Editor: Mạc Lam Như
Lần đầu tiên cùng Mễ Khải hôn môi là vào đêm khi hai tuần thực tập của anh chấm dứt.
Vì phải đi thực tập, chúng tôi đã hai tuần chưa gặp nhau. Công việc thực tập dường như rất vất vả, mỗi đêm chỉ trò chuyện được một chút, anh cũng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Tôi đau lòng, mỗi lần đều nói rất nhiều lời cổ vũ động viên, đến tận khi anh ngủ mất.
Trong lúc đó, Hàn Sách cũng giúp tôi tìm việc làm, phụ trách bán hàng trong siêu thị.
Thành phố nhỏ này bên trong quy mô lớn nhất phải kể đến siêu thị, nhưng nếu so với thành phố lớn thì vẫn còn kém xa. Ông chủ siêu thị là bạn của cha Hàn Sách. Siêu thị thiếu người làm, liền tìm được tôi.
Tiền lương, đãi ngộ ở đây cũng không tốt lắm, nhưng bởi vì người quen giới thiệu, cũng không tiện từ chối. Với lại cái này so với ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi còn tốt hơn nhiều lắm.
Cảm ơn bằng việc lấp đầy dạ dày của Hàn Sách, tôi bắt đầu làm công việc đầu tiên của mình.
Làm việc cũng có chút mệt mỏi, nhưng không khí công việc rất tốt, làm tôi cảm thấy tự tại, thời gian cũng mau mau trôi qua.
Thoáng cái hai tuần lễ trôi qua, nhận được tin nhắn trở về của Mễ Khải, tôi trong lúc làm việc mà vô cùng hưng phấn.
Buổi tối lúc về đến nhà, Mễ Khải đã ngồi trên ghế sa lông nhàm chán xem ti vi cùng Hàn Sách.
Vừa buông ba lô xuống, tôi đã bị Mễ Khải hướng ra ngoài cửa kéo đi: “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Tôi nghiêng đầu nhìn Hàn Sách, anh ta nhún nhún vai, tỏ vẻ ta đây không làm đèn pha đi ăn trực.
Tôi chọn rất nhiều đồ ăn, nhìn Mễ Khải trừng lớn mắt: “Chúng ta ăn hết cả chỗ này sao?”
“Những cái này đều là cho anh. Anh gầy đi rồi.” Tôi đau lòng nói.
Mễ Khải gãi gãi đầu, trên mặt là một mảnh hạnh phúc đỏ ửng.
“Ăn không hết có thể đóng gói mang về cho Hàn Sách ăn.”
Nghe thêm lời bổ sung của tôi, anh mới lộ ra thần sắc: có tính toán.
Cơm nước xong xuôi, cùng nhau đi dạo một hồi, Mễ Khải chuẩn bị đưa tôi về.
“Em tìm được việc làm, cũng không báo với anh một tiếng.” Mễ Khải mang bộ dạng phàn nàn nói.
“Cũng không phải chuyện gì lớn. Anh mỗi ngày đều mệt mỏi như vậy, em không muốn làm anh quan tâm hơn chứ sao.” Tôi lung lay cánh tay anh làm nũng.
Chiêu này quả nhiên hữu dụng, Mễ Khải cả người đều nhũn ra rồi, ôm lấy vai tôi: “Có nhớ anh không?” Khuôn mặt anh đỏ rần. Tôi biết rõ để hỏi một câu như thế, anh phải cần bao nhiêu dũng khí.
Ngẫm lại, trong lúc làm việc rất chuyên tâm, hầu như không có nghĩ đến anh.
Nhìn thần sắc do dự của tôi, Mễ Khải vẻ mặt không vui lại có chút thất vọng.
Thấy thế, tôi thầm mắng mình một cái. Lấy tay ôm lấy khuôn mặt Mễ Khải, hôn lên mặt anh một cái.
“Em yêu anh.”
Mễ Khải thần sắc kích động nhìn tôi rất lâu, làm tôi cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng rồi. Rồi anh bỗng đem tôi kéo vào lòng ôm ấp.
“Anh rất nhớ em. Mỗi đêm đều nằm mơ thấy em.” Thanh âm của Mễ Khải mang theo chút run rẩy.
Mễ Khải nâng mặt tôi lên, thâm tình nhìn tôi.
Cảm giác này, tôi chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Đợi thật lâu, đôi môi mong chờ ấy mới run rẩy cùng không biết làm sao hôn lên môi tôi.
Lúc đôi môi chạm nhau, như có một ngọn lửa lan ra cánh đồng đầy cỏ hoa, đem tôi cùng Mễ Khải thiêu sạch sẽ. Hai người ngay trên đường cái không kiêng nể ai, bắt đầu ôm hôn thắm thiết. Đợi nhiệt tình qua đi, Mễ Khải lau lau khuôn mặt ửng hồng: “Nếu như bị người quen trông thấy …”
Tôi kéo cổ anh lại, cười mắng anh: “Đồ ngốc.”
Tôi mua một máy ảnh kĩ thuật số. Mỗi khi cùng ở chung với Mễ Khải, tôi luôn mang theo nó, lần nào cũng chụp rất nhiều ảnh.
Mễ Khải ban đầu còn không để ý. Nhưng đến khi vào phòng tôi, thấy khắp trên tường đều là hình chụp anh, liền có chút ngượng, cùng kinh hoảng không biết làm sao. Muốn đem ảnh tôi chụp tháo xuống, lại không biết phải mở miệng thế nào, khuôn mặt đỏ bừng, muốn nói lại thôi, rốt cuộc, đầu cũng không ngẩng lên.
Mỗi lần thấy anh như vậy, tôi đều có cảm giác mình càng thêm yêu người này, không nói gì nhiều, chỉ đem tất cả tình cảm của mình đặt trên người con trai kia.
Mỗi lần nhìn ảnh chụp anh khắp phòng giống như anh hiện đang ở đó, tôi đều tràn ngập cảm tạ trời đất, để cho tôi và anh được gặp nhau, quen nhau, hiểu nhau và yêu nhau.
Mỗi lần hướng anh nói một câu: “Em yêu anh.”, anh đều đỏ mặt, đem tôi ôm vào trong ngực, bên tai tôi lại nói: “Anh cũng yêu em.” Sau đó, mặt lại càng đỏ hơn.
Đem hình ảnh anh còn đang ngượng ngùng nhìn vào trong mắt, tôi cảm giác vô cùng hạnh phúc. Chỉ cần có anh bên cạnh, cả thế giới này giống như đã là của tôi rồi.
Tôi nói với anh: “Chỉ cần cùng anh ở một chỗ, cái gì em cũng không muốn nữa.”
Nhìn thật sâu vào mắt tôi, chỉ ba chữ đơn giản, nhưng đó lại giống như là cả vũ trụ với tôi: “Anh cũng vậy.”
Tiết Nguyên đán, trường học Mễ Khải được nghỉ ngày, siêu thị tổ chức hoạt động đặc biệt, Mễ Khải đều cùng đi.
Tuy một người bên trong, một người bên ngoài, nhưng khoảng cách gần gũi, chỉ cần nhìn xem đối phương làm việc cũng mang tới rất nhiều hạnh phúc, ngọt ngào rồi.
Sau khi tan tầm, anh tới nhà tôi, hai người cùng nhau làm đồ ăn, cái gian bếp nho nhỏ kia giờ được lấp đầy bởi tình ý ngọt ngào. Lúc đang dọn đồ ăn lên bàn, Hàn Sách đúng lúc trở về.
Trong bữa ăn, Hàn Sách nói chuyện đến nước miếng tung bay, tôi nghĩ, toàn bộ hạnh phúc trên thế giới này đều được tôi sở hữu rồi.
Tôi đã có người mình yêu và anh cũng yêu tôi, còn có cả một người bạn đối xử với tôi vừa như bạn thân lại vừa như người thân. Một gia đình ấm áp, đại khái chính là như vậy.
Mấy ngày, Mễ Khải đều ngủ chung với tôi, không có trở về trường học. Đồng thời, hai chúng tôi luôn đi cùng nhau, có ảo giác như cả đời này sẽ gắn bó như vậy.
Mới chìm trong hạnh phúc chưa được bao lâu, ngày nghỉ đã chấm dứt. Vào đêm thứ , Mễ Khải thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về trường.
Ngồi một bên nhìn anh đem đồ đạc của mình cất vào ba lô, tôi bắt đầu sợ hãi, sợ anh đi rồi sẽ không quay trở lại, cứ vậy mà mất tích, không còn liên hệ nữa.
Mễ Khải một tay đang kéo khóa ba lô, tôi bỗng giữ tay anh lại.
Mễ Khải có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn tôi.
Phát giác chính mình vừa rồi có chút thất thố, tôi thu tay lại. Nhưng tâm tình bất an của tôi thì chưa thu lại được.
Mễ Khải thả ba lô xuống, nắm lấy vai tôi, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Em …” Chỉ nói được một chữ, tôi liền có chút xúc động mà bắt đầu thút thít.
“Từ từ nói, không có việc gì đâu.” Mễ Khải vỗ lấy lưng tôi trấn an.
Cố gắng trấn an những lo lắng trong lòng, tôi biết hết thảy tâm tư của mình đều không tránh khỏi mắt anh. Tôi nghĩ chính mình cũng không cần che giấu, chỉ cần toàn tâm, toàn ý tin tưởng anh là được rồi.
“Em sợ.” Tôi nhẹ nhàng nói ra. Tin tưởng lẫn nhau chính là mấu chốt của tình yêu, “Sợ anh vừa đi, em sẽ không được thấy anh nữa.”
“Nhóc ngốc này lại nói cái gì vậy.” Mễ Khải đem tôi ôm vào trong ngực.
Tôi đặt đầu lên vai anh, hai tay quấn quanh eo anh, hai người liền chăm chú mà dính chặt lấy nhau. Nhìn bóng hai người trên mặt đất, quấn lấy nhau thật là một chuyện tốt đẹp.
“Anh ở lại được không? Ở đây, ở cùng em.” Tôi nói ra lời thỉnh cầu của mình.
Thật lâu sau, Mễ Khải cũng không có phản ứng. Anh buông tôi ra, nhìn sâu vào mắt tôi.
“Không được sao?” Tôi vô cùng sợ hãi phải nghe lời từ chối, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt, chỉ chực chờ rơi xuống.
Than ra một hơi, Mễ Khải giống như bị đánh bại, nhẹ gật đầu: “Anh đã đem em làm hư rồi.”
Tôi hân hoan, tung tăng như chim sẻ, chủ động đưa môi mình lên, cùng anh dây dưa.
Nụ hôn cuồng nhiệt, tiếng cả hai mãnh liệt thở dốc, tất cả đều như muốn khơi dậy dục vọng sâu thẳm của Mễ Khải.
“Hạo..Hạo, đủ rồi. Không thể…” Mễ Khải đẩy người tôi ra, tạo khoảng cách giữa tôi và anh.
“Chúng ta không thể lại …” Anh còn chưa nói hết, môi tôi lại quấn lấy môi anh. Đôi môi mềm mại như vậy, chỉ cần chạm vào, bỗng chốc có cảm giác như hạnh phúc cùng thoải mái lan truyền toàn thân. Hiện tại trong đầu tôi chỉ có một ý niệm, trở thành người của anh.
“Hạo!” Mễ Khải như đặt ra một quyết tâm rất lớn, đẩy tôi ra.
Tôi thực sự sợ hãi, nhưng cũng nhìn ra trong mắt anh hiện giờ chỉ còn lại lý tính cùng dục vọng.
“Hạo, đủ rồi. Anh sẽ cùng em.”
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của anh, biểu tượng nam tính trong quần jean của anh có chút bạo động. Tôi biết rõ, hiện tại, anh là đang nhẫn nại.
“Em … Em cũng muốn.” Tôi cúi đầu, vì đây là lần đầu tiên có can đảm nói ra lời như thế khiến tôi cảm thấy xấu hổ không thôi.
Đợi một hồi, thanh âm kiên quyết của Mễ Khải vang lên: “Anh, không thể.”
“Tại sao?” Tôi ngẩng đầu lên, bất an nhìn anh. Cầu hoan bị cự tuyệt khiến tôi rất sợ hãi.
“Anh sẽ làm em bị thương.” Mễ Khải thương tiếc sờ sờ đầu tôi, “Anh hiện tại còn không biết nên làm sao, chờ anh…”
“Em muốn trở thành người của anh! Chỉ cần đó là anh, Mễ Khải, thì sẽ không sao hết.” Tôi giữ chặt lấy áo anh, vôi vàng cắt ngang lời nói.
Mễ Khải kéo tay tôi ra, sủng nịnh mà hôn lên gương mặt tôi: “Hạo, anh rất yêu thương em, em biết mà?”
Tôi gật đầu.
“Anh chỉ muốn lần đầu tiên của em sẽ tràn đầy khoái hoạt. Anh muốn cho em thật nhiều hưởng thụ khi chúng ta làm tình. Anh không muốn em bị thương, làm em ngay lần đầu tiên phải thống khổ.” Anh hôn hôn lên trán tôi, “Cho nên nhẫn nhịn một chút được không nào? Vì anh, cũng vì chính em. Nhịn thêm chút nữa, được không?”
Nghe lời anh nói, tôi chỉ có thể gật đầu. Nhưng có điều anh không biết, lần đầu tiên của em đã sớm bị cha lấy đi rồi. Mà anh càng có vẻ quý trọng bao tôi bao nhiêu, tôi càng có vẻ dơ bẩn đến không chịu nổi.
“Em yêu anh!” Kéo cổ anh lại gần, vùi đầu vào vai anh chỉ chực khóc nấc lên.
“Em yêu anh! Em yêu anh! Em yêu anh…”
Như có một ma lực xui khiến, tôi một mực lặp lại câu nói kia, trong đó phảng phất bao tâm tình giấu kín của tôi.
Mễ Khải cũng vòng tay ôm lấy eo tôi, vỗ nhẹ lưng tôi, ở bên tai mà lặp lại câu nói ấy: “Anh cũng yêu em”, một lần lại một lần.