“Hắn mắng, sau đó thì sao?”
Tất cả trong sòng bạc đều tập trung tinh thần đến mức quên cả đặt cược, nghe đến đây, thấy hắn dừng lại, không khỏi sốt ruột, liên thanh hỏi.
Tiêu Định Phi giật giật khóe miệng, trợn trắng mắt, dùng sức gõ ngón tay trên chiếu bạc, lớn tiếng nhắc nhở dân cờ bạc “Không làm việc đàng hoàng này”: “Nói cho rõ ràng, chúng ta đây là đang đánh bạc! Các ngươi cho rằng tiểu gia là người kể chuyện dưới chân cầu sao? Lại còn “sau đó thì sao”! Sau đó nhanh chóng đặt cược cho lão tử a, thất thần làm gì?!”
Nơi này là sòng bạc lớn nhất kinh thành.
Tam giáo cửu lưu, người nào cũng có.
Hắn vốn là khách quen ở đây, còn kết giao với một đám hồ bằng cẩu hữu, chẳng qua trước khi Thiên giáo và quân Hân Châu đánh vào, lão bản sòng bạc đã sớm vì sợ chết nên thu thập vàng bạc châu báu rời khỏi kinh thành chạy nạn, mãi cho đến khi trận này kết thúc, hình như bình yên trở lại, mới dìu già dắt trẻ trở về, một lần nữa mở cửa.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tiêu Định Phi nhàn rỗi ở nhà nghẹn đến mức suýt nữa thì rụng hết cả tóc, sau khi biết được tin tức này, tới quan tâm chăm sóc trước tiên.
Sòng bạc này vì thế mà còn náo nhiệt hơn ngày xưa một chút.
Mọi người có giao tình với hắn khi cùng đi thanh lâu, nhưng cũng không thèm quan tâm đ ến hắn, mạnh mẽ bắt ép hắn nói tiếp: “Đây không phải do chỉ có ngài có mặt ở trong cung ngày đó sao? Chúng ta đừng nói xem, ngay cả ở lại kinh thành cũng không dám. Ngài nói đi, Lữ Hiển kia mắng người, sau đó thì sao?”
Tiêu định phi nhìn nhìn, thật sự không ai đặt cược.
Hắn bây giờ hận không thể trở lại nửa canh giờ trước, tát cho mình hai cái: Ai bảo ngươi không nhịn được muốn khoe khoang với người khác là ngươi biết, giờ thì hay rồi? Không có tiền đặt cược!
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nói một cách không kiên nhẫn: “Còn có thể như thế nào? Vào lúc như thế này mà lớn tiếng làm ầm ĩ, thiếu chút nữa thì bị người ta đánh cho một trận, một chút công phu mèo cào cũng không có, giãy giụa vài ba cái đã bị người ta xách đi ra ngoài.”
Có người thổn thức: “Dám mắng vị kia, lá gan thật đúng là đủ lớn…”
Cũng có người không tin lắm: “Ngày xưa ta cũng từng đến U Hoàng quán, Lữ lão bản là người tham tiền, bên trong là gian thương, theo lý thuyết ‘hòa khí sinh tài’, chắc là không mắng chửi người như vậy đâu, ngươi chắc là bịa ra đoạn này đi?”
Tiêu Định Phi đảo mắt nghĩ nghĩ, kỳ thật trí nhớ của hắn không tốt lắm, đều đã sắp qua hai tháng, đúng là không nhớ rõ Lữ Hiển cụ thể là mắng cái gì, chỉ nhớ rõ khuôn mặt hắn trông rất căm giận như thể bị lừa gạt.
Người khác vừa nghi ngờ, hắn thật đúng là sinh ra một chút áy náy.
Nhưng năm đó rốt cuộc cũng là ăn xin từ làng trên đến xóm dưới, bị người ta đánh đập từ đầu đường đến cuối ngõ, Tiêu Định Phi cũng sẽ không thừa nhận, dăm ba câu liền muốn lừa dối cho qua đi, ra vẻ tức giận: “Các ngươi vừa muốn nghe, vừa không tin lời ta nói, làm sao lại khó hầu hạ như vậy? Ta nói hắn đã mắng chính là đã mắng, không thích nghe thì các ngươi tìm người khác kể đi! Thật đúng là coi lão tử là người kể chuyện à?”
Nói xong làm bộ rời đi.
Đám người ở sòng bạc này làm sao có thể thật sự để hắn đi đâu?
Vội vàng kéo người lại, nói lời dỗ dành khuyên hắn trở về.
Tiêu Định Phi cũng thuận thuận lợi lợi dựa theo bậc thang mà leo xuống, sau vài lời đưa đẩy, một lần nữa về tới chiếu bạc.
Đám người này cuối cùng bắt đầu đánh bạc.
Nhưng trong lúc đánh bạc, miệng cũng không nhàn rỗi.
Rốt cuộc sau khi xảy ra chuyện Thiên giáo đánh tới kinh thành vào hai tháng trước, sớm đã truyền đến ồn ào huyên náo trong phố phường, chẳng qua chủ yếu là tin tức phóng đại hoặc chắp vá, ngày đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, mỗi người đều có cách nói khác nhau.
Có người nói Hoàng đế là giáo đầu Thiên giáo giết.
Có người nói Hoàng đế là Tạ Nguy tự tay giết. Thậm chí còn có người nói, là Lạc Dương trưởng công chúa dự mưu đoạt quyền, bị mưu hại mà chết.
Nhưng đám người ở sòng bạc này đã nghe qua, tò mò nhất không phải cái này.
Có người vẫn không nghĩ ra: “Khương gia nhị cô nương này là hồng nhan họa thủy không sai, nhưng Lữ Chiếu Ẩn tại sao lại nói là ‘lừa gạt tiểu cô nương’ đâu?”
Tiêu Định Phi thầm nghĩ, lão tử mà biết rõ ràng như vậy, lão tử đã là mưu sĩ rồi, còn ngồi đây đánh bạc với các ngươi làm gì?
Hắn đang muốn tìm lời nói cho có lệ.
Lúc này một người có vẻ là thư sinh ngồi bên cạnh cười cười nói: “Lời của Định Phi thế tử, nếu như là thật, trái lại cũng không khó phỏng đoán. Tạ thái sư muốn thiên hạ này, dễ như lấy đồ trong túi; Lạc Dương trưởng công chúa lúc đó tay cầm viện binh, cũng có năng lực chiến đấu một trận. Khương nhị cô nương đã cứu trưởng công chúa, trưởng công chúa bất luận như thế nào cũng sẽ không lấy oán trả ơn mà làm tổn thương nàng, nhưng đối với Tạ thái sư thì không nhất định. Nếu Tạ thái sư nắm thiên hạ, thiên hạ có lẽ không bình yên; nếu trưởng công chúa nắm thiên hạ, Tạ thái sư chưa chắc có kết cục tốt. Cho nên Khương nhị cô nương sẽ phải lựa chọn sao? Nếu nàng thành thân với Tạ thái sư, trưởng công chúa yêu ai yêu cả đường đi, cho dù trong lòng vừa chán ghét, vừa kiêng kị Tạ thái sư, cũng nên biết trong lòng Khương nhị cô nương có người, tuyệt đối sẽ không thu sau tính sổ.”
Tiêu Định Phi vừa nghe, thật đúng là cảm thấy có chút đạo lý.
Văn sĩ vừa nói chuyện này không phải ai khác, đúng là người đọc sách đậu Bảng nhãn vào kỳ thi hai năm trước, Ông Ngang, năm đó còn gây thù oán với Tiêu thị, là người tùy hứng tiêu sái, một mình đi lại trong phố phường, lại không ra vẻ hàn lâm thanh quý, nhưng thật ra có chút khác người.
Chẳng qua tiền đề cho những phỏng đoán của hắn lần này, là lời Tiêu Định Phi nói đều là sự thật.
Trên thực tế triều đình nói với bên ngoài rằng: hai người Tạ Nguy, Yến Lâm suất lĩnh quân Hân Châu đúng là cần vương chi sư, một đường đuổi theo tới kinh thành, liên thủ với Lạc Dương trưởng công chúa tiêu diệt quân vô đạo Thiên giáo, bảo vệ giang sơn, cho nên Tạ Nguy thành thái sư, Yến Lâm được phong làm Đại tướng quân, trưởng công chúa tạm thời lâm triều nhiếp chính.
Thứ như sách sử sao, kẻ thắng trận hứng lên thích viết như thế nào chẳng được.
Bá tánh bình thường vùi đầu vào mưu sinh, ai đi quan tâm mấy chuyện này?
Đám bài bạc cũng chẳng hiểu biết mấy chuyện lớn này, nhưng đối với một người đọc sách như Ông Ngang, lại đều hận không thể liếm.
Cuối cùng lúc này người ta mới nêu lên cao kiến.
Vì thế có người nhìn nhìn xung quanh, thò qua hạ giọng hỏi một câu: “Thế thì sau này, ai sẽ làm Hoàng đế nha?”
Ông Ngang ở Hàn Lâm Viện có chức quan, nghe thấy lời này, liếc mắt nhìn người nọ một cái, lại không trả lời.
Tiêu Định Phi hừ lạnh một tiếng: “Trong triều cả ngày ồn ào náo nhiệt, ai mà biết được!”
Hai tháng nay, chuyện phát sinh trong kinh thành thật sự không ít.
Tỷ như Tiêu thị nhất tộc, từ trên xuống dưới ngoại trừ hàng giả Tiêu Định Phi may mắn thoát nạn, những người mang họ “Tiêu” đều gặp xui xẻo.
Tỷ như ở bãi tha ma ngoài thành, thế mà phát hiện thi thể của quốc sư Viên Cơ hòa thượng ngày xưa, tra tới tra đi cũng không tra ra được là ai ra tay, ngược lại tra ra Viên Cơ này căn bản không phải cao tăng gì, trong tay liên lụy không ít án mạng, còn từng cưỡng dâm thê nữ nhà người ta, quả nhiên là không bằng cầm thú;
Tỷ như…
Tỷ như vị trí Hoàng đế ở Tử Cấm Thành, đã ước chừng để trống hai tháng không ai ngồi lên, quả thực là chuyện hiếm lạ mà trong các triều đại trăm ngàn năm nay chưa từng nghe thấy.
Theo lý thuyết, Thẩm Lang chết đi, ngọc tỷ truyền quốc dừng ở trong tay trưởng công chúa, nàng nên nâng đỡ hoàng thất, đó là từ trong tông thất tìm một đứa trẻ làm ấu đế, chứ không thể để ngôi vị hoàng đế bỏ trống như vậy.
Nhưng trong triều có Tạ Cư An tọa trấn, ai dám?
Hoàng tộc có không ít người thấy một màn gió tanh mưa máu trên điện Thái Cực ngày hôm đó, bị dọa cho sợ hãi, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Huống chi đỉnh đầu còn có nhiếp chính trưởng công chúa, bọn họ muốn vị trí này, cũng phải hỏi nàng có đồng ý hay không.
Cho nên vẫn luôn không chọn ra một người.
Nhưng trong thiên hạ các châu phủ mỗi ngày đều có rất nhiều việc cần triều đình xử lý, lại vừa mới trải qua một hồi chiến sự, bá tánh cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức, từ hộ tịch đến thuế má đến quân đội, không có việc nào không cần người xử lý.
Làm sao bây giờ?
Văn võ bá quan chỉ có thể ngồi xuống cùng nhau thương lượng cách làm, do một số vị phụ thần trong Nội các dẫn dắt, lại cùng với đại thần các bộ, mỗi ngày đều nghị sự trong phòng trực của Nội các, thương nghị dự thảo. Nhưng thiếu khâu Hoàng đế ngự bút phê duyệt đóng dấu như ngày xưa, sau khi quyết định sẽ đưa cho trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y xem qua, làm ra vẻ, sau đó phân phát đến các bộ tỉnh y nguyên như thế.
Vừa mới bắt đầu, các triều thần còn có chút không quen.
Nhưng chưa đầy một tháng đã phát hiện, triều đình có Hoàng đế hay không, hình như cũng không quan trọng như bọn họ vẫn tưởng. Chính lệnh từ Trung thư tỉnh ra, không cần Hoàng đế phê chuẩn, thậm chí bởi vì không cần phải trả lời ý kiến của Hoàng đế, sáng sớm có sổ con buổi chiều là có thể trở lại các nơi hoặc là cấp dưới, nhanh hơn không biết bao nhiêu.
Hơn nữa khi có Hoàng đế, cho dù ý tưởng có tốt đến đâu, vẫn phải bị kén chọn, Hoàng đế lại luôn có sủng thần thân tín của mình, khiến người ta đều phải cố kỵ một chút.
Bây giờ thì tốt rồi, hoàn toàn không cần.
Dù cho cũng có quan chức cao thấp, nhưng không ai thực sự lấn áp ai, mặc dù rất nhanh lại phân ra một ít phe phái, nhưng mọi người đều có quyền tranh đấu, tranh luận, thật sự không xuất hiện “Sự độc đoán” gì.
Huống chi, một tháng trước, Nội các tranh chấp không thôi vì chuyện “nên trồng khoai tây hay trồng lúa ở phía bắc Tần Hoài”, thế cho nên ai cũng không phục ai, sau khi túm được “Binh khí”vung tay đánh nhau, Hình Bộ và Lễ Bộ cùng nhau nghĩ ra một quyển “Sơ luật Nội các” lâm thời, đem “Dự thảo” sửa thành “Bầu chọn”.
Mọi người ở Nội các đều có quyền bầu chọn.
Tất cả chính lệnh định ra đều phải bầu chọn, lệnh thông qua đưa cho Trung thư tỉnh, chuyển xuống các bộ tỉnh, nghiêm cấm Nội các “dùng binh khí đánh nhau”, bao gồm các vật như thước, nghiên mực, bàn ghế, bình vại…
Hiện tại Nội các còn đánh nhau nữa hay không, Tiêu Định Phi không rõ lắm.
Nhưng hắn nghĩ, Hoàng đế sợ là treo.
Lúc vừa mới bắt đầu mấy lão vương bát đản này vẫn luôn nói cái gì mà “Nước một ngày không thể không có chủ”, thúc giục lập một người. Nhưng khoảng một tháng trở lại đây, dần dần chẳng ai lên tiếng nữa.
Rốt cuộc bọn họ đều có thể làm xong việc, dưỡng một Hoàng đế làm tổ tông của chính mình, thì là làm sao?
Đây không phải làm cho chính minh không thoải mái sao?
Đúng lúc trưởng công chúa hình như cũng không có ý định đưa đứa con có huyết thống dị tộc của mình phù chính, bọn họ đương nhiên mở một bắt nhắm một mắt, thập phần ăn ý mà “Quên luôn” một chuyện vốn “Trọng đại còn hơn trời” như “Lập hoàng đế”.
Tiêu Định Phi không đọc bao nhiêu sách, cũng không biết chuyện này đến tột cùng có ý nghĩa gì, nhưng dù sao triều đình lăn lộn như thế nào đều không ảnh hưởng đến hắn bài bạc, ngẫm lại đều lười suy ngẫm sâu xa, lập tức mở cái chén xúc xắc trong tay mình ra, cười to một tiếng: “Thấy chưa, bốn năm sáu! Đại đại đại, tất cả chỗ tiền này đều là của ta!”
Mọi người lập tức liên tục chửi bới.
Nhưng thua chính là thua, đành phải trơ mắt nhìn hắn ôm một đống tiền trên chiếu bạc vào lòng.
Gió bấc ngoài cửa sổ lạnh lẽo, ven đường có người rao hàng hoành thánh nóng hổi.
Tiêu Định Phi nghe thấy cảm thấy có chút đói bụng, thò đầu ra ngoài cửa sổ, liền muốn gọi người bán hoành thánh dừng lại, bảo người ta bưng mấy chén đi lên. Chẳng qua khi vừa muốn mở miệng, ánh mắt vừa chuyển, bỗng nhiên sửng sốt một chút.
Thế mà thấy vị Hình Bộ Trương đại nhân kia.
Vào một ngày rất lạnh, hắn mặc thường phục, đút tay vào trong tay áo đi ngang bên đường.
Mấy đứa bé đi chân trần cầm chén vỡ ăn xin trên đường, đến trước mặt hắn. Hắn dừng lại liếc mắt nhìn mấy đứa bé này một cái, lấy từ trong ống tay áo ra hai viên bạc vụn và một ít đồng tiền lẻ không nhiều lắm, cho vào trong chén của bọn chúng.
Sau đó giơ tay chỉ phương hướng cho bọn chúng, tựa hồ nói cái gì đó.
Đám trẻ ăn mày đều lộ ra vẻ kinh hỉ, khom người với hắn, rồi cầm tay chạy về phương hướng kia.
Tiêu Định Phi biết, bởi vì khôi phục sau chiến loạn, trong thành có rất nhiều lưu dân, trời lại lạnh như vậy, cho nên Lạc Dương trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y và Nội các đề nghị bố trí lều cháo khắp nơi, lấy từ quốc khố ra cứu tế, đồng thời cho đăng ký nhập hộ tịch ở nhiều nơi, nhằm sắp xếp cho lưu dân.
Sau khi thương nghị liền định ra chi tiết quy định thông qua bầu chọn.
Hiện tại ở thành đông có bố trí lều cháo, nha môn sẽ cho đăng ký hộ tịch và hướng dẫn ngay tại chỗ, bố trí cho những người này.
Chẳng qua vị Trương đại nhân này…
Hiện giờ đã thăng lên làm Hình Bộ thượng thư, nhưng vẫn không làm ra vẻ một chút nào.
Hắn thấy, liền nhịn không được nhớ tới hai tháng trước ――
Trong hoàng cung kinh tâm động phách một phen, cuối cùng cũng không có đao quang kiếm ảnh.
Vị tướng quân trẻ tuổi kia nhìn một hồi lâu sau, băn khoăn như ở trong mộng, cũng không cười, chỉ xoay người đi ngược lại với đám đông, không gọi bất luận một thân binh nào, chỉ mang theo một loại suy sụp và tiêu điều cất giấu vài phần tang thương, chậm rãi đi ra khỏi cửa cung.
Khi Khương Tuyết Ninh thấy, hắn đã đi rất xa.
Nhưng mà nàng cũng không đuổi theo về phía trước, cứ từ xa mà nhìn chăm chú, đáy mắt ngưng tụ ánh sáng nhàn nhạt mơ hồ.
Tiêu Định Phi đến nay đều không thể diễn tả được cảm giác kỳ dị của mình vào thời khắc đó: Hắn cảm thấy, nàng cũng không giống như chỉ nhìn chăm chú vào người nào đó, mà càng giống như nhìn chăm chú vào quá khứ dần dần trôi đi xa…
Đội quân giáp đen và quân Hân Châu đều rút khỏi Tử Cấm Thành.
Đám phế vật Thiên giáo tất nhiên là bị bắt hết.
Tạ Nguy, Thẩm Chỉ Y và một chúng triều thần ở lại nghị sự ngay tại chỗ, những người còn lại tất nhiên là ước gì sớm rời khỏi cung đình đẫm máu này, có thể đi được là lập tức đi rồi. Hắn đương nhiên là bàn chân như bôi dầu, chạy còn nhanh hơn những người khác.
Nhưng mà khi ra khỏi cửa cung, đi vào trong phố xá, lọt vào trong tầm mắt là binh hoang mã loạn. Kinh sư phồn hoa trở thành một tòa thành trống.
Tấm biển của khách đim hiệu thuốc rơi trên mặt đất, vỡ nát thành mấy khối; cửa sổ điêu khắc tinh xảo của tần lâu sở quán bị phá vỡ thành những cái lỗ lớn, vô cùng hỗn loạn, những lá cờ ngày thường phấp phới trên một vài quán rượu bị gió thổi cuốn trên mặt đường, phía trên lưu lại rất nhiều dấu chân dơ bẩn loang lổ…
Tiêu Định Phi chính tại đây vào thời điểm này thấy Trương Già.
Quán rượu phòng không nhà trống, cửa sổ mở bung ra, bàn ghế sập xệ, chén bát cũng vỡ trên mặt đất, nhưng mà bên trong một nơi hỗn độn như thế, lại cứ chừa ra một chỗ yên lặng chỉnh tề.
Một cái bàn vuông, một chén rượu gạo.
Vị Trương đại nhân kia ngồi một mình ở bên bàn, một mình chậm rãi uống một bầu rượu, ngồi một lát đứng dậy, đặt mấy đồng tiền thưởng lên trên quầy rượu bị bao phủ bởi một lớp bụi bặm hơi mỏng, sau đó mới đi ra ngoài.
Gió thổi qua trên đường phố, một người đi đường cũng không có.
Thành trì hoang vu như một mộng cảnh.
Trương Già lại vẫn bình thường như ngày xưa, đi qua một mảnh hoang vu này, chuyển đến một ngõ nhỏ yên tĩnh, nói một tiếng vào bên trong cửa “Ta đã trở về”, cúi đầu đẩy cửa ra đi vào.
Kinh thành ngày đó, rõ ràng là phong vân hội tụ, nguy cơ tứ phía, thay đổi chóng mặt.
Người tiếc mạng bỏ chạy tứ tán, hoặc ẩn thân trong nhà.
Cái dạng người gì, sẽ vào một ngày như thế, tìm được một tiệm rượu không người, lặng lẽ uống một bình rượu gạo, để lại mấy đồng tiền thưởng, lại về nhà như thường lệ?
Tiêu Định Phi thực sự hoảng hốt trong chốc lát.
Bên cạnh có người gọi hắn: “Định Phi công tử, làm sao vậy, còn đánh bạc nữa hay không?”
Lúc này Tiêu Định Phi mới hoàn hồn.
Lại nhìn lên, phía trước trên được đã không thấy bóng người, cũng không thấy đám ăn mày chạy đi, càng không thấy người bán rong gánh hàng bán hoành thánh.
Hắn quay đầu cười nói: “Vô nghĩa, tiểu gia ta hôm nay vô cùng may mắn, đương nhiên phải đánh cuộc! Lúc này không khiến cho các ngươi cởi cả quần để lại thì không thể trở về!”
Mọi người đều la ó hắn.
Hắn cũng không thèm để ý, sau khi vô cùng vui vẻ thu tiền về liền chuẩn bị đặt cược một lần nữa.
Có người đột nhiên kỳ quái hỏi: “Lại nói tiếp, nếu ngươi vốn gọi là Tiêu Định Phi thì cũng thôi đi, làm sao mà bây giờ mọi người đều biết ngươi là hàng giả, ngươi còn gọi tên này?”
Tiêu định phi ngẩn ra một chút.
Hắn là ai đâu?
Sinh ra đã không có gốc gác, đi tới nơi nào thì ở nơi ấy, ngay cả cái tên cũng là nhặt cái người khác không cần.
Sòng bạc bỗng nhiên im lặng.
Người nọ vừa mới nói, hậu tri hậu giác trở nên thấp thỏm.
Không ngờ được, ngay sau đó, Tiêu Định Phi liền gác chân lên giá sắt, không tim không phổi cà lơ phất phơ: “Bằng không thì sao? Gọi là Trương Nhị Cẩu Lý Nhị Đản à? Ngươi không thấy khó coi sao! Gọi là gì không quan trọng, có thể lừa ăn lừa uống hay không mới quan trọng! Tên ta như thế này, cô nương ở Thúy Hồng Lâu gọi lên mới dễ nghe.”
Mọi người lúc trước còn căng thẳng đột nhiên cười vang lên.
Đề tài lập tức liền biến thành ở Thúy Hồng Lâu cô nương nào tốt nhất.
Tiêu Định Phi đánh bạc đến cuối ngày mới tính toán trở về, suy nghĩ cẩn thận xem mấy ngày nữa đại mỹ nhân và họ Tạ thành hôn, mình sẽ tặng cái gì. Chẳng qua, chân trước còn chưa đi ra khỏi sòng bạc, sau lưng đã nghe thấy tiểu nhị trà lâu đối diện không biết từ nơi nào chạy về, mang theo vài phần hưng phấn mà nói với bên trong: “Tin tức trong triều vừa truyền tới, vị Khương nhị cô nương kia muốn nhập chủ Khôn Ninh cung!”
“Phốc!”
Tiêu Định Phi phun một ngụm trà ra ngoài.
Đùa cái gì vậy? Còn chưa có tin tức về người được chọn làm Hoàng đế cơ mà!