuyết phục Khương Bá Du.
Khương Bá Du ngẫm lại cuối cùng không nói thêm gì, chỉ bảo: “Đã như vậy, hai ngày còn lại con xem trong kinh còn bằng hữu cũ nào muốn cáo biệt, tuần tự chào hỏi, dù sao chuyến này còn không biết bao lâu nữa mới có thể trở về.”
Khương Tuyết Ninh nói: “Vâng.”
Chỉ là chờ Khương Bá Du đi, nàng ngồi dưới giàn hoa ngoài phòng mình, nhìn mấy cây mộc phù dung cao cao sát bên tường viện kia, cuối xuân đầu hạ, lá xanh xum xuê, chỉ là không có một đóa hoa nào, liền nhớ lại lúc Yến Lâm mặc áo gấm leo lên mái tường hái một đóa phù dung ném vào lòng nàng, trong mắt đầy ý cười.
Khi đó, thiếu niên khí phách chưa trải sương gió, công chúa ngang ngược không sầu không lo, Vưu Phương Ngâm còn là một thứ nữ đáng thương khổ sở không tìm được lối thoát, mà nàng vừa trùng sinh trở về, ôm ấp khát vọng thay đổi hết thảy, mãnh liệt hướng về Trương Già.
Nhưng hôm nay, cảnh còn người mất.
Dũng Nghị Hầu phủ vừa bị lật đổ, Yến thị nhất tộc đi đày Hoàng Châu; Thát Đát hòa thân lòng lang dạ thú, Nhạc Dương trưởng công chúa phó mệnh cho phiên bang; Vưu Phương Ngâm thay da đổi thịt, mượn việc gả cho Nhậm Vi Chí đi đất Thục xa xôi; mà tất cả cảm giác may mắn và khát vọng của nàng đều bị phá vỡ, bị dồn dập đánh bại đến nỗi máu me đầm đìa trong đoạn yêu hận với Trương Già, nàng mới biết chuyện cũ chẳng phải khói mây.
Trong kinh thành này, còn gì đáng để nhớ nhung đâu?
Khương Tuyết Ninh không nghĩ ra được.
Nếu nói lúc đầu còn có mấy phần phiền muộn, chỉ vì Trương Già còn ở kinh thành, giờ đây mặc kệ nàng có buông xuống nhớ nhung được hay không, gút mắc yêu hận nặng nề quá khứ cũng chỉ có thể kết thúc vào hôm đó.
Một chút không nỡ cuối cùng cũng chôn vùi theo.
Nàng nghĩ, nàng chưa bao giờ có một ngày cấp thiết muốn rời khỏi lồng giam phồn hoa này, đi đến núi sông tự do mình khát mong đã lâu kia đến thế.
Trong nhà đã bắt đầu thu thập hành lý.
Việc này chỉ sợ nửa đường sinh loạn, cho nên cũng không nói với bên ngoài.
Khương Tuyết Ninh cẩn thận sửa sang, tính toán chuyến đi này nàng đã có thể giải quyết xong tâm nguyện kiếp trước, cũng là vì sau này có thể thuận lợi cứu Nhạc Dương trưởng công chúa, nhân mạch kinh thành ngược lại không thể bỏ được. Tỉ như mấy người Phương Diệu, Tiêu Định Phi dù chưa chắc sẽ dùng được, nhưng có chuẩn bị dù sao vẫn tốt hơn. Cho nên thừa dịp hai ngày cuối cùng, nàng sai người chuẩn bị chút lễ vật, đưa đến phủ của họ.
Trải qua mấy ngày nay đi theo Khương Tuyết Ninh làm mưa làm gió, Tiêu Định Phi cảm nhận trọn vẹn được sự sung sướng khi muốn làm gì thì làm, coi trời bằng vung, thừa dịp Tiêu thị bị phiền phức quấn thân, hắn không ngừng bỏ đá xuống giếng, đơn giản diễn dịch phát huy vô cùng tinh tế hai từ “Ăn chơi trác táng” và “Thương Trọng Vĩnh”, ngay lúc sướng đến nỗi không thể khống chế được, đột nhiên nhận được lễ vật sắp chia tay, kinh ngạc đến nỗi nhảy lên cao ba thước.
Hàm ý một đứa trẻ ưu tú không được tiếp tục giáo dục sẽ trở thành người bình thường, thường dùng khuyến khích người ta nỗ lực kiên trì học tập. Một tác phẩm của Vương An Thạch.
Xế chiều hôm đó hắn xông thẳng đến Khương phủ, túm lấy tay áo nàng không kêu trời đập đất.
Cũng không biết mấy phần là thật, mấy phần là diễn, trong miệng nói nhảm nhí kiểu như “Ngươi đi rồi sau này ta dựa vào ai nữa” “Sao ngươi có thể bỏ rơi ta lại một mình tiêu dao” “Đã nói sẽ bảo kê cho ta mà”. Nhưng không dây dưa được bao lâu đã bị Khương Bá Du nghe nói chạy đến sai người cầm gậy đánh đuổi ra ngoài.
Ngược lại Khương Tuyết Ninh không cảm thấy gì, thầm nghĩ loại đức hạnh co được dãn được, làm người ra dáng làm quỷ cũng ra hồn như Tiêu Định Phi, ở đâu cũng sẽ không chịu thiệt thòi gì lớn, cho nên cũng không coi lời hắn là thật.
Chỉ là chờ Tiêu Định Phi đi, ngược lại nàng có chút do dự.
Ai cũng xử lý xong rồi, duy chỉ một người khiến nàng khó xử.
Người này chính là Tạ Nguy.
Ở kiếp trước, người này mưu phản, giết hết Hoàng tộc, diệt tận Tiêu thị, máu nhuộm non sông, tuy nàng gieo gió gặt bão, nhưng đến bước đường tự sát tuẫn táng, rốt cuộc vẫn sợ Tạ Nguy.
Uyển Nương vừa đi, trên đường nàng bị đón về kinh đã đồng hành cùng người này, có bao nhiêu chật vật bất kham đều bị đối phương biết được, nên cũng có ý tránh né chán ghét.
Đời này, nàng sửa lại tính cố chấp gàn dở, có thể thuận thì thuận, có thể dỗ thì dỗ, ngược lại thành thầy trò với hắn, đã trợ giúp đối phương cũng được đối phương giúp, ngược lại ngoài sợ hãi, chán ghét ra, còn thêm mấy phần cảm kích.
Đủ loại cảm xúc xen lẫn, thực sự phức tạp.
Nhưng bất kể phức tạp thế nào, Tạ Nguy đời này cũng là tiên sinh của nàng, lại liên quan đến nàng rất nhiều, huống hồ hắn là người trong triều, sau này Yến Lâm cầm binh cần hắn ở trong triều phối hợp, tiến đánh Thát Đát cứu trưởng công chúa trở về cần hắn hòa giải trước sau…
Ai cũng có thể xem nhẹ, hắn thì không.
Ai cũng có thể đắc tội, hắn thì không.
Khương Tuyết Ninh biết co biết duỗi, hơn nữa Tạ Nguy đời này dường như cũng không đáng sợ đến thế, ngẫm lại quyết định khiến hắn hài lòng, dứt khoát đi đến U Hoàng quán một chuyến.
Những ngày này, chuyện làm ăn của Lữ Hiển cũng thường thường, bán ra chẳng mấy cây đàn, nhưng phía đất Thục lại báo về tin vui nối tiếp, ruộng muối Nhậm thị thuận buồm xuôi gió, mặc dù lúc trước hắn ném ngân cổ mua vào bị thiệt một khoản, nhưng hôm nay thấy giá ngân cổ chậm rãi tăng lên lại, cũng không khỏi hớn hở mặt mày.
Tiểu đồng của U Hoàng quán gần đây còn có thể nghe thấy hắn ngâm nga vài câu ca trong lúc uống trà.
Tâm trạng tốt đẹp khỏi phải bàn.
Buổi chiều đầu hạ, sau nửa canh giờ nghỉ trưa, đang bưng một ấm tử sa thượng hảo, đi dạo ngắm nhìn trong cầm quán nhà mình.
Vừa ngẩng đầu thấy khách đến, trước hết liền khấp khởi.
Đợi đến khi bình tĩnh nhận ra người đến là ai, chân mày liền nảy lên.
Lữ Hiển cười vô cùng giảo hoạt: “Ôi, quý nhân hiếm có, đây không phải Khương Nhị cô nương sao? Tới đây là để làm đàn, mua đàn, hay là, muốn bàn chuyện ngân cổ với ta?”
Khương Tuyết Ninh nghe xong lời này liền Lữ Chiếu Ẩn còn canh cánh trong lòng giao dịch ngân cổ ruộng muối Nhậm thị ngày trước, lại nhìn nét mặt liền biết trong mắt đối phương, mình như một con dê béo đợi làm thịt.
Đang xuất thân tiến sĩ, sắp vào Hàn Lâm Viện êm đẹp, sao lại biến thành bộ mặt gian thương thế này?
Khương Tuyết Ninh không cười: “Mua đàn.”
Lữ Hiển lập tức có chút thất vọng, nhưng vừa nghĩ lại đã phấn chấn lên: “Vậy thì tốt, mấy tháng gần đây chỗ ta xuất hiện vài cây đàn tốt. Ta nên sớm nghĩ đến, Tiêu Am năm ngoái cô nương mua cũng đã đàn hơn nửa năm, cần thay rồi. Cô nương tới xem mấy cây này một chút, nước sơn nhẵn nhụi tinh tế, xinh đẹp nho nhã đoan trang, vừa hợp với tiểu thư khuê các như cô nương…”
Khóe miệng Khương Tuyết Ninh hơi giật giật: “Đàn này không phải chọn cho nữ tử.”
Lữ Hiển “A” một tiếng, cấp tốc chuyển hướng tay đến một cây đàn treo trên góc tường khác, ân cần đề cử: “Đàn cho quân tử dùng đều ở đây, cô nương xem cây đàn làm từ gỗ sồi này, là được chước cầm sư một tay là Hà Dương tốn hai năm tỉ mỉ làm ra, dù kém hơn một chút so với Tiêu Am cô nương mang đi lúc trước, nhưng mang đi tặng tuyệt đối đủ trọng lượng…”
Khương Tuyết Ninh: “…”
Nàng nhìn Lữ Hiển không nói.
Năng lực nhìn mặt nói chuyện của Lữ Hiển xuất sắc đến mức nào, dễ dàng phát hiện dường như nàng không hài lòng, thế là mắt sáng lên mấy phần: “Đều không vừa ý?”
Khương Tuyết Ninh nhìn hắn, ăn ngay nói thật: “Tặng cho Tạ thiếu sư.”
Lữ Hiển: “…”
Đang chuẩn bị dùng một cây đàn tầm thường hung hăng lừa Khương Tuyết Ninh một khoản lớn, nụ cười ân cần trên mặt Lữ Hiển gần như lập tức cứng lại, cánh tay vừa chỉ hướng cây đàn yết giá năm ngàn lượng kỳ thật chỉ trị giá một ngàn ba trăm lượng, cũng như đông cứng lại vậy, từ từ rút lại.
Hắn cảm giác trong cổ họng có một ngụm máu.
Lừa Khương Tuyết Ninh thì đơn giản, dù sao nàng cũng không nhìn ra tốt xấu, nhưng nếu cây đàn này thật sự đưa đến chỗ Tạ Nguy, ha ha, không cần biết những năm qua có phải hắn làm trâu làm ngựa cho họ Tạ hay không, nếu Tạ Nguy nhìn ra là đàn tệ, đảm bảo sẽ khiến hắn khóc kêu cha gọi mẹ!
Lữ Hiển đổi một loại ánh mắt đánh giá Khương Tuyết Ninh, chỉ nghĩ rốt cuộc cô nương này có phải cố ý hay không.
Nhưng bất kể có cố ý hay không, suy nghĩ gian thương vốn có kia lập tức giấu đi không còn tăm hơi.
Vén màn cửa lên, hắn mang lên nụ cười thân thiết ôn hòa lần nữa, nói: “Mời cô nương vào trong, ta bảo đồng nhi mang mấy cây đàn kia ra.”
Không bao lâu sau, Khương Tuyết Ninh rút bốn ngàn lượng mua một cây đàn, đi từ bên trong ra.
Lữ Hiển đếm ngân phiếu trong tay mình, trong lòng lại đang ai oán mình kiếm ít đi một nửa, lúc sắp tiễn Khương Tuyết Ninh ra ngoài, vẫn không khỏi hiếu kì: “Họ Tạ, không, sinh thần của Tạ Cư An cũng không phải dạo này, sao đột nhiên cô nương lại muốn tặng đàn?”
Khương Tuyết Ninh ôm nghiêng cây đàn, thản nhiên nói: “Cũng là ân sư, lễ vật sắp chia tay thôi.”
Lữ Hiển giật mình trong lòng, lập tức ngây ra.
Khương Tuyết Ninh lại cúi người thi lễ, rẽ qua cầu thang, đi xuống lầu, ngồi lên xe ngựa đang dừng chờ bên đường, đi thẳng theo con phố dài, xa dần.
Chuyến này đi thẳng đến Tạ phủ.