Khương Tuyết Ninh trùng sinh trở về, chỉ có hai chỗ tốt là thân thể đã trưởng thành hơn đồng thời còn biết trước một vài chuyện sắp xảy ra, nhưng nếu bàn về tình cảnh hiện tại, thực so với kiếp trước còn bết bát hơn.
Nàng nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Kỳ thật đời này nếu như có thể giữ tốt quan hệ với Lạc Dương trưởng công chúa, ngoài Yến Lâm, nàng lại có thêm một tầng bảo hộ.
Chỉ là nàng không phải nam tử, nếu nữ giả nam trang để cho Thẩm Chỉ Y thích nàng, sau lại biết chân tướng, chỉ sợ kết cục không khác đời trước bao nhiêu.
Có trời mới biết nàng kiếp trước bỏ ra khí lực lớn đến đâu mới đoạt được cơ hội vào cung làm thư đồng từ Khương Tuyết Huệ —— Kết quả ngày đầu tiên vào cung liền gặp Thẩm Chỉ Y. Khi đó nàng mới biết, cô nương Thẩm Giới mang tới hội đèn lồng trùng dương lại là muội muội của Thẩm Lang đương kim thánh thượng, Lạc Dương trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y.
Mà lần này vào cung là để chọn người làm thư đồng cho nàng ấy.
Cho nên Khương Tuyết Ninh liền gặp vận rủi.
Sau khi Thẩm Chỉ Y phát hiện nàng là nữ nhi, liền đen mặt, ước chừng là cảm thấy mình si tình với một nữ nhân, không thể chấp nhận được nên khắp nơi làm khó dễ nàng.
Yến Lâm cùng Thẩm Chỉ Y chơi đùa từ nhỏ tới lớn, bởi vậy ầm ĩ với Thẩm Chỉ Y đến mấy lần. Thẩm Chỉ Y liền ghi hận với nàng, cảm thấy do nàng xúi giục khiến Yến Lâm gây sự với mình, càng thêm khó xử nàng.
Mặc dù vị trưởng công chúa này kỳ thật không biết thủ đoạn chân chính, nhưng lúc đó vẫn hành hạ Khương Tuyết Ninh khổ sở, đến mức bây giờ nhớ lại đoạn thời gian đó đều cảm thấy sắc diện ảm đạm.
Đóa mộc phù dung hồng phấn xinh đẹp nàng nâng ở lòng bàn tay, ký ức kiếp trước liên quan tới Thẩm Chỉ Y xẹt qua, Khương Tuyết Ninh ngẩng đầu nhìn chăm chú Yến Lâm, đột nhiên cảm nhận được tâm tính thiếu niên thật ra đã thể hiện vô cùng tinh tế ở trong lời nói.
Hắn rất bá đạo, không hề che giấu.
Vừa đến đã nói với nàng, “Ta muốn mang ngươi đi”, mà không phải “Có muốn cùng ta đi hay không”. Khương Tuyết Ninh khẽ mỉm cười một cái, bỗng có mấy phần tâm tư trêu đùa, hỏi hắn: “Hội đèn lồng Trùng dương là mùng chín tháng chín, hôm nay mới mùng bảy tháng chín mà ngươi đã đến tìm ta?”
Yến Lâm vốn còn mười phần tiêu sái ngồi ở trên tường. Nàng vừa nói vậy, ánh mắt của hắn lại có mấy phần né tránh, tay cầm kiếm cũng chặt hơn, vừa nghĩ lại lại cảm thấy chính mình bây giờ không có gì phải chột dạ, thế là lập tức lại trở nên lẽ thẳng khí hùng: “Ai cần ngươi lo, ta muốn vậy! Ta chính là muốn gặp ngươi, thì sao?”
Liên nhi đứng hầu bên người Khương Tuyết Ninh trợn mắt hốc mồm, vội vàng cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên.
Truyện được dịch và đăng tại mang đi xin ghi nguồn
Khương Tuyết Ninh không ngờ hắn lớn mật mà ngay thẳng như thế, nghĩ đến kiếp những chuyện trước, lại không khỏi có chút trầm mặc. Yến Lâm bất mãn: “Có đi hay không đây?” Khương Tuyết Ninh áy náy cười: “Lần này ta không đi. Nhưng nếu lần tiếp theo muốn xem hội đèn lồng, ngươi nhớ tìm ta, ta sẽ cùng ngươi đi.”
Nàng kỳ thật cũng có thể mặc nữ trang đi ra ngoài. Như vậy có thể tránh bị Lạc Dương trưởng công chúa để ý. Nhưng mặc đồ nữ đi ra ngoài khó tránh khỏi bị người chú ý, rất không tiện, chẳng bằng không đi, nàng vốn cũng không có hào hứng với hội đèn lồng.
Yến Lâm nhíu mi: “Lời này của ngươi nói có gì đó kỳ quái, sao là ‘Lần này’ không đi? Lần này cùng lần sau có gì khác biệt? Bất quá là đèn khác mà thôi. Hay là hôm trùng dương đó ngươi có việc khác, không đi được?” Khương Tuyết Ninh nghĩ nghĩ, dứt khoát tìm cho mình cái cớ: “Sáng nay trở về có chút choáng đầu, định ở nhà nghỉ hai ngày.”
Yến Lâm liền dò xét dò xét sắc mặt nàng.
Đúng là không được tốt lắm. Ninh Ninh của hắn so với người khác trắng hơn nhiều, lúc đứng dưới ánh sáng, da dẻ thật giống loại ngọc sáng long lanh, khiến người nhịn không được muốn đưa tay khẽ vuốt ve. Sau khi về phủ lại đổi một thân váy áo, không còn là nam trang xưa nay hắn thường thấy. Tư thái thiếu nữ mười tám tuổi đã linh lung tinh tế, giờ phút này đứng dưới tán hoa, tay nâng đóa mộc phù dung hắn mới ném xuống, ngón tay thon dài, trắng muốt lại khoác lên nắng chiều đỏ rực thêm cánh hoa màu hồng phấn phủ bên trên, gương mặt chỉ lớn chừng bàn tay ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa mà trong suốt, khiến lòng người khẽ kích động cùng lưu luyến.
Lúc mới tới chưa từng chú ý, nay chỉ vì khoảnh khắc này tâm sự thiếu niên lại khẽ động, chỉ mong quan lễ nhanh tới để rước nàng về nhà sủng ái.
Yến Lâm gặp phải ánh mắt nàng, lại ho khan một tiếng, thoáng tránh đi một chút, mới nói: “Đều tại ta đêm qua không biết nặng nhẹ, cũng không coi chừng tốt ngươi, để ngươi vụng trộm uống mấy cốc, say lại thành mèo lười. Thôi, mấy ngày này ngươi ở nhà nghỉ ngơi, ta đi hỏi thăm hội đèn lồng lần sau là khi nào, về sẽ báo với ngươi.”
Khương Tuyết Ninh đang muốn nói hắn mau trở về, không ngờ bên kia có một tiếng hô: “Được lắm, lại để ta bắt được ngươi trèo tường! Có tin ta bẩm báo với hầu gia, để hắn đến phân xử! Ngươi làm thế tử như vậy mà được sao?”
Khương Bá Du vừa lúc đi ngang qua thì nhìn thấy bên này. Yến Lâm chợt cảm thấy đau đầu. Khương Bá Du không nói hai lời vung tay áo đi tới, hận không thể tìm cây gậy trúc đập cho Yến Lâm vài cái: “Tiểu hầu gia, ngươi làm như vậy có quá đáng? Trong phủ ta cũng không chỉ có một cô nương là Ninh nha đầu!” Yến Lâm không hiểu: “Nhưng ta chỉ nhìn nàng một cái a.” Khương Bá Du tức giận đến râu ria dựng ngược: “Dù sao không cho phép ngươi lại trèo tường, người đường đường một thế tử hầu phủ, có việc thì đi cửa trước hoặc để hạ nhân dưới tay truyền lời, lão phu sẽ không nói gì ngươi. Nhưng ngươi lại như vậy, thì ra thể thống gì!”
Yến Lâm đã sớm quen Khương Bá Du, cổ tay vừa chuyển, lật thanh trường kiếm kia một cái, nửa điểm không sợ hãi còn nói đùa: “Khương đại nhân đừng tức giận, tường đã dựng lên không phải để người khác trèo sao? Ngài nếu không vui, về liền sửa tường viện này cao thêm một chút, vừa vặn để vãn bối luyện trèo a.” Khương Bá Du chán nản, nói không ra lời.
Yến Lâm nhìn sắc trời đã không còn sớm, trong lòng mặc dù còn muốn nhìn Khương Tuyết Ninh nhiều hơn, nhưng cũng phải hồi phủ thỉnh an cha mẹ, cho nên ngoái nhìn nàng nói: “Hôm nay ta đi trước, ngày khác trở lại gặp ngươi.”
Khương Tuyết Ninh nhẹ gật đầu. Yến Lâm khẽ chống tay, nhảy từ đầu tường nở đầy hoa mộc phù dung chớp mắt liền đến tường bên kia biến mất. Chỉ còn Khương Bá Du trừng mắt tức giận. Khương Tuyết Ninh thấy thế cười một tiếng, cũng không biết vì sao cảm giác tâm tình thư sướng không ít, chỉ thi lễ với Khương Bá Du, liền quay người trở về phòng. Chỉ nghe Khương Bá Du đằng sau nói thầm: “Chuyện gì đây không biết!”
Lúc Khương Tuyết Ninh về phòng, Đường nhi đã sớm chờ ở đó, thấy nàng liền nói: “Nô tỳ theo như cô nương phân phó tìm Chu đại nhân, Chu đại nhân vừa nghe nói là ngài muốn tìm, liền ở bên ngoài chờ. Chỉ là ngài bị thái thái gọi đi, một hồi vẫn chưa trở lại, Chu đại nhân lại có việc, không chờ được nên đi trước. Nhắn ngài, nếu cô nương có việc, trong phủ lại không tiện nói, nếu không ngại tự hạ thấp mình, có thể đi tới ngõ bên tìm hắn, tất không dám thất lễ với cô nương.”
Trở về đã sẩm tối, Khương Tuyết Ninh cũng không hy vọng còn gặp được Chu Dần Chi. Nhưng đối phương có nhắn lại.
Nếu chuyện vẫn như kiếp trước thì trong khoảng thời gian này Chu Dần Chi đang trăm phương ngàn kế muốn cậy nhờ Yến Lâm, như vậy hắn vẫn rất muốn gặp nàng.
Nàng chỉ nói một tiếng “Biết”, đang suy nghĩ chuyện tìm cơ hội dễ ra ngoài lại không khiến người chú ý để tìm Chu Dần Chi nói chuyện, nàng liền ngồi xuống trên giường gần cửa sổ. Khẽ vươn tay bưng chén trà, chợt nhìn thấy bên cạnh có một phong thư. Khương Tuyết Ninh hơi nhướng mày, cầm lên: “Đây là cái gì?”
Sáng nay, lúc Đường nhi bị Liên nhi kéo vào trong phòng, trên tay đang cầm phong thư này, nhưng sau khi hầu hạ Khương Tuyết Ninh tắm rửa, dùng trà, suýt nữa quên mất, lúc này thấy liền nhớ tới, vội nói: “Là thiếp mời các vị tiểu thư Thanh Viễn bá phủ đưa tới, mời cô nương hôm trùng dương tới phủ thưởng cúc. Thiếp mời sáng nay mới đưa tới phủ, nô tỳ vốn muốn nói với ngài, sau đó nhiều việc liền quên mất.”
Truyện được dịch và đăng tại mang đi xin ghi nguồn
“Thanh Viễn bá phủ?” Mí mắt Khương Tuyết Ninh đột nhiên nhảy một cái. “Thật là Thanh Viễn bá Vưu phủ?”
Đường nhi nhìn nàng phản ứng, có chút ngoài ý muốn, cũng không biết nàng vì sao phản ứng như vậy, liền nói: “Là Vưu phủ. Thanh Viễn bá phủ ở kinh thành cũng không tính là danh môn, thừa kế tước vị cho tới bây giờ đời sau đã không còn bằng đời trước. Trong phủ có hai vị tiểu thư ưa thích hoa cỏ, phong thiếp này lại cùng lúc với Thành quốc công phủ mời thưởng cúc, trong kinh nếu có thiếp mời của Thành quốc công phủ chỉ sợ cũng sẽ không đi Thanh Viễn bá phủ. Vừa rồi người tới nói thiếp mời của Thành quốc công phủ cũng đã tới chỗ thái thái, nên muốn dẫn ngài cùng đại cô nương đi. Thiếp mời của bá phủ này, cô nương không cần để ý.”
Không cần để ý? Sao không để ý được! Thanh Viễn bá Vưu phủ a.
Nàng kiếp trước đã biết Vưu Phương Ngâm là bá phủ thứ tiểu thư, người ở bên ngoài đều nói “Vừa rơi xuống nước thì tính tình đại biến”, cuối cùng kinh thương, trở thành người giàu có nhất Đại Càn.
Mà chuyện rơi xuống nước vừa vặn xảy ra ngày trùng dương mà Thanh Viễn bá phủ thưởng cúc đó!
Nói cách khác, Vưu Phương Ngâm tay nắm thương hội trải khắp thiên hạ, phú giáp một phương, bây giờ còn chưa rơi xuống nước, chưa chân chính xuyên tới đời này! Thanh Viễn bá phủ Vưu Phương Ngâm hiện tại, với Vưu Phương Ngâm kiếp trước nàng từng kết bạn đời này lại muốn kết bạn lần nữa, không phải là cùng là một người.
Vưu Phương Ngâm từng nói, nàng là “xuyên qua”.
Khương Tuyết Ninh lúc ấy nghe không hiểu từ này, chỉ hiểu nàng nói nàng đến từ một nơi xa xôi, đã không thể quay về nữa, vốn không phải người nơi này.
Nhưng sau khi nàng trùng sinh, lại có thể hiểu được ý của Vưu Phương Ngâm. Nàng ấy rất cô độc, người ngoài chỉ biết cách nàng làm việc rất khác lạ, không theo chuẩn mực, cả gan làm loạn, chỉ có nàng biết, mình cùng người khác không giống nhau.
Không phải cùng một “Thế giới”.
Trong hiểu biết của Khương Tuyết Ninh, từ “Thế giới” này là Phật giáo thích giảng, nhưng Vưu Phương Ngâm lại thích dùng nó để thay thế hai chữ “Thiên hạ”.
Giờ này khắc này, nhìn qua thiếp mời hoa văn lịch sự tao nhã cực điểm trong tay, trên mặt Khương Tuyết Ninh lúc trước còn có chút ý cười nhỏ bé, từng chút tan biến.
Lại một lựa chọn bày ra trước mắt nàng.
Vưu Phương Ngâm nếu vẫn như đời trước xuyên đến đây, nàng có lẽ là một trong số ít những người có thể hiểu được nàng, dù sao kiếp trước chỉ trong những ngày bị giam lỏng kia liền trở thành tri kỷ không có gì giấu nhau, chứng minh nàng rất hợp với Vưu Phương Ngâm.
Chỉ cần tài năng của Vưu Phương Ngâm và ưu thế tiên tri khi nàng trùng sinh trở về, hai bên hợp tác, chỉ cần giai đoạn đầu chú ý cẩn thận, kinh doanh thật tốt, chưa hẳn không thể đấu một trận cùng Tạ Nguy. Vưu Phương Ngâm này —— sẽ trở thành “núi dựa vàng” của Khương Tuyết Ninh.
Đã vậy, Khương Tuyết Ninh còn biết: Vưu Phương Ngâm thực chất rất chán ghét thế giới này. Cả đêm, nằm trong rèm che lụa mỏng, nàng trằn trọc khó ngủ. Trí nhớ kiếp trước cuồn cuộn trong đầu. Vừa nhắm mắt lại, trong mộng đầy hoảng hốt mông lung, không ngờ trở lại những ngày bị giam lỏng trong Khôn Ninh cung, cùng Vưu Phương Ngâm đánh cờ, uống rượu, chơi bài, tâm sự.
Lúc thì nàng mặc một thân áo vải, lấy hết cả kinh, sử, tử, tập bày đầy trên giá ném vào chậu than nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly;
Lúc nàng lại đi chân trần đi trên mặt đất, trong đêm lạnh như nước ngâm nga những đoạn ca dao nàng chưa từng nghe qua tùy ý tiêu sái;
Lúc lại là nàng uống say, mang theo bầu rượu, ngồi trên bệ cửa, buồn vô cớ nhìn ra ngoài tường cung đêm trăng tròn cô đơn tịch liêu...
Truyện được dịch và đăng tại mang đi xin ghi nguồn
Vưu Phương Ngâm tựa bên giường nói: “Nương nương, ta từ phương xa đến, đó là một thời đại tốt hơn nơi đây nhiều. Ta ngoài cuộc, ngươi trong cuộc. Ta chưa từng cảm thấy nữ tử có chút dã tâm là sai, muốn làm hoàng hậu thì cứ làm hoàng hậu đi, cũng đâu làm chuyện gì thương thiên hại lý. Sai, không phải ngươi, mà là thế đạo này!” Vưu Phương Ngâm giơ ly rượu than khẽ: “Đáng thương, buồn cười!”
Vưu Phương Ngâm cũng chỉ vào vầng trăng tròn nơi chân trời nói: “Người ngoài thấy ta phú giáp một phương, thiên hạ không có gì ta không mua được bằng tiền. Chỉ có ta thấy mình là con trùng đáng thương. Tâm hồn tự do, lại bị giam trong nhà tù thống khổ. Nương nương, ngươi có biết, ở thế giới đó, có bằng hữu nhớ thương ta, cũng có phụ mẫu chờ ta hiếu thuận...”
Mỗi chữ mỗi câu trong mộng làm Khương Tuyết Ninh nghẹn ngào đẫm lệ. Một đêm qua, không thể ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, lúc Khương Tuyết Ninh thức dậy, trong mắt đầy tơ máu nhàn nhạt, càng cảm thấy bàng hoàng.
Nàng cần Vưu Phương Ngâm.
Trùng sinh này cho nàng cơ hội thay đổi vận mệnh vị tri kỷ này. Đường nhi trông thấy nàng như vậy thì lo lắng cực kỳ. Khương Tuyết Ninh chỉ hỏi: ” Thiếp mời của Thanh Viễn bá phủ vẫn còn chứ?”
Đường nhi cẩn thận từng tí nói: “Vẫn còn, ngài muốn đi sao?”
Khương Tuyết Ninh thất thần nhìn, qua rất lâu, mới nói: “Đi.”
Vẫn luôn luôn muốn đi.
Nhưng đi rồi làm gì tiếp theo?
Nàng cũng không biết.