Khương Tuyết Ninh nghe hắn nói “Trở về”, lại còn dùng “Chúng ta”, đáy mắt mang theo vài phần bỡn cợt, muốn hỏi lại hắn: “Trở về chỗ nào cơ?”
Tạ Nguy mím chặt môi, nhìn nàng không nói lời nào.
Khương Tuyết Ninh liền nhịn không được buồn cười.
Qua một lúc lâu sau, vành tai hắn ửng đỏ, trên mặt lại vô cùng bình tĩnh, ra vẻ đạo mạo mà hộc ra hai chữ: “Học đàn.”
Nàng thiếu chút nữa lăn ra cười.
Tạ Nguy lại không có biện pháp nào đối với nàng, đơn giản một tay cầm dù, một tay vòng quanh nàng, đưa nàng rời khỏi thiên điện cung Khôn Ninh.
Trịnh Bảo cầm một danh sách trong tay tới tìm.
Không đợi hắn mở miệng, Tạ Nguy đã liếc hắn một cái, lập tức chặn miệng hắn, nhàn nhạt nói: “Không phải chuyện lớn chết người thì ngày mai tới hỏi.”
Trịnh Bảo tức khắc không nói gì.
Một câu cũng không dám nói tiếp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Nguy đưa người đi.
Khương Tuyết Ninh dẫm lên bậc thang đã bị phủ một lớp tuyết hơi mỏng đi xuống dưới, chỉ cười: “Ngươi cũng quá bá đạo một chút đi, hôm nay thu xếp không xong, ngày mai còn cần bọn họ bố trí, trì hoãn không tốt lắm.”
Tạ Nguy nói: “Ngươi có ý kiến gì?”
Khương Tuyết Ninh vội vàng lắc đầu, giả bộ nói: “Tiểu nhân làm sao dám, ngài nói cái gì thì chính là cái đó.”
Tạ Nguy không đáp lại lời nàng.
Khi hai người ra khỏi cửa cung Khôn Ninh, có lẽ là hôm nay người đến người đi, dọn vào dọn ra, trong cung không có người trông nom chuyện vụn vặt, lại có một con mèo lông trắng như tuyết chậm rì rì nhảy từ trên tường cung màu đỏ thắm xuống dưới, nhưng bởi vì cả người trắng như tuyết, bất chợt vừa thấy còn rất khó phát hiện.
Khi Khương Tuyết Ninh thoáng nhìn, thiếu chút nữa dẫm lên cái đuôi của nó.
Nhưng trong nháy mắt này trong đầu nhớ tới lại là Tạ Nguy bên cạnh, bàn tay đưa ra ngoài cơ hồ theo bản năng túm chặt lấy Tạ Nguy, muốn kéo hắn về phía sau mình.
Không ngờ được, Tạ Nguy ngược lại không có phản ứng gì, chỉ rũ mắt nhìn thoáng qua.
Mắt thấy nó chặn đường không đi, liền cúi người xách cổ con mèo nhỏ này, nhẹ nhàng nhấc nó lên, sau đó đặt sang bên đường.
Khương Tuyết Ninh sửng sốt.
Nhất thời lại có một loại cảm giác mờ mịt nói không nên lời, lại mơ hồ như đoán ra cái gì.
Nàng ngơ ngẩn nhìn về phía hắn.
Tạ Nguy lại chỉ nói một tiếng “Đi thôi”, rồi kéo tay nàng đi về phía trước.
Tử Cấm Thành được tuyết bao phủ, tường cung nguy nga.
Trong lòng Khương Tuyết Ninh xúc động, bên môi cũng tràn ra ý cười, hỏi hắn: “Không sợ mèo sao?”
Tạ Nguy nói: “Mèo làm sao đáng sợ bằng người?”
Khương Tuyết Ninh trầm mặc một lát, lại thấy trong màn đêm đang dần dần buông xuống, tuyết trắng không ngừng bay lả ta, hỏi: “Thế còn tuyết thì sao?”
Tạ Nguy nói: “Cuối cùng cũng sẽ tan thôi.”
Một khắc đó, thật sự dường như là tuyết rơi đầy trời, đều rút đi sự lạnh lẽo hiu quạnh, thay vào đó lộ ra một loại uyển chuyển nhẹ nhàng hòa hoãn ôn nhu.
Đao Cầm đánh xe ngựa, chờ ở ngoài cửa cung.
Khi hai người đi ra, liền xốc màn xe đi vào.
Rồi sau đó chạy thẳng về phía phủ đệ của Tạ Nguy.
Trong lúc nhàm chán, Khương Tuyết Ninh nhịn không được lén lút thám thính tình hình bên phía Nội các từ trong miệng hắn: “Chuyện trường nữ sinh, đám cổ hủ kia, hiện tại nói như thế nào?”
Kẻ lừa đảo này, cả ngày chỉ muốn nói lời khách sáo với hắn.
Đi cửa sau thật đúng là trôi chảy.
Tạ Nguy nhắm mắt, lại cười nói: “Không nói gì.”
Khương Tuyết Ninh cho rằng hắn có ý không muốn nói cho mình, đảo mắt bắt đầu ghé sát vào, giọng nói đều mềm đi một chút: “Ta biết, hiện giờ triều đình đều là do Nội các nghị sự, chuyện nào chưa quyết định thì không truyền ra ngoài, ngươi ở trong đó đúng là không tiện nói tình hình bên trong cho ta. Nhưng hơi lộ ra một chút cũng không sao đâu, chỉ một chút, một tí ti ―― tí tẹo tèo teo!”
Đang nói chuyện nàng còn bấm bấm ngón út.
So ra thì chính là một phần rất rất nhỏ.
Tạ Nguy bị tiếng kêu này của nàng làm lỗ tai đều phải đau, mắt lé nhìn nàng, sau đó đè lại bàn tay trái đặt trên người mình của nàng, để đề phòng nàng lại làm ra cái gì đó, thở dài nói: “‘Không nói gì’ ý là, trong lòng bọn họ có ý kiến, lại không dám phản đối, không phải có ý không nói cho ngươi.”
Khương Tuyết Ninh hiểu ra: “À.”
Nàng ngẫm lại định buông tay, chẳng qua đảo mắt một cái, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện trường tư, không những không buông tay, còn ghé sát hơn một chút: “Vậy ngươi cảm thấy, sửa Phụng Thần Điện, Ngưỡng Chỉ Trai trước kia, thậm chí một vùng xung quanh cung Khôn Ninh để làm trường tư nữ sinh đầu tiên, trước nhận những quý nữ trong kinh, những người còn lại nghe tin sẽ lập tức hành động. Sau đó lại hướng đến các chỗ khác trong kinh thành, còn có thi hành ở các châu phủ khác, thế nào?
Tạ Nguy ngẫm lại, đây là cảm thấy giá trị lợi dụng của mình còn chưa hết.
Kỳ thật đối với cái gì mà nữ học, khoa cử, hắn đều không hứng thú, nhưng nếu lúc này muốn nói ra hai chữ “Tùy tiện”, một đôi mắt sáng lấp lánh của nàng nhìn hắn, khiến hắn bất luận như thế nào cũng nói không lên lời.
Vì thế ngẫm lại nói: “Khá tốt.”
Khương Tuyết Ninh được một tấc lại muốn tiến một thước: “Sau đó thì sao?”
Tạ Nguy suy xét một lát, nhìn bộ dáng nàng là thật lòng muốn thỉnh giáo, rốt cuộc không chịu nổi, kiên nhẫn dạy nàng nói: “Biện pháp là không sai. Chẳng qua, chim ưng có một đôi mắt sắc bén, vì để bay trên trời cao cũng có thể thấy rõ con mồi phía dưới; gia đình nhà nông trồng hoa màu cần tưới nước, diệt sâu bệnh, vì để thu hoạch được hàng ngàn hạt kê trong vụ thu; người đọc sách trong thiên hạ, mười năm gian khổ học tập, vì để trở nên nổi tiếng khắp thiên hạ, được phong hầu bái tướng hưởng miếu đường. Người trên thế gian đa số là không có lợi thì không dậy sớm. Muốn đẩy mạnh nữ học, xây dựng trường tư, thu nhận học sinh như thế nào, đều là phương pháp bên ngoài. Nếu có thể ta bất động mà người khác xua như xua vịt, mới là phương pháp bên trong. Trưởng công chúa muốn đẩy mạnh nữ học là một ý tưởng, nói thì dễ, nhưng các ngươi đã bao giờ nghĩ tới, học có tác dụng gì hay chưa?”
Ta bất động, mà người khác xua như xua vịt.
Đáy lòng Khương Tuyết Ninh chấn động.
Nàng chớp chớp mắt, trong đầu đột nhiên hiện lên vài ý tưởng, mơ hồ giống như đã bắt được cái gì, đột nhiên cảm thấy bừng tỉnh đại ngộ.
Tạ Nguy biết nàng còn không tính là ngốc, những việc này vẫn là nói một chút là hiểu, liền nói: “Khi lên kế hoạch cho một việc gì đó, không thể mù quáng làm việc lớn, càng là chuyện lớn, càng phải bắt đầu làm từ những việc nhỏ. Nếu có thể làm một lần là xong, thường đều là chuyện xấu. Chuyện mở trường nữ sinh, ngươi là muốn để học sinh có thể tham gia khoa cử thành tài, hay là trước tiên biết chữ cho thỏa đáng cái đã?”
Khương Tuyết Ninh nhíu mày suy tư.
Tạ Nguy hướng dẫn từng bước cho nàng: “Thiên hạ có mấy thư viện lớn như Bạch Lộc, Nhạc Lộc, học sinh ngàn dặm xa xôi cũng tới cầu học, ngươi có biết vì sao không?”
Khương Tuyết Ninh nói: “Bởi vì học thức của tiên sinh trong thư viện sâu rộng hơn.”
Tạ Nguy cười: “Không tồi.”
Khương Tuyết Ninh nhẹ nhàng “A” một tiếng: “Cho nên, có thể mở bao nhiêu trường tư, lại mở thành cái dạng gì, mấu chốt không phải ở chỗ có bao nhiêu học sinh có thể tới, mà ở chỗ có bao nhiêu tiên sinh có thể dạy, còn nguyện ý dạy!”
Tạ Nguy thấy nàng bắt được điểm mấu chốt, ý cười bên môi càng sâu hơn một chút, bình yên một lần nữa nhắm mắt, dựa ngồi trở lại, nói: “Mưu sự dễ, được việc khó, tham nhiều nhai không hết, nghĩ kỹ lại làm, đừng khiến cho người khác chê cười.”
Mưu sự dễ, được việc khó.
Kiếp trước Khương Tuyết Ninh luôn cảm thấy, người này kỳ tài ngút trời, làm cái gì đều thực dễ dàng, cho dù là chuyện lớn như mưu phản, cũng dường như hạ bút thành văn. Nhưng mà trên đời này đâu có gì thực sự dễ dàng?”
Đằng sau tất cả cử trọng nhược khinh, đều là biết bao nhiêu tâm huyết mà không ai biết được…
Nàng ngưng mắt nhìn hắn, rốt cuộc trong lòng có vài phần, khâm phục người này.
Chẳng qua sao…
Trong chuyện nào đó, thật sự là không thông suốt.
Khương Tuyết Ninh suy nghĩ, trong Nội các hiện giờ chính là nơi hội tụ các loại tin tức khắp thiên hạ, chuyện nàng nhập chủ cung Khôn Ninh lẽ ra cũng không nhỏ, người này sao có thể nghẹn lại không hỏi đâu?
Trở lại Tạ phủ, tràn ngập tâm trí nàng đều là ý tưởng về trường nữ sinh.
Tạ Nguy hỏi nàng: “Muốn ăn cái gì?”
Nàng thuận miệng đáp: “Làm chén hoành thánh được không?”
Tạ Nguy đưa nàng đến Bích Độc Đường, có bút có mực, để một mình nàng cúi đầu trước án nhanh chóng viết xuống cái gì đó, còn mình đi đến bếp phía sau.
Hai tháng nay, Khương Tuyết Ninh sớm đã quen thuộc với phủ đệ này của hắn, coi như nhà mình, đốt địa long, phủ kín thảm, mới tiến vào phòng đã đá giày đi, ngồi xếp bằng ở ghế thái sư mà Tạ Nguy ngày thường hay ngồi, trải giấy, đề bút ghi lại những chỉ điểm và ý tưởng vừa đoạt được trên xe ngựa.
Không chú ý một cái mà hai khắc đã qua đi.
Nàng viết trong chốc lát, ý nghĩ liền trở nên bế tắc, ngồi một lúc lâu sau, không nhịn được dạo bước đi xung quanh, bắt đầu suy xét.
Phía sau đó là một loạt Đa Bảo Cách, còn bên kia là một tường sách, có mấy chiếc tráp khảm ở trên vách, trên ngăn kéo gắn những chiếc vòng đồng hình tường vân cành trúc.
Trước đó không chú ý, tình cờ vừa ngẩng đầu, thế mà thấy một dải lụa đen mỏng được treo trong một góc.
Khương Tuyết Ninh dừng bước chân.
Ngón tay nàng quấn lên dải lụa này, vốn tưởng rằng chỉ vô tình treo lên đó, không ngờ tới thế mà được gắn vào một chiếc tráp, vì thế nắm chặt cái vòng đồng, liền mở chiếc tráp kia ra một nửa.
Lúc này đã thấy rõ thứ được buộc bằng dải lụa này, chính là một con dấu.
Bên trong còn đặt một thanh đoản đao rất quen mắt.
Phía dưới có vài tờ giấy bị đè lên, chữ viết kia xiêu xiêu vẹo vẹo, vụng về như chó cào, khiến người đã từng là nguyên chủ là nàng cũng nhịn không được mặt ửng hồng lên.
Khương Tuyết Ninh nhẹ nhàng cắn răng, muốn lấy ra.
Không ngờ tới có một bàn tay kịp thời duỗi ra, thế mà trước khi nàng lấy đi, đóng lại chiếc tráp vừa được mở ra này, rất chặt chẽ, rốt cuộc không nhìn thấy bên trong là cái gì.
Khương Tuyết Ninh ngẩn ra, lập tức quay đầu lại.
Quả nhiên, không biết từ khi nào Tạ Nguy đã trở lại, một cái tay khác còn đang bưng một chén hoành thánh, giờ phút này đứng ở phía sau nàng, cao hơn nàng nửa cái đầu, sắc mặt cứng ngắc nhìn nàng: “Ai cho ngươi lục lọi?”
Nhưng Khương Tuyết Ninh cũng không chột dạ một chút nào.
Nàng còn thoáng nâng chiếc cằm nhọn tinh xảo của mình lên, hừ nhẹ một tiếng, giống như tiểu hồ ly vụng trộm nhìn hắn: “Làm sao, không được lục lọi à?”
Tạ Nguy đặt chén hoành thánh kia xuống.
Khương Tuyết Ninh người này đã quen với việc cho ba phần nhan sắc là có thể mở phường nhuộm khắp kinh thành, càng không buông tha cho hắn, còn thò lại gần truy vấn: “Ta làm sao lại cảm thấy bài giải bên trong kia rất quen mắt nhỉ? Là ai đại nghịch bất đạo như vậy, dám công khai tuyên bố muốn làm ra mười tám cách xử Khổng thánh nhân? Loại bài giải này, thật là, nên cho người ta bắt lại, hung hăng mắng nàng…”
Tạ Nguy mím chặt môi, nhìn nàng chằm chằm.
Khương Tuyết Ninh mặt dán vào vai hắn: “Tạ tiên sinh, ngươi nói xem ngươi nghĩ như thế nào?”
Khi đó nàng làm thư đồng ở Phụng Thần Điện, mỗi ngày đều bị hắn răn dạy, động một tí là phạm lỗi, người khác đều tan học, nàng còn bị xách đến thiên điện luyện đàn. Hơn nữa, trước mặt người khác là thánh nhân khiến người ta như tắm mình trong gió xuân, sau lưng luôn có một loại nghiêm khắc khiến nàng sợ hãi.
Còn có kỳ thi tuyển chọn lần đó…
Người này giữ nàng lại nói hai câu, thiếu chút nữa dọa cho nàng phát khóc.
Nhưng bài giải này…
Tạ Nguy không trả lời, chỉ quay đầu: “Ngươi có đói bụng không?”
Khương Tuyết Ninh lắc đầu.
Nàng bây giờ mới không đói bụng đâu, hiếm khi bắt được bím tóc của Tạ Cư An, đáy mắt nàng đều là hưng phấn, hồn nhiên không biết cái gì cũng cần có “Độ”, còn liên thanh truy vấn: “Ta nhớ rõ, ngươi làm đào phiến cao cho ta, ta cho Chu Bảo Anh vài miếng, sau đó ngươi còn tức giận…”
Những lời nói tiếp theo đã bị chặn lại.
Cánh tay Tạ Nguy đột nhiên siết chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, trên khuôn mặt đình trệ mang theo một loại trấn định tự nhiên dù cho bị người ta vạch trần khuyết điểm, sau đó dán chặt môi nàng.
Nàng ậm ừ, thanh âm nhỏ vụn.
Một lúc lâu sau mới được buông ra, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Tạ Nguy ngồi ở trên ghế thái sư trước án thư, sau đó ôm nàng ngồi lên đùi mình, tốt tính mà cười hỏi nàng: “Muốn biết cái gì, ta đều nói cho ngươi.”
Khương Tuyết Ninh nhìn, đáy lòng đột nhiên có chút nhút nhát.
Hắn người cao chân dài, khi ôm nàng ngồi trên đùi hắn, bàn chân chỉ mang vớ của nàng đều không chạm được đến mặt đất, như thế càng khiến nàng tâm hoảng ý loạn, cơ hồ lập tức co rúm lại, đổi sang giọng ấm ức: “Không muốn biết, ta cái gì cũng không muốn biết.”
Tạ Nguy đã biết nàng thuộc loại rùa đen, tay nắm lấy eo nàng, véo một cái lên phần thịt mềm trên eo nàng, ý cười trên mặt chưa giảm chút nào: “Vừa rồi không phải rất tò mò sao? Tiên sinh dạy ngươi một chút nhé.”
Khương Tuyết Ninh đột nhiên không kịp phòng ngừa, tức khắc nức nở một tiếng.
Thanh âm của nàng vốn đã mềm nhũn, làm như vậy còn mang theo một chút th ở dốc, một đôi mắt tràn ngập hơi nước mênh mông, đáng thương vô cùng nhìn hắn: “Ta sai rồi.”
Còn chưa thành hôn, muộn một chút vẫn phải đưa nàng hồi phủ.
Tạ Nguy rốt cuộc không làm gì nàng nữa.
Chỉ lẳng lặng ôm nàng ngồi một lát, những chuyện nghe được ở Nội các lúc chạng vạng dần dần hiện lên.
Khương Tuyết Ninh hỏi hắn: “Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?”
Tạ Nguy ngóng nhìn nàng.
Loại cảm giác này chung quy làm hắn không quen lắm, nhưng nhìn đáy mắt nàng mang theo vài phần mong đợi mà nhìn mình, sau một lúc, rốt cuộc mở miệng nói: “Nhập chủ cung Khôn Ninh, là chuyện như thế nào?”
Trong nháy mắt này, đáy mắt Khương Tuyết Ninh liền tràn ra ý cười.
Nàng duỗi tay ôm cổ hắn.
Sau đó một năm một mười, đúng sự thật mà nói cho hắn: “Lữ Hiển không phải đưa ra một ý tưởng cho triều đình sao?”
Vị trí của hoàng tộc Thẩm thị bây giờ rất xấu hổ.
Đặt ở nơi đó, vẫn không thể rời đi.
Nhưng nuôi dưỡng thì phải tiêu tiền, chẳng lẽ còn giống như trước kia, quốc khố là của nhà bọn họ, ta cần ta cứ lấy sao?
Phụ thần Nội các tất nhiên không đồng ý.
Lữ Hiển trở về triều đình, làm Hộ Bộ thị lang, tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa, cái thứ nhất đem đốt đến hoàng tộc, chỉ đề nghị: Tiền tài trong tư khố của Thẩm Lang sẽ trả về cho hoàng tộc, triều đình sẽ bỏ qua chuyện cũ; nhưng tiền trong quốc khố, không cho phép hoàng tộc lại nhúng tay vào, từ nay về sau, mỗi một năm quốc khố chỉ phân bổ cho hoàng tộc một bút theo quy định, việc này phải được Nội các thẩm định. Với hai khoản tiền này, hoàng tộc có thể tùy tiện chi tiêu, một năm xài hết triều đình đều mặc kệ, dù sao bọn họ cũng không thể xin triều đình thêm dù chỉ một xu.
Hiện giờ hoàng tộc là do Thẩm Chỉ Y chấp chưởng. Quốc khố trống rỗng, tiền phân bổ không nhiều lắm, nhưng tư khố của Thẩm Lang lại được thừa kế từ tư khố của các đời Hoàng đế, cho dù tiêu xài hơn phân nửa, phần còn lại cũng rất đáng kể.
Chỉ là nếu dùng vô độ, lâu rồi vẫn sẽ miệng ăn núi lở.
Muốn lâu dài, phải có biện pháp lâu dài.
Cho nên, Thẩm Chỉ Y ngược lại nhìn xa trông rộng hơn những người khác, trấn áp rất nhiều tiếng bất mãn bên trong Thẩm thị, lập tức đem số tiền lớn như vậy vào trong tay Khương Tuyết Ninh, để nàng muốn buôn bán thế nào thì làm thế đó, sau khi có lợi nhuận sẽ chia % cho nàng làm tiền thuê.
Phải biết rằng có không ít sản nghiệp trong tay nàng đang thiếu tiền.
Hơn nữa, một số tiền lớn như vậy, sẽ thu hút bao nhiêu lực lượng? Tuyệt đối là một thỏa thuận rất có lợi, Khương Tuyết Ninh không có lý do gì mà cự tuyệt.
Nàng đếm trên đầu ngón tay mà tính toán cho Tạ Nguy: “Ngươi xem, phải làm đại quản gia phòng thu chi cho hoàng tộc, còn muốn đẩy mạnh trường nữ sinh, nhiều chuyện phải sắp xếp như vậy, người tới người lui, Nội vụ phủ chỉ lớn có như vậy, làm sao mà chứa được? Không rộng rãi như cung Khôn Ninh nha.”
Tạ Nguy vẫn cảm thấy Thẩm Chỉ Y muốn làm mình ngột ngạt.
Hắn không nói lời nào.
Khương Tuyết Ninh nhìn bộ dáng của hắn liền biết hắn đang hờn dỗi, không vui, vì thế đột nhiên nhớ tới Thẩm Chỉ Y kiếp trước tức giận đến đỏ mắt khi biết nàng là nữ giả nam trang, mi mắt khẽ run lên, nhẹ giọng nói với Tạ Nguy: “Nàng chỉ muốn đối xử rất tốt với ta theo cách của nàng mà thôi.”
Ngày đó, nàng sửa sang sổ sách xong từ Nội vụ phủ trở về, đi qua cung Khôn Ninh.
Có rất nhiều cung nhân ra ra vào vào.
Nàng hỏi một câu: Đây là đang làm gì?
Cung nữ bên cạnh nói cho nàng: Đã làm xong đại sự của Thánh thượng, cung Khôn Ninh qua các triều đại đều là nơi Hoàng hậu ở, tương lai còn chưa biết ai sẽ làm Hoàng đế, hiện giờ ở lại là danh không chính ngôn không thuận. Dựa theo tổ chế, Trịnh hoàng hậu tất nhiên phải dọn ra ngoài. Từ nay về sau, tòa cung điện này sẽ bỏ không.
Lúc chạng vạng, ánh tà dương buông xuống.
Tường cung màu son ngói lưu ly vàng ánh kim, bên trong cửa lớn quen thuộc của cung Khôn Ninh kia, dường như cũng lưu chuyển vài phần cảnh còn người mất, pha tạp theo sự thay đổi của các triều đại, khiến nàng nhớ lại kiếp trước.
Hao tổn tâm cơ nhập chủ Khôn Ninh…
Nhưng cuối cùng thì sao?
Nhập chủ thành xuống mồ, là cung điện cũng là phần mộ.
Ngày này, nàng ước chừng đứng bên ngoài nhìn trong chốc lát, mới cười rời đi.
Ai ngờ được, ngày hôm sau Thẩm Chỉ Y liền phái người tới.
Là Trịnh Bảo.
Sư phụ hắn Vương Tân Nghĩa vào hai tháng trước bởi vì muốn âm thầm thoát khỏi kinh thành đã bị người của Cẩm Y Vệ ám sát, cho nên hiện giờ công việc lớn nhỏ trên dưới hoàng cung đều do hắn chuẩn bị.
Một khuôn mặt mi thanh mục tú, vẫn là bộ dáng như ngày xưa.
Khi thấy Khương Tuyết Ninh, liền khẽ cười lên, nói: “Hiện giờ cung Khôn Ninh đã bỏ không, chỗ đó rộng mở sáng ngời, càng thích hợp để nghị sự hơn Nội vụ phủ chật chội, hơn nữa ở ngay sau cung Càn Thanh, miễn cưỡng cũng coi như ở trung tâm của hoàng cung, đi đâu cũng tiện. Trưởng công chúa điện hạ nói, mời ngài dọn ra khỏi Ngưỡng Chỉ Trai chật hẹp, nhập chủ Khôn Ninh, cũng miễn cho suốt ngày mệt nhọc.”
Khương Tuyết Ninh trợn mắt há hốc mồm.
Nàng biết cung Khôn Ninh có ý nghĩa gì, lúc ấy đã cự tuyệt.
Chẳng qua…
Khẽ nhăn sống mũi, Khương Tuyết Ninh nhớ tới đám cổ hủ kia là tức giận: “Ta đều thức thời không đồng ý, bọn họ còn mắng chửi ta, ta là người đáng bị khinh bỉ hay sao? Dọn dẹp đệm chăn xong ngày hôm sau ta liền dọn vào, muốn đấu với ta à!”
Nghĩ nàng kiếp trước là ai?
Mặc kệ ai làm hoàng đế, nàng đều phải làm Hoàng Hậu.
Bây giờ Thẩm Chỉ Y chẳng qua đưa cho nàng một cung Khôn Ninh, thế mà mấy lão già đó mỗi ngày nói liên miên không ngừng, hai đời qua đi, người đáng ghét vẫn là giống nhau!
Tạ Nguy rốt cuộc bị thần thái sinh động đó của nàng chọc cười.
Khi khóe môi cong lên, đuôi lông mày đều trở nên nhu hòa.
Khương Tuyết Ninh thấy, liền hoa mắt say mê, đột nhiên như bị ma ám, thế mà vươn người lên hôn hắn. Cánh môi trơn bóng, mang theo một hơi thở ngọt thanh, dán lên cánh môi hắn, lần theo bờ môi mỏng mang theo chút góc cạnh, do dự một lát, chiếc lưỡi nhòn nhọn lặng lẽ dò ra, trượt vào trong miệng hắn.
Tim bất chợt đập nhanh hơn một chút.
Nàng rất ít khi chủ động như vậy, còn chưa làm được bao nhiêu, gò má đã ửng đỏ như hoa đào, thậm chí còn có một chút e lệ muốn nói lại thôi, càng khiến tim người ta đập thình thịch như nổi trống.
Hai mắt Tạ Nguy khóa trên người nàng, giọng nói khàn khàn: “Ngươi nhất định phải tìm chết sao?”
Khương Tuyết Ninh lập tức hối hận.
Nàng chỉ nghĩ người này hiếm khi có gì bất mãn đều ôn tồn nói ra, nên cho hắn chút khen thưởng, nhưng không nghĩ tới bị hắn giữ ở chỗ này đến nửa đêm, vì thế thân thể vừa động liền muốn chạy.
Nhưng nàng vốn ở trên đùi Tạ Nguy, có thể chạy đi đâu được?
Đã muộn rồi.
Hắn dễ dàng bắt được nàng.
Thậm chí không nhúc nhích một chút nào.
Ngón tay m ơn trớn phần thân trên, khiến nàng cầm lòng không đậu, ch ảy nước đầm đìa; trên bàn chân trắng như tuyết không chạm đất, vớ treo lắc lư, ngón chân có móng được cắt sửa mượt mà đều chịu đựng không được mà duỗi thẳng.
Sau đó mới để chầm chậm tiến vào.
Nàng không có chỗ cầu viện, há miệng th ở dốc như cá chết đuối, đến cuối cùng, dần dần có một cảm giác dâng lên, khiến da đầu nàng đều tê dại theo, nước mắt giàn giụa.
Khương Tuyết Ninh rn rỉ: “Tha cho ta, ta chết mất.”
Tạ Nguy cười: “Chết vì sung sướng à?”
Khuôn mặt Khương Tuyết Ninh tức khắc đỏ bừng, ngay cả vành tai như bạch ngọc cũng đỏ lên, khi bể tình mãnh liệt, giương nanh múa vuốt muốn chạy. Nhưng mà mũi chân mới vừa chạm đất đã cảm thấy nhũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may nàng duỗi tay vịn vào án thư phía trước một cái.
Giờ thì hay rồi, càng giống như cá trong nồi.
Dán ở bên cạnh chiên trong chốc lát liền thành thật, không có sức lực.
May mà có Tạ Nguy ở phía sau, đỡ eo nàng.
Núi tuyết run rẩy, má lúm đồng tiền có sương.
Khi kiệt sức, nàng xấu hổ và giận dữ đấm bàn: “Ngươi sao lại hư như vậy!”
Tạ Nguy vớt nàng lên hôn sâu.
Một đôi mắt ngậm cười, vô cùng nghiêm túc: “Ta còn có thể tệ hơn ngươi tưởng ba phần.”
Rõ ràng không phải lời gì tốt đẹp, nhưng Khương Tuyết Ninh lại bị ánh mắt nghiêm túc của người này đánh rơi tan tác, quân lính rã rời.
Ôm hắn trong chốc lát, mới hỏi: “Vì sao lại giấu đao trong hộp?”
Về sau không c ần sao?
Hoặc là, không cần đề phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?
Hầu kết của Tạ Nguy trên dưới giật giật, trầm mặc thật lâu sau, mới chăm chú nhìn hàng mi thấm ướt của nàng, chung quy không có trả lời, chỉ dùng cánh môi mang theo vài phần nhiệt độ của mình, khẽ hôn lên khóe mắt nàng.
Đao trong thiên hạ, chung quy là để giết người.
Rất nhiều đao dùng để giết người khác, nhưng không phải tất cả đao đều dùng để giết người khác.
Hắn dán sát vào nàng, mang theo một loại lưu luyến gần như mê hoặc, khàn khàn nói với nàng như một lời hứa hẹn: “Khương Tuyết Ninh, ta là của ngươi.”