Editor: Mạc Lam Như
Thời gian ngày từng ngày lại trôi qua, không có chấn động, giống như ao tù nước đọng, chậm rãi mà hư thối biến chất.
Cha phòng bị nghiêm ngặt chưa hề giảm một chút nào, theo tôi từng nơi, áp bách từng chỗ. Tôi cảm tưởng không gian trước mặt như bị bó hẹp cùng khí tức tự do đã bị hút cạn.
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, tôi cảm thấy lòng mình đang dần dần chết đi, dần dần buông đi từng cơ hội, cứ vậy cho tới khi mình chết vào nhiều năm sau.
Đó là một buổi chiều khi mặt trời đã ngả về phía Tây. Trương, cậu ta mặt không biểu tình ngồi đối diện với tôi trong lớp học. Nhìn khuôn mặt lạnh như băng của cậu ta, từ trong tâm tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi con người trước mắt. Cậu ta lãnh khốc, vô tình, trong mắt chỉ chứa đựng lợi ích của chính mình, chỉ cần là thứ có thể đem lại lợi ích cho bản thân, kể cả con người, cậu ta sẽ không bỏ qua bất kì thứ gì những thứ còn lại, đều không thể lọt vào mắt cậu ta.
Lúc mới bắt đầu, tôi còn cầu xin cậu ta thả tôi đi. Cậu ta chẳng những không nhân từ nương tay mà còn đe dọa tôi sẽ nói chuyện này cho cha biết.
Cha đối với Trương rất có tín nhiệm, cậu ta rất được trọng dụng, những lời cậu ta chắc chắn cha sẽ tin. Và còn lợi ích của cậu ta, tất cả đều phụ thuộc vào tôi.
Cha để cậu ta ở dây, chẳng khác gì ám chỉ tiền đồ của cậu ta chính là nằm ở việc có canh giữ tôi cẩn thận hay không. Như vậy thì … Cậu ta ở đây, tôi sẽ không cách nào trốn thoát được.
Điện thoại của Trương vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tiếp nhận điện thoại, Trương lạnh lùng liếc nhìn tôi, cái nhìn này, làm tôi lạnh tới thấu xương.
Trương ngắn gọn trả lời điện thoại rồi cúp máy, sau đó lại là một mảnh lặng yên.
Các bạn đã tan học hết, phòng học trở nên yên tĩnh dị thường. Ngoài cửa sổ, bầu trời dần chuyển sang màu đen đêm tối.
Mỗi lần tan học, trong lớp chỉ còn tôi và Trương, tôi đều tràn ngập cảm giác lo lắng cùng sợ hãi.
Vào lúc tôi cảm thấy bản thân dường như không thể hô hấp nổi, cửa phòng học bị đẩy ra.
Đi vào trong không phải là cha, mà là chú Đường đã lâu không gặp.
“Thật có lỗi, chuyện công ty bận quá, chú tới muộn.” Chú Đường hiền hòa xin lỗi.
Thấy chú Đường vào cửa, Trương không nói lời nào, cầm lấy cặp sách bước đi.
Đợi Trương ra khỏi phòng học, chú Đường mới kéo lấy tay tôi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Hôm nay công ty bề bộn nhiều việc, cha không rảnh tới đón cháu, bảo chú tới đón cháu trước. Chú đã lâu rồi không gặp cháu, chắc cũng phải tầm nửa năm rồi.”
Gặp được chú Đường, tôi có chút kích động. Nếu là chú Đường, có lẽ vẫn còn cơ hôi.
Giữ chặt tay chú Đường, tôi cầu khẩn: “Chú Đường, hôm nay có thể cho cháu tự về nhà được không?”
Chú Đường nhìn tôi, có chút bất đắc dĩ cười cười: “Tiểu Hãn, việc của cháu với cha chú biết cả rồi. Những ngày này khổ cho cháu rồi. Cha của cháu cũng là vì lo lắng cho cháu, cháu thông cảm cho cha cháu một chút.”
Nói đến đây, chú Đường ý tứ dừng lại. Mà ‘con đường sống duy nhất này’ lại đang nói cái gì mà cha nhất định không buông tha tôi.
Tôi vội vàng bắt lấy tay chú Đường, càng thêm bức thiết, năn nỉ: “Chú Đường, cháu xin chú, thả cháu đi! Chú là người nhìn cháu từ nhỏ tới lớn, cháu biết rõ chú là người tốt. Xin chú! Thả cháu đi!”
Chú Đường chậm rãi thở dài, nói: “Tiểu Hãn, cháu cũng biết cha cháu đối với sự việc của cháu là vô cùng ngiêm túc. Chú tuy theo chân giám đốc nhiều năm, cũng được đồn thổi coi như một trợ thủ đắc lực của cha cháu, nhưng kỳ thật, chú chẳng qua chỉ là một viên chức làm công ăn lương cho cha cháu. Hôm nay, nếu như chú thả cháu, việc chú bị cách chức thì chưa tính đến, nhưng mà gia đình chú, già trẻ lớn bé, cháu nghĩ cha cháu sẽ đơn giản buông tha cho họ sao?”
Chú Đường lau nước mắt trên mặt tôi: “Tiểu Hãn, mong cháu thông cảm cho nỗi khổ tâm của chú. Chú Đường này không có năng lực giúp cháu trong chuyện này. Khi chú có đủ khả năng trong phạm vi có thể rồi, bất luận cháu có thỉnh cầu điều gì, chú nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ cháu.”
Cúi đầu xuống, tôi biết rõ, cha là người thủ đoạn như thế nào. Chính mình lại đi cầu xin, thật là làm chú Đường phải khó xử rồi.
Tận mắt thấy được lối thoát duy nhất bị chém đứt, tôi ảo não khóc lên. Âm thanh nghẹn ngào kìm nén trong cổ họng tràn ra, nhẹ nhàng phiêu tán ra sân trường đen kịt.
Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy bất lực như vậy. Trong thế giới mà cha xây dựng cho tôi, tôi cảm giác mình thật vô năng, tự mình kiếm tìm hạnh phúc của mình cũng không làm được.
Chú Đường cũng rất áy náy, nhẹ nhàng vỗ vai tôi an ủi. Sau đó chú mới kéo tôi tiếp tục đi lên phía trước.
Ngồi trên xe, xe phóng đi chậm rãi, đèn đường chiếu xuống sáng trưng như ban ngày, một thành phố tấp nập, trưng diện và nhiều màu sắc. Ánh sáng hồng hồng, xanh xanh nhẹ lướt qua mặt tôi, thấp thoáng trong đó nét bi ai khó nói.
Trên đường đi, không có ai nói chuyện. Chú Đường nhẹ nắm lấy tay tôi an ủi.
Tôi nâng lên đôi mắt mông lung đẫm lệ, truyền vào đó vô vàn hy vọng nhìn chú Đường, mở miệng nói ra thỉnh cầu của mình: “Chú Đường, có thể cho cháu mượn điện thoại được không?”
Chú Đường nhìn tôi thật lâu, im lặng lấy cho tôi mượn di động của chú.
“Cháu cảm ơn chú!” Tôi cảm kích nhận lấy.
Bấm lên dãy số quen thuộc, kích động tràn đầy nội tâm, tràn cả ra bề ngoài, khiến các ngón tay tôi đều run rẩy.
Đưa điện thoại lại gần lỗ tai, tôi lại nghe thấy tiếng tim đập của mình, vang lên thình thịch mạnh mẽ.
Tiếp đó, tiếng người cứng nhắc truyền đến: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên …”
Tựa như sét đánh giữa trời quang, nội tâm đang tràn đầy sung sướng của tôi đột nhiên không còn nữa – điện thoại của Mễ Khải không liên lạc được.
Nước mắt không nghe lời lại lần nữa chảy xuống, nội tâm bi thương của tôi muốn là sao cũng không thể ngăn lại được.
Tôi tự nhếch môi thảm đạm cười, tự nói với chính mình là không sao, còn có điện thoại của Hàn Sách.
Bấm số điện thoại của Hàn Sách, tôi chậm rãi đưa về phía lỗ tai, tay lại càng run rẩy lợi hại hơn. Trong nội tâm tôi vô cùng sợ hãi, sợ rẳng ngay cả Hàn Sách cũng không thể liên lạc được nữa. Tôi chỉ mong có thể nói với họ vài lời, báo cho họ biết chút thông tin của tôi.
Mang theo bi thương, sợ hãi cùng khẩn trương, tôi giống như đang chờ đợi tuyên án tử hình, nhưng thật là một kỳ tích, trong điện thoại bỗng vang lên tiếng nói: “A lô?”. Một tiếng này, giống như tin vui mà thượng đế ban xuống cho tôi, như hồi sinh chính mình vậy.
Điện thoại gọi tới nhưng đầu dây bên kia không nói gì, Hàn Sách có chút khẩn trương nói: “Này, ai vậy?”
Tôi kích động đến nỗi líu cả lưỡi, bắt đầu cà lăm: “Tôi, là tôi.”
Nghe được thanh âm của tôi, giọng nói của Hàn Sách cũng trở nên kích động: “Dương Hạo? Là cậu sao? Dương Hạo?”
“Ừm! Là tôi.” Giọng nói lâu ngày mới được nghe lại, làm tôi xúc động đến rơi lệ.
“Tôi biết rồi, Dương Hạo. À, đúng rồi, cậu bây giờ đang ở đâu? Ngày đó, sao cậu lại bị bắt cóc vậy? Cậu có bị thương ở đâu không? Còn có …” Hàn Sách vô cùng kích động, hỏi liên tiếp một chuỗi vấn đề.
Chà nhẹ nước mắt, đợi Hàn Sách đặt câu hỏi xong, tôi mới một lần nữa lên tiếng: “Mễ Khải thì sao? Anh ấy có ở đây không?” Tôi chỉ đơn giản nói hai câu.
“Hư, cậu đúng là trọng sắc khinh bạn..” Hàn Sách còn chưa nói hết, bên đầu dây bên kia đã thật im lặng, sau còn nghe cả tiếng thở dài. Sau thanh âm Hàn Sách mới lần nữa vang lên: “Cậu ta bị cho thôi học rồi.”
“Sao lại như vậy? Hiện giờ anh ấy ra sao rồi?” Tôi cấp thiết hỏi.
“Ngày đó, sau khi cậu bị đưa đi, hai chúng tôi bị đưa lên trường học tra khảo, Mễ Khải bị đuổi học. Tôi đã phải tốn rất nhiều công sức, cật lực chối bay quan hệ với cậu thì mới có thể qua được một kiếp. Sau khi bị thôi học, Mễ Khải cũng thử đi tìm việc làm, nhưng đều thất bại.”
“Vậy sao?” Tôi thì thào nói.
“Đây thực chất là đang xảy ra chuyện gì vậy? Có thể nói cho tôi nghe không?”
“Anh còn nhớ rõ lúc trước tôi có nói trong nhà xảy ra chuyện tôi mới phải rời đi. Kỳ thật là tôi đã trốn đi. Hôm đó, chỉ là cha tới đưa tôi đi mà thôi.” Tôi nói ra một cái nguyên nhân đơn giản.
“Có một việc, làm phiền anh có thể chuyển lời đến Mễ Khải giúp tôi được không?” Tôi gọi điện thoại lần này cũng là vì mục đích này.
“Nói đi.”
Tôi hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói: “Kỳ thật, tên của em không phải Dương Hạo, sinh nhật của em cũng không phải là mùng tháng , em cũng chưa tròn tuổi. Em tên thật là Đổng Vũ Hãn, cha của em là Đổng Nghiệm, công ty khí điện Minh Thiên là công ty của cha em. Em thực xin lỗi, Mễ Khải. Em đã không nói thật với anh. Em làm anh bị đuổi học, thật xin lỗi. Em cũng không mong anh có thể tha thứ cho em. Nhưng, em yêu anh, phần tình cảm này của em là thật lòng.” Nói đến câu cuối cùng, tôi đã khóc không thành tiếng nữa rồi.
“Cậu bây giờ đang ở đâu? Chúng tôi đi tìm cậu, sẽ đem sự tình của cậu nói rõ ràng với cha cậu.” Hàn Sách kích động nói.
“Không! Hai người đừng đến. Các anh không đấu lại được cha tôi đâu.”, tôi nức nở nói, “Tôi hiện tại bị bảo hộ rất nghiêm ngặt, hai người có tới cũng không thể gặp được tôi đâu. Hãy để tôi nghĩ cách, nghĩ cách chạy trốn. Hai người đừng đến, tôi không muốn … làm hại mọi người lần nữa.”
Dập máy, tôi đưa trả điện thoại cho chú Đường, mỉm cười cảm ơn chú: “Cháu cảm ơn.”
Chú Đường sờ sờ đầu tôi, cảm khái vô hạn nhìn tôi. Trong mắt chú, chính tôi còn nhỏ như vậy mang trên lưng tình cảm sâu đậm như vậy, có lẽ là một loại bất hạnh.
Ô tô chậm rãi chạy gần tới nhà, từ rất xa, tôi cũng có thể trông thấy trong nhà vẫn còn sáng đèn.
Lúc cha mở cửa, hương thơm ngào ngạt của thức ăn từ trong nhà bay ra.
“Tiểu Hãn, nhanh tới dùng bữa. Con đói bụng rồi phải không?” Cha vẻ mặt vui vẻ đón tôi vào nhà, gật nhẹ đầu với chú Đường rồi đóng cửa vào. Cha nói: “Hôm nay có món sườn xào chua ngọt Tiểu Hãn thích nhất cùng canh trứng. Để cặp sách xuống rồi rửa tay ăn cơm đi con.”
Đúng như lời chú Đường nói, cha chỉ coi chú như một trong một ngàn viên chức khác trong công ty, dù cho chú có tuân theo lệnh của cha mang tôi về nhà, cha cũng chẳng quan tâm tới chú.
Tôi nghĩ, như vậy cũng tốt, để tránh cha hỏi han thêm gì, tôi cái gì cũng không có nói.
Ngày hôm sau, cha thái độ khác thường, dậy thật sớm, làm một bữa sáng rất phong phú rồi mới gọi tôi dậy.
Nhìn thức ăn tràn đầy trên bàn ăn, vốn tôi cũng không có hứng ăn, giờ lại càng có chút buồn nôn. Cha cũng mặc kệ tôi, bắt đầu ăn.
Không thể phủ nhận, cha vô cùng đẹp trai, chỉ là ăn một món bình dân như sữa đậu nành cùng bánh quẩy nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác ưu nhã, cao quý. Nếu như là lúc trước, tôi có lẽ vẫn còn đang thưởng thức hình ảnh đẹp đẽ này. Nhưng giờ là hiện tại, người trước mắt chỉ mang đến cho tôi cảm giác muốn trốn tránh mà thôi.
Tôi ngược lại, lấy một cốc nước lọc, cùng một miếng bánh mì trắng, bắt đầu ăn.
Sữa đậu nành hay sữa bò trên bàn tôi cũng chẳng quan tâm. Cha cũng không lên tiếng, chỉ nhíu nhíu lông mày.
“Tiểu Hãn, cha có thứ này cho con xem.” Đang ăn hai khẩu bánh, thanh âm cha đột nhiên truyền tới.
Tôi ngẩng đầu nhìn cha, cha hướng tôi cười cười rồi đứng dậy, đi vào phòng ngủ.
Chỉ trong chốc lát, cha trở lại cùng một chiếc máy ghi âm.
“Tiểu Hãn, con nghe một chút đi.” Cha cười rồi bật máy lên.
Một hồi âm thanh xoẹt xoẹt phát ra, sau là một chuỗi âm thanh mơ hồ: “Chú Đường, có thể cho cháu mượn điện thoại được không?”
Máy ghi âm tiếp tục chít chít phát ra, đầu óc tôi oanh một tiếng rồi trống rỗng.
“…Mễ Khải thì sao? Anh ấy có ở đây không… Chỉ là cha đem tôi về nhà thôi… Em yêu anh, phần tình cảm này của em là thật lòng…”
Mễ Khải thì sao? Anh có ở đây không? Em rất nhớ anh… Hiện em chỉ là bị cha mang về nhà thôi, rất nhanh, rất nhanh, em sẽ quay về bên anh… Em yêu anh, toàn thế giới này, trái tim chỉ thuộc về anh mà thôi…
Máy ghi âm lần nữa xoẹt xoẹt vài tiếng, cha ấn nút tạm dừng.
Tiếng bấm nút vang lên, thức tỉnh tâm trí tôi.
Tôi hung hăng trừng mắt nhìn cha. Cha lại chỉ là vui vẻ trò chuyện, cười nhìn tôi.
“Cha rõ ràng là nghe trộm điện thoại của chú Đường.” Tôi mang theo phẫn nộ cùng không thể tin được.
“Không có. Cha chỉ là trong xe của mình, gắn lên cái máy ghi âm, phòng ngừa vạn nhất xảy ra chuyện gì. Thật không nghĩ tới, ngày hôm qua, quả đúng là có thu hoạch.” Cha trôi chảy trả lời tôi một câu.
“Cha muốn gì? Con đã bị cha bắt trở lại rồi, cha còn muốn như thế nào nữa?” Tôi có chút cuồng loạn xông tới cha, kêu lớn.
Cha lắc đầu, cười khẽ nói: “Tiểu Hãn, con sai rồi, cha không phải là bắt con trở về. Đây nguyên bản là nhà của con, con cần phải trở về. Cha đã từng nói qua, tuột con ra khỏi vòng tay mình một lần thì nhất quyết không có lần thứ hai. Dù cho có nghĩ muốn chạy đi, cha cũng không cho phép.” Nói đến đây, cha càng trở nên phẫn nộ, ngữ khí ngày càng đáng sợ.
Nghe đến đó, nước mắt tôi không nghe lời chảy xuống, tôi không cách nào kiềm chế được mà khóc thành tiếng.
Vừa thấy nước mắt của tôi, cha như mềm nhũn ra, đem tôi ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng ôm lấy: “Tiễu Hãn, xin lỗi, cha dọa con sợ rồi. Cha không nên hung hăng như vậy mà nói con.”
Cha nâng đầu tôi lên, lau sạch nước mắt của tôi, nhìn sâu vào mắt tôi, “Nhưng mà Tiểu Hãn cũng có chỗ không đúng. Tiểu Hãn không thể như vậy mà lớn tiếng với cha. Tiểu Hãn không thể rời xa cha. Tiểu Hãn, con là của cha. Ngoại trừ bên cạnh cha, ở đâu con cũng không được đi.”
Những lời nói của cha… Tôi bắt đầu giãy giụa, kêu khóc, muốn thoát ra khỏi cha.
“Không muốn! Con không muốn! Thả con ra! Con chán ghét cha! Con không muốn ở bên cạnh cha! Con muốn Mễ Khải! Mễ Khải!”
Cha không lên tiếng, chỉ là đem tôi ôm vào trong ngực, ôm thật chặt, để cho tôi vô luận có giãy giụa thế nào cũng vô ích.
Không biết chính mình làm ầm ĩ bao lâu, cũng không biết chuông cửa đã vang lên mấy lần, tôi gào khóc đến không còn khí lực, chỉ có thể xụi lơ trong ngực cha.
“Tiểu Hãn, hôm nay con sẽ không đi học. Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.” Cha ôm tôi lên, đem tôi đặt lên chiếc giường lớn.
Cha thay tôi cởi giày cùng áo khoác, đắp chăn cho tôi rồi đi ra ngoài.
Nhìn ánh mặt trời bị song sắt phân cắt thành từng mảnh, tôi cảm thấy lòng mình như cũng đang bị cắt vụn ra.