Khôn Ninh

chương 97: bôi thuốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Tạ Nguy đi vào cũng không ngờ Lữ Hiển lại đang ở chỗ này, nhưng nghĩ lại Khương Tuyết Ninh có lẽ không quen biết, nên không tiện nói nhiều.

Nghe Lữ Hiển nói vậy, Tạ Nguy trầm mặc một lát, nhướng mày, nói: “Đây là một tiểu cô nương của Khương gia, ngươi nói hươu nói vượn gì đó?”

Lữ Hiển đương nhiên còn nhớ Khương Tuyết Ninh. Vị Khương nhị cô nương này lần trước đi cùng Yến thế tử, đến tiệm của hắn mua đàn, cầm “Tiêu Am” kia đi, Tạ Nguy còn bất mãn hắn một trận. Nhưng đưa một tiểu cô nương về đây còn là chuyện nhỏ được sao?

Quen biết Tạ Nguy nhiều năm như vậy, trong phủ này đến một nha đầu cũng không có. Tạ Cư An dốc lòng học Phật giáo và Đạo giáo, thanh tâm quả dục không gần nữ sắc, đến mèo con chó con chim chóc cũng không nuôi, tòa phủ đệ này lớn như vậy trên trên dưới dưới chỉ sợ vừa đập vào chân tường một cái cũng có thể bắt ra mấy con chuột béo ục ịch! Mang một cô nương hồi phủ, đó đơn giản chính là mặt trời mọc đằng tây đó!

Ánh mắt Lữ Hiển rơi ở chỗ Khương Tuyết Ninh, cô nương này so với lần trước gặp càng thêm xinh đẹp, vòng eo tinh tế, tư thái linh lung, đôi mắt hắc bạch phân minh, vốn là thấu suốt đơn thuần, nhưng bởi vì đôi mắt hoa đào khiến nàng như ẩn hiện mấy phần quyến rũ tự nhiên. Từ ngũ quan cùng khí sắc, khuôn mặt này thực không được xem là đoan trang. Hiện tại mới mười chín, còn chưa tới hai mươi đã như thế, lớn lên chút nữa thì còn đến mức nào? Trong lòng hắn luôn cảm thấy một loại cổ quái không thể diễn tả bằng từ ngữ được.

Chước Cầm đường không phải ai cũng có thể vào. Nhưng dù sao hiện tại là ở trước mặt người ngoài, mấy tiểu cô nương bây giờ đều rất thông minh, Lữ Hiển liền không nói tiếp chuyện kia, cưỡng ép nhặt lên cái cằm vừa ngạc nhiên quá mà rớt xuống đất, dáng vẻ vô cùng áy náy, chắp tay nói với Khương Tuyết Ninh: “Xin thứ cho Lữ mỗ mắt mũi vụng về, quá kinh ngạc lại không nhận ra được, nguyên lai là nhị cô nương phủ Khương thị lang, đàn ‘Tiêu Am’ kia vẫn dùng tốt chứ?”

Có trời mới biết lúc Khương Tuyết Ninh trông thấy Lữ Hiển liền bị dọa đếm xám hồn! Người khác không biết quan hệ của Lữ Hiển cùng Tạ Nguy, nhưng nàng biết. Trong nháy mắt đó suýt chút lộ ra sơ hở, cũng may Lữ Hiển trông thấy nàng mười phần kinh ngạc, lực chú ý của Tạ Nguy lại ở chỗ Lữ Hiển, không để ý tới nàng, mới cho nàng cơ hội che giấu.

Nghe Lữ Hiển hỏi Tiêu Am, Khương Tuyết Ninh lấy lại bình tĩnh, trả lời: “Đa tạ Lữ lão bản lúc trước tìm đàn giúp, Tiêu Am là cổ cầm, tự nhiên cực tốt. Lữ lão bản cũng ở đây, là đưa đàn tới cho Tạ tiên sinh sao?”

Lữ Hiển khẽ giật mình, lập tức cười lên: “Đúng vậy a đúng vậy a, gần đây có tin tức của một cây đàn tốt, bất quá chủ nhà hình như không muốn bán, dù sao cũng đã được Cư An nhờ vả, nên mới tới thương lượng một chút.”

Đây là thuận theo bậc thang nàng đưa mà leo xuống, hắn hoàn toàn không có nửa điểm hoài nghi Khương Tuyết Ninh. Nhưng Khương Tuyết Ninh từ cách hắn gọi thẳng tên chữ của Tạ Nguy, đánh giá ra hai người này quan hệ xác thực không tệ, tuy vậy nàng vẫn không nói thêm lời nào.

Tạ Nguy quay người qua hướng nàng nói: “Đưa tay ra.” Khương Tuyết Ninh chưa kịp phản ứng, nhưng không hiểu sao lại thấy hơi rùng mình, vươn tay trái ra.

Đôi mày dài của Tạ Nguy hơi chau lại, xốc ống tay áo nàng lên xem. Cổ tay trắng như tuyết lại sạch sẽ, không có vết thương gì. Hắn lại nói: “Đưa tay kia.”

Lần này Khương Tuyết Ninh mơ hồ phát giác được gì đó, tay phải xuôi ở bên người, có chút không dám vươn ra. Trong mắt Tạ Nguy thoáng chút tức giận, nhưng hắn vẫn nhịn xuống. Hắn cúi người, không muốn nhiều lời với nàng, vươn tay về phía bàn tay giấu trong tay áo nàng không dám đưa ra kia, vén ống tay áo nhiều tầng dài và rộng lên, liền nhìn thấy vết cào dính máu đã khô trên cổ tay nàng.

Khương Tuyết Ninh chợt thấy đầu hơi ê ẩm: “Đều là vừa rồi không cẩn thận...”

Tạ Nguy lại thả tay nàng ra, chỉ cái ghế bên cạnh, nói: “Ngồi xuống.” Khương Tuyết Ninh quả thực theo không kịp suy nghĩ của người này, lại hoặc là nói, căn bản đoán không ra người này ý nghĩ, có chút mờ mịt giương mắt nhìn, lại trông thấy Lữ Hiển ở bên cạnh nhìn nàng với ánh mắt càng ngày càng cổ quái, giống như thấy được thỏ ba chân hay rùa đen có sừng vậy, vô cùng hiếm lạ.

Nàng đầy một bụng nghi hoặc, lại không dám nói. Tạ Nguy bảo nàng ngồi, nàng chỉ đành thấp thỏm ngồi. Chước Cầm đường là nơi Tạ Nguy thường ở lại, trên bàn dài gần cửa sổ còn đặt vật liệu gỗ cùng thừng mực dùng để làm đàn, thậm chí còn có dây đàn phế bỏ quấn thành nhiều vòng để ở trong góc. Hộp đựng thuốc bôi thì đặt trên giá sát tường cách bàn dài không xa.

Tạ Nguy đi mấy bước liền lấy tới một bình rượu nhỏ cùng một bình thuốc cao, thêm một khăn gấm trắng sạch sẽ, nhúng qua chút rượu, đến trước mặt nàng, lại bảo nàng đưa tay ra.

Khương Tuyết Ninh có chút giật mình lo lắng. Dù sao nàng cùng Tạ tiên sinh từ đầu đến cuối chưa từng nói gì thừa thãi, nay đối phương bỗng nhiên để ý tới nàng, còn muốn bôi thuốc cho nàng, thực khiến nàng thụ sủng nhược kinh. Đương nhiên, vẫn là “Kinh” (sợ) nhiều một ít.

Nàng chậm chậm đưa tay ra. Khăn gấm thấm rượu liền đặt lên vết thương trên cổ tay nàng, mới đầu còn chưa cảm thấy gì, nhưng chỉ qua hai lần hít thở, đau rát nóng bỏng từ đó chợt xông đến!

Cho đến lúc này Khương Tuyết Ninh mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng —— Lấy rượu chấm lên vết thương a!

Một tiểu cô nương da mịn thịt mềm đã rất rất lâu chưa phải chịu qua đau đớn như vậy, nước mắt cứ thế ứa ra, lập tức đứng vụt dậy, rút tay về, lui ra cách xa Tạ Nguy một chút, thậm chí còn ủy khuất phẫn nộ: “Ngươi làm gì vậy!”

Một túi gấm nhỏ từ ống tay áo nàng rơi xuống mặt đất. Tạ Nguy còn đang cầm cái khăn gấm kia, nhất thời nhíu mày: Lấy rượu rửa vết thương tất sẽ đau nhức một chút, nhưng đến mức này sao, cần gì phải phản ứng mạnh như vậy?

“Hi hi.” Bên cạnh cách đó không xa Lữ Hiển chẳng biết lúc nào đã lấy hạt dưa ra vừa cắn, vừa hóng chuyện, không để ý liền trực tiếp cười ra tiếng.

Tạ Nguy khom người nhặt túi gấm trên mặt đất lên, nghe âm thanh này, quay đầu đã thấy Lữ Hiển ngồi đó, trên mặt liền thoáng trầm xuống, lại thản nhiên nói: “Ngươi làm sao còn ở đây?”

“...” Lữ Hiển đang cắn hạt dưa vui vẻ thì giật mình, suýt chút bị nghẹn chết. Hắn bày ra dáng vẻ ta biết hết, lại không nói thật lâu, khẽ cười lên, thầm nghĩ: Vậy ta TM hiện tại có thể ra ngoài được rồi! Hắn vung tay quăng một nắm hạt dưa trên bàn lách tách, sau đó phẩy tay, thư thái thong dong thoải mái đứng lên, mỉm cười một cái nói: “Ta ra ngoài chờ, không quấy rầy nữa.”

Lữ Hiển đi ra ngoài thật. Nhưng Khương Tuyết Ninh vẫn đứng đấy, vô cùng cảnh giác nhìn Tạ Nguy, nước mắt còn chưa khô, dù sao cũng thật đau mà.

Tạ Nguy lại cầm túi gấm lên xem, lúc nãy nàng làm rơi xuống đã vung ra mấy hạt thông bóc sẵn trên đất, không khỏi nhìn nàng nói: “Đi tới quan lễ còn mang theo những thứ này.”

Khương Tuyết Ninh giương mắt nhìn hắn không nói lời nào. Tạ Nguy thế là đặt túi gấm xuống bàn, ánh mắt có chút lóe lên, nói: “Vậy hẳn là Yến Lâm đưa cho ngươi.”

Nhắc tới thiếu niên kia, Khương Tuyết Ninh lại trầm mặc. Tạ Nguy tựa hồ cũng đau lòng, một hồi lâu không nói, mới gọi nàng: “Tới đây. Chỉ đau một chút như thế đã chịu không được sao?”

Tổ tông ngươi đồ nam nhân thối, đáng đời ngươi không lấy được lão bà!!! Khương Tuyết Ninh suýt chút nữa thì tức chết. Nàng vừa gấp gáp vừa giận dữ, nhưng nhìn khăn gấm trên tay Tạ Nguy lại dè dặt. Đấu tranh tâm lý một lúc lâu, nàng mới nói: “Ta có thể tự mình làm được.” Chí ít vẫn nhẹ tay hơn ngươi.

Tạ Nguy nhìn thẳng nàng một lát, rốt cục vẫn đưa khăn gấm ra. Khương Tuyết Ninh nhận lấy, nhưng nửa ngày không dám ra tay.

Tạ Nguy thản nhiên nói: “Ngươi định ở lại qua đêm ở phủ ta sao?” Khương Tuyết Ninh nghe xong, tâm tư liền lạnh đi một nửa, dứt khoát xem như cái tay này không phải của mình, nhẹ nhàng dặm khăn gấm lên vết thương.

Tự mình động thủ tốt xấu còn có thể chuẩn bị tâm lý, đau nhức thì đau nhức, nhưng cắn môi còn có thể nhẫn lại. Chỉ là sau khi lau sạch vết thương xong, gồng gánh một hồi, cả người nàng giống như mất hết sức lực. Đến cùng vẫn là Tạ Nguy bôi thuốc cao cho nàng.

Loại thời điểm này, Khương Tuyết Ninh khó tránh khỏi có chút hoảng hốt. Kiếp trước, không xảy ra việc gì trước sự kiện mưu phản đó, trong mắt thế nhân Tạ Nguy là một thánh nhân, nhà hiền giả. Không ai tìm ra được lỗi của hắn, người người cho dù không thể thân cận với hắn, cũng nguyện ý nói cùng hắn thêm vài câu. Là hắn quá mức hoàn mỹ, đến mức có chút không chân thực.

Khi xảy ra mưu phản, trong mắt thế nhân, Tạ Nguy lại từ một thế cực này đảo ngược sang một thế cực khác, thành phản tặc, phản thần, mang dã tâm lang sói, nịnh thần trong miệng tất cả mọi người.

Là quá mức ô nhơ, hay người đời có chút bất công.

Trước khi trùng sinh, nàng cảm thấy là vế trước. Sau khi trùng sinh trở về, lại có chút không chắc chắn, giống như là vậy mà không phải vậy, hoàn toàn lạc vào mê lộ.

Bất quá ngẫm lại, chuyện này có liên quan gì tới nàng đâu? Chuyện Dũng Nghị hầu phủ đã xảy ra, tiếp theo phải chờ kết quả. Tốt tốt xấu xấu gì, cũng coi như kết thúc. Sau đó, nàng chỉ muốn thu thập hành lý, rời khỏi kinh thành phồn hoa mà đầy nguy cơ chết chóc này, tiêu dao đến những nơi kiếp trước chưa từng đến, cái gì mà Tạ Nguy a, Tiêu – Yến a, hoàng cung a, đều muốn ném ra sau đầu hết.

Khương Tuyết Ninh nghĩ đến xuất thần. Lúc Tạ Nguy bôi xong thuốc cao cho nàng thì phát hiện ra, mới nhàn nhạt lên tiếng kéo tinh thần nàng về: “Mèo con chó con không hiểu tình người, dù có nuôi dưỡng hết lòng, nhưng hung tính trời sinh khó trừ tận, về sau đừng tiếp xúc quá gần với chúng.”

Khương Tuyết Ninh ngước mắt nhìn hắn. Hơi nghĩ qua một chút liền biết, thái độ của Tạ Nguy đối với nàng thay đổi, hơn phân nửa là vì chuyện con mèo lúc nãy a? Nàng im lặng hồi lâu, tựa hồ đang cân nhắc cái gì, rốt cục vẫn nói: “Bảo Anh giúp ta mấy việc, hôm đó trở về, vừa vặn nàng đến, cho nên mới đem đào phiến cao tiên sinh cho, chia nàng một nửa...”

Tạ Nguy quay lưng về phía Khương Tuyết Ninh, tay đang để bình thuốc cao trở lại trong hộp thì chợt ngừng lại một chút, sau đó nói: “Đã biết.” Nhàn nhạt, từ giọng nói không nhận ra cảm xúc hắn.

Khương Tuyết Ninh cảm thấy những gì nên nói đều đã nói hết, liền chậm rãi thả ổng tay áo xuống, đứng dậy cáo từ. Chỉ là lúc rời đi, chợt nghĩ tới con đường dài dằng dặc không rõ phương hướng phía trước, bước chân nàng không khỏi ngừng lại. Nàng giống như lấy hết dũng khí, mới có thể ngăn lại sự run rẩy, xoay người hỏi: “Tiên sinh hiện tại còn muốn giết ta không?”

“...” Tạ Nguy vừa mới đóng hộp lại, trong chớp nhoáng này giống như có thứ gì khác cũng bị khóa vào đó. Hắn ngoái nhìn, đáy mắt như biển sâu u ám không chút gợn sóng, nhất thời lại như có chút ủ rũ, nói: “Ngày đó ta nói nhiều như vậy, ngươi chỉ nhớ một câu ta muốn giết ngươi sao?”

Khương Tuyết Ninh sửng sốt. Trong đầu nàng dần rối bời, lại không rõ chuyện gì, cố gắng nhớ lại Tạ Nguy nói lúc đó.

Nhưng Tạ Nguy đã khoát tay, nói với nàng: “Hồi cung đi thôi.” Nói xong lại kêu: “Kiếm Thư, đưa nàng ra ngoài.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio