Mặt trời lên cao báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu, khi Trình Dư thức dậy đã thấy mình nằm gọn trong vòng tay của Tạ Lâm, gò má thoáng đỏ lên.
Tạ Lâm hiếm khi ngủ một giấc an ổn như vậy, ngay cả Trình Dư bước xuống giường cũng không hay phát giác.
Trình Dư dặn dì giúp việc mua một ít đồ ăn sáng còn cậu thì mở điện thoại lên xem tin tức mới nhất.
Xảy ra chuyện lớn như vậy Tạ Thành Phong cũng không thể ngồi yên được nữa, ông xuất hiện trước báo chí giải thích những tin đồn về Phong Viễn đều là bịa đặt.
Dù sao thì Phong Viễn cũng góp rất nhiều vào việc từ thiện, từ trước đến nay luôn xây dựng hình tượng vững trãi trong lòng người dân, chỉ cần có lời giải thích hợp lý là sẽ có người bị lung lay.
Hơn nữa Tạ Thành Phong còn là ủy viên trong giới chính trị nên rất nhiều người nể mặt.
Ông cũng lớn tiếng tuyên bố nếu Phong Viễn có bất kỳ khoản gian lận nào sẽ đối mặt với trừng phạt của pháp luật, còn nếu tất cả đều là bịa đặt thì ông cũng nhất quyết không buông tha cho kẻ tung ra tin đồn, trong thời gian đó xin mọi người hãy bình tĩnh và chờ kết quả điều tra.
Nhờ những lời này mà tình hình dần ổn định hơn phần nào, Trình Dư cũng biết Tạ Thành Phong là người có máu mặt, để được như vậy không đơn giản chỉ là một buổi họp báo mà là mối quan hệ nhờ vả phức tạp.
Chuyện của Tạ Lâm từ đầu đến cuối ông không hề nhắc tới, khi được phóng viên hỏi Tạ Thành Phong chỉ lãnh đạm nói một câu, con trai ông không phải là người độc ác như vậy, chắc chắn là có nguyên do.
Trình Dư đang mải mê xem thì nghe thấy tiếng bước chân đi xuống, cậu vội tắt điện thoại rồi nói với Tạ Lâm: "Anh dậy rồi, mau ăn sáng đi."
Tạ Lâm không nói gì lẳng lặng ôm lấy Trình Dư vào lòng, trong mắt anh vẫn còn cơn buồn ngủ, cằm gối trên vai cậu giọng khàn khàn nói:
"Ngủ dậy không thấy em."
"Anh lớn như vậy rồi ngủ dậy còn tìm người sao?"
Tạ Lâm ôm cậu càng chặt hơn như muốn ghì cả người vào lòng mình.
"Anh sợ những gì hôm qua em nói với anh đều là mơ."
Trình Dư không nghĩ Tạ Lâm lại nhạy cảm như vậy hơi tránh khỏi cánh tay anh, sau đó cánh tay lại vòng lên cổ anh, đặt nhẹ một nụ hôn lên môi anh hỏi:
"Bây giờ anh còn cảm thấy giống như là mơ không?"
Ánh mắt Tạ Lâm tối dần đi, ghì chặt Trình Dư lại, triệt để cướp lấy không khí trong miệng cậu, đến khi cả người Trình Dư mềm nhũn, anh mới buông ra, mỉm cười lau vệt nước trên môi cậu nói:
"Giờ thì anh tin là thật rồi."
Trình Dư không hiểu sao con người lại có thể thay đổi đến nhường này.
Trước kia anh nói một câu cũng kiệm lời, giờ cứ phải đốp lại cậu từng chữ một.
Sau khi giải quyết bữa sáng xong Trình Dư mới nói vào chủ đề chính.
Cậu phân tích việc tốt và xấu của việc đăng đoạn video hoàn chỉnh lên, mặc dù cư dân mạng sẽ không hiểu rõ nhưng có thể thấy không phải Tạ Lâm vô cớ đánh người, mà là do Triệu Mặc có ý đồ với cậu trước.
Cậu cũng nói bản thân sẽ lên tòa làm chứng, dựa vào hành vi của Triệu Mặc có thể sẽ đủ nhốt gã nửa quãng đời còn lại ở trong tù.
Nhưng mà không ngờ Tạ Lâm lại từ chối.
"Không được.
Nếu như vậy em sẽ lại bị rất nhiều người soi mói, anh không muốn em lại bị người ta nhìn chằm chằm vào em."
"Vậy anh cứ định để người ta nói anh như vậy? Hiện tại chúng ta mới là người bị hại lại định để tên Triệu Mặc đó khởi tố trước?"
"Cho dù em nói gì đi nữa cũng không thể."
Cậu biết chuyện suýt bị người ta chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, người khác muốn giấu đi còn không kịp chứ đừng nói là phơi bày cho tất cả mọi người cùng biết, hơn nữa cậu còn là đàn ông, có thể có rất nhiều lời khó nghe.
"Nhưng mà anh có nghĩ đến em cũng không muốn anh phải chịu những điều này một mình không?" Nói tới đây Trình Dư đã có chút bực mình.
"Năm xưa chính vì có chuyện gì anh cũng không nói với em nên hai ta mới trở nên như vậy, hiện giờ anh lại muốn tái diễn những điều này một lần nữa sao?"
Trình Dư không muốn hai người cãi nhau khi vừa mới bắt đầu lại, cậu vuốt mặt cố giữ bình tĩnh nói: "Tạ Lâm, anh suy nghĩ lại cho kỹ thử đi, xem bản thân làm vậy có đúng hay không."
Nói xong Trình Dư xoay người bỏ đi, chỉ tiếc vết thương ở chân cậu chưa khỏi, muốn rời đi một cách dứt khoát cũng khó.
Tạ Lâm đưa tay ra muốn đỡ nhưng bị cậu lạnh lùng tránh đi.
Tạ Lâm muốn tốt cho Trình Dư thì cậu cũng như vậy, cậu biết để phơi bày sự thật ra là một chuyện không dễ dàng gì, nhưng để Tạ Lâm chịu mang tiếng có hành vi bạo lực càng không muốn, ai cũng có lý lẽ của riêng mình.
Tạ Lâm không muốn Trình Dư giận nhưng cũng không dễ dàng thỏa hiệp, anh thử hỏi ý kiến Tô Hải Nam và Lương Vỹ sau khi suy nghĩ kỹ càng mới đưa ra quyết định.
Có thể đăng đoạn video đầy đủ lên, nhưng mặt của Trình Dư phải làm mờ, phiên tòa xét xử sẽ không được xử công khai, hạn chế tối đa Trình Dư xuất hiện trước truyền thông.
Ngày bên phía Tạ Lâm đăng đoạn băng lên đều đã qua xử lý, cố tình để góc quay lúc đó Triệu Mặc ra tay tàn nhẫn với Trình Dư như thế nào, rồi lúc Tạ Lâm mới đến chỉ đẩy Triệu Mặc ra nhưng gã ta lại cố tình ra tay độc ác với Tạ Lâm anh mới đánh trả lại, coi như là phòng bị chính đáng.
Bên Phong Viễn cũng điều khiển dư luận nên chẳng mấy chốc nguồn gió trên mạng lại đổi chiều, người mà họ mắng chửi suốt bao nhiêu ngày qua đùng cái lại trở thành người bị hại nên càng cảm thấy có lỗi, độ căm ghét với kẻ "bị hại" trước đó càng lớn hơn, chẳng mấy chốc tiêu đề như Tạ Lâm là kẻ cuồng bạo lực đã thay thế bằng Tạ Lâm bị oan nhìn đối lập đến chừng nào.
Lại một tháng nữa trôi qua, cũng là ngày phiên tòa xét xử diễn ra, rõ ràng là ngày tết mà chẳng ai chịu ở nhà ăn tết, trời vừa mới hửng sáng phóng viên đã chiếm chỗ đông nghịt trước cổng tòa án, nhưng phiên tòa không xét xử công khai, họ tò mò đến mấy cũng không đào được thông tin người mà Tạ Lâm bảo vệ ngày hôm đó là ai, cũng có người đoán già đoán non là Trình Dư nhưng không có chứng cứ đành phải tiếc nuối từ bỏ.
Triệu Mặc với tội danh bắt giữ người trái phép, không thành và cố ý gây thương tích, hơn nữa lại mới mãn hạn tù, nhận thấy mức độ nguy hiểm cao toàn án tuyên phạt năm.
Triệu Hoài còn thảm hơn, công ty triệt để bị điều tra giấy tờ kinh doanh đều không đầy đủ, có dấu hiệu lừa đảo chếm đoạt tài sản nên tiếp tục bị giam giữ điều tra, chỉ riêng bịa đặt tin đồn thất thiệt khiến Phong Viễn chịu tổn thất lớn đã phải đền bù một khoản tiền khổng lồ, không có gì thay đổi còn có thể bị phạt tù chung thân.
Cùng với đó những đối thủ trước kia của Phong Viễn bỏ đá xuống giếng cũng bị Tạ Thành Phong quét một lượt, người bị bắt vào đồn đến là nhộn nhịp.
Nhưng những thứ đó Tạ Lâm không thèm quan tâm nữa, anh ôm người trước mặt vào lòng thì thầm nói: "Vất vả cho em rồi."
Trình Dư lắc đầu, vì sợ bị phóng viên chụp được nên anh bọc cậu kín mít giờ mới có thể hít thở được một chút, nhưng giải quyết xong mọi việc cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Dù đã mùng năm tết nhưng không khí bên ngoài vẫn rất nhộn nhịp, hai người vì những chuyện rắc rối này mà bỏ lỡ dịp năm mới, bây giờ có thể nghỉ ngơi, Tạ Lâm đề nghị:
"Em có muốn về nhà gặp bố anh không?"
"Gặp...!gặp bố anh á?" Trình Dư lắp bắp có chút không nói nên lời.
Đừng nói đến chuyện gặp phụ huynh, còn là một vị phụ huynh cực kỳ cực kỳ quyền lực khiến cậu áp lực không hề nhẹ, cậu còn chưa gây được thiện cảm gì đã vì chuyện vừa rồi loạn như mớ mòng mong, liệu bố của Tạ Lâm có ghét cậu không, có ném một cục tiền vào mặt rồi bắt cậu rời xa anh không?
Mặc kệ Trình Dư nghĩ đủ mọi chuyện trong đầu, Tạ Lâm bình thản nói: "Bố anh nói muốn gặp em, nếu em đồng ý thì ngày kia chúng ta về nhà."
Hai chữ về nhà của Tạ Lâm khiến Trình Dư có một chút rung động, cậu thoáng lấy lại tự tin, nếu như bảy năm trước cậu không có gì thì còn sợ chứ hiện giờ cậu cũng đâu thiếu gì tiền chứ, vẫn nuôi được hai người..