Chạy đến khu rút thăm.
Lớp Mãn Thiên Tinh lọt xuống dẫn chót.
Sâm Lãng và Tiểu Đoàn Tử đứng thứ hai từ dưới đếm lên.
Phía trước là phụ huynh lớp Hoa Hồng Đỏ, đang ôm con xem yêu cầu trên tờ giấy, ngoài miệng còn thì thầm: "Vòng này, đồ cần phải mượn...【Cô giáo dễ thương nhất】... Ba đi! Bẫy, đây là bẫy!"
Bẫy hay đấy.
Chạy được rồi.
Sâm Lãng chạy đến khu rút thăm, động tác thành thạo vác đứa nhỏ lên vai, dưới sự giám sát của trọng tài, tùy tiện rút tờ thăm từ trong chậu thủy tinh, cũng không thèm nhìn, chạy vào trong đám người.
"Kêu chúng ta mượn cái gì vậy ạ?" Tiểu Đoàn Tử vùng vẫy một hồi.
"Trời mới biết viết cái gì." Sâm Lãng nói, "Không rảnh để xem, chỉ mong không phải bẫy, không đắc tội cô giáo."
Mặc kệ yêu cầu mượn cái gì, trước tiên chạy vào chỗ nhiều người, chắc chắn không sai.
Chỗ có người là chỗ có giang hồ.
Chạy là đúng rồi.
Tham Lãng kẹp đứa nhỏ, vừa nhanh chân lao tới, vừa tay miệng kết hợp, dùng răng xé lớp băng bên ngoài, mở tờ giấy ra, phía trên viết --
【Người mình thích nhất】
Đệt?
Đùa bố à.
"Sao không nói tiếng nào." Sâm Lãng lặp lại một lần, "Nghe chưa, người mình thích nhất."
Tiểu Đoàn Tử: "..."
Im lặng một lúc lâu.
Đứa nhỏ lâm vào đau buồn lần nữa.
Bước chân của Sâm Lãng dần chậm lại, "Không có ai để thích sao? Cũng đúng, yêu sớm không tốt... À, đúng rồi, ba mẹ cũng được tính vào mà."
"Thích anh." Đứa nhỏ ủ rũ lầm bầm, "Đường Đường thích Đại Ca Ca nhất."
Em thôi đi, nhìn vẻ mặt của em kìa.
Nói láo .
Sâm Lãng có chút mệt mỏi: "Nhưng em không thể mượn Đại Ca Ca được, anh là đồng đội của em mà."
"... À."
"?? À cái gì mà à?"
"..."
"Nói chuyện."
"..."
Lại tới nữa rồi.
Chị hai à, có ý kiến thì em cứ nêu lên, em nói đi, động một chút là không lên tiếng, ai biết em nghĩ sao?
Có gì thì nói, tính tình khó chịu, học ai vậy?
Sâm Lãng dừng lại.
Đứng ở giữa đường chạy, cúi đầu nhìn chăm chú đứa nhỏ một hồi, dứt khoát mất vị trí đầu, chạy về phía đám người vây xem mà mình vừa chạy qua lúc nãy.
Quá nguy hiểm rồi.
Trong đám người vây xem, Thương Vũ Hiền lấy ngón trỏ đè lên trán, cố đè nén tiếng ồn bên tai, nhìn thấy chàng trai trẻ trên đường chạy chạy về phía mình, một cánh tay còn kẹp con gái mình.
Gần tới, Sâm Lãng để đứa nhỏ xem từng người, nhìn mặt bé một chút, ngẩng đầu nhìn lướt qua đám người, liếc mắt một cái đã thấy được người đàn ông đó.
Gen di truyền thì không có gì để nói.
Chất liệu tốt, quần áo tự cắt riêng, là người đàn ông trung niên ăn mặc nhờ khuôn mặt.
Ngoại hình này...
Cũng đẹp thật.
Cụp mắt ba phần ý cười ôn nhuận khiêm tốn, ngước mắt bảy phần lạnh lùng mạnh mẽ bá đạo tổng tài, cả người đều mang khí chất lãnh đạo.
"Ba em." Tiểu Đoàn Tử nhỏ giọng, có chút ủ rũ.
Sâm Lãng thắng gấp, cũng không thèm chào hỏi, "Chú ơi, Đường Đường nói chú là ba bé hả?"
Thương Vũ Hiền: "..."
Xung quanh ầm ầm, có lẽ trong xoang mũi phát ra tiếng nhàn nhạt đáp lại, dù sao Sâm Lãng cũng không nghe thấy.
Sâm Lãng quan sát người đàn ông một chút, thò người tới phía trước, tiến đến bên tai hắn: "Đã nói là hội thao rồi, chú mặc kiểu này, tới biểu diễn thời trang sao?"
Hơi nóng phả vào tai, Thương Vũ Hiền tránh ra phía sau.
Sâm Lãng tách đám người ra: "Trốn cái gì, mau tới đây."
Thương Vũ Hiền híp mắt một cái, dán mắt vào nhãi con đang ngoan ngoãn gục trong khuỷu tay của người khác, tới phía trước một bước, mới vừa giơ cánh tay lên, định nhận lấy đứa con của mình...
Cổ tay chẳng mấy chốc đã bị người ta tóm được!
Lực vừa mạnh vừa cứng rắn, đột nhiên chưa chuẩn bị kịp, làm Thương Vũ Hiền suýt chút nữa đứng không vững, hắn nhíu mày, chẳng hề giãy dụa, khóe miệng hơi chìm xuống: "Cậu làm gì vậy..."
Lời còn chưa dứt.
"Mượn dùng một chút." Sâm Lãng ngắt lời, kéo Thương Vũ Hiền ra từ trong đám người, "Phiền chú đi với tôi một lát."
Không chờ người đàn ông chất vấn, Sâm Lãng lôi tay đối phương, quay người đi về phía đường chạy: "Chú có quyền giữ im lặng, nhưng mỗi một câu chú nói, tôi đều xem như không nghe thấy."
Thương Vũ Hiền: "..."
---
Thương Vũ Hiền có chút thở gấp.
Trong đường chạy, nhìn cái tay nắm chặt đầu ngón tay mình, liền giương mắt nhìn gò má của chàng thanh niên.
Khoảng chừng tuổi, vai rộng, eo thon, chân to dài, cậu ta chạy rất nhanh, còn gánh thêm trọng lượng của đứa trẻ, là giáo viên thể dục mới tới trường sao?
Sau tuổi, bản thân đã không còn kiên trì vận động nữa rồi.
Giày da cũng không vừa chân lắm, trước mắt Thương Vũ Hiền càng mơ hồ, càng không rảnh nhìn đường, mặc cho thanh niên lôi kéo mình, cùng đối phương chạy về nơi cần đến.
Khu chiến lợi phẩm.
"Đến rồi."
Sâm Lãng quăng "Vật phẩm mượn được" tới khu thu thập ở lớp Hoa Hướng Dương.
Tờ giấy đưa lại cho thầy trọng tài, thấy Thương Vũ Hiền thở hổn hển, khóe miệng nhếch lên: "Mới m, chơi trò khởi động còn không đủ nữa là?"
Gương mặt Thương Vũ Hiền tối sầm lại, đè lên bụng dưới bên trái: "..."
Sâm Lãng để đứa nhỏ xuống đất, cột lại tóc búi bị lỏng của bé, nhanh chóng búi thành củ tỏi, đổi cánh tay kẹp đứa trẻ, quay đầu lại nhìn ba bé:
"Sử dụng xong rồi, chú xin cứ tự nhiên."
Thương Vũ Hiền: "???"
Cái gì gọi là vạn vật tương sinh tương khắc, ngài tổng giám đốc miệng lưỡi trơn tru trên bàn đàm phán này sinh ra tâm lý diss bản thân mãnh liệt, giây phút này cả một câu hắn cũng không nói được.
"Tướng quân Đường Đường, lương thực đã chuẩn bị đủ, chúng ta đi thôi."
"Giá!"
"Hí lộc lộc hí lộc lộc!"
Thương Vũ Hiền: "......"
Nhìn bóng lưng chàng thanh niên gánh con mình đi, Thương Vũ Hiền đứng trong đống vật phẩm, có chút mơ màng.
Thầy trọng tài trông coi chiến lợi phẩm tỉnh ra, đánh giá người đàn ông anh tuấn trước mắt, nhìn yêu cầu trên tờ giấy một chút, liền ngửa cổ nhìn bóng lưng Sâm Lãng...
Hợp lệ?
"Kiểm tra xong, vật phẩm hợp lệ, Hoa Hướng Dương được thêm điểm." Thầy trọng tài đánh dấu lên tờ giấy, cẩn thận nói, "Phụ huynh, anh có thể đi được rồi, mời đến khu khán giả nghỉ ngơi."
Thương Vũ Hiền: "..."
Hơi thở không vui cũng sắp thành khói đen rồi, không hề che giấu mà khuếch tán ra bốn phía.
Thầy trọng tài: "Vị phụ huynh này?"
Thương Vũ Hiền: "Anh nói, tôi là chiến lợi phẩm, hay là vật phẩm hợp lệ?"
Khoé miệng thầy trọng tài giật một cái: "Ơ, chỉ nói vậy thôi, là yêu cầu mượn vật..."
Sắc mặt Thương Vũ Hiền nhu hòa, nhưng ánh mắt đó quá doạ người, lơ đãng liếc nhìn tờ giấy trong giỏ.
Ánh mắt lập tức dừng lại.
Vật bọn họ mới vừa mượn là mình.
Sẽ là cái gì đây?
Thương Vũ Hiền nghiêng người qua bên cạnh, nhích nửa bước, tiến gần đến giỏ, cúi đầu nhìn kỹ --
【Người mình thích nhất】.
Thầy trọng tài còn đang giải thích: "Chỉ là trò chơi nhỏ, tâm tư trẻ con khá đơn thuần..."
"..."
Thương Vũ Hiền nghiêng đầu đi, lỗ tai dần dần đỏ ửng.
Cả người thầy trọng tài cứng đờ: "???"
---
Mượn vật tiếp sức vòng cuối cùng.
Sâm Lãng và người dẫn đầu ba Ngô Đại Bảo, đồng thời lấy tờ giấy từ nơi rút thăm ra, Sâm Lãng nhìn chữ phía trên một cái, cũng không thèm suy nghĩ, nhanh chân bỏ chạy.
Ba Ngô Đại Bảo giơ tờ giấy【Dì nhà ăn】: "..."
Bên này, Thương Vũ Hiền mới vừa trở lại khu khán giả bên sân, nhìn thấy Sâm Lãng kẹp bé con, lại chạy về.
Thương Vũ Hiền: "???"
Sâm Lãng từ xa vẫy tay với hắn: "Anh đẹp trai, đừng chậm trễ thời gian nữa, mau tới đây."
Thương Vũ Hiền: "..."
Giọng điệu giả tạo này là chuyện gì nữa đây?
Sâm Lãng chạy đến trước mặt hắn, cười đến hiền lành: "Chú, cho mượn dùng thêm một chút nhé?"
Chú?
giây trước còn gọi anh đẹp trai, Thương Vũ Hiền: "Không cho mượn."
Sâm Lãng: "..."
Thực ra Sâm Lãng cũng mệt rồi, anh để đứa nhỏ xuống đất, một tay nắm tay nhỏ, một tay khác túm ống tay áo ba đứa nhỏ không tha: "Chuyện gấp phải tòng quyền, vòng cuối rồi, chú còn được không?"
Thương Vũ Hiền nhìn lồng ngực phập phồng không yên của anh, "Lời này tôi nên hỏi cậu, cậu còn được không, đừng làm ngã nó."
Sâm Lãng nghiêng đầu cười: "Có được hay không, chú đoán xem?"
Thương Vũ Hiền: "..."
Thương Vũ Hiền khẽ vùng vẫy một hồi, nhìn quanh sân vận động m.
Hỏi một người đàn ông có được hay không, vấn đề này khiến người ta phải trả lời thế nào?
Xem ra phải khởi động lại kế hoạch chạy bộ sáng sớm thôi.
Dù sao Tiểu Đoàn Tử cũng đã bị giày vò không chịu được nữa, đứa nhỏ mềm nhũn ngồi xổm xuống đất không đứng lên, "Đại Ca Ca, em thật sự mệt lắm rồi."
Sâm Lãng sững sờ, buông cổ tay Thương Vũ Hiền ra, ánh mắt từ trên mặt ba đứa nhỏ rơi lên mặt đứa nhỏ, "Hai người một lớn một nhỏ, kiếm chuyện đúng không? Đường Đường, em nói, em muốn bỏ cuộc hả?"
Thương Vũ Hiền: "..."
"Không có." Tiểu Đoàn Tử nhẹ nhàng nói, "Em chạy mệt quá, muốn nghỉ một lát."
"Nghỉ một lát, lúc trước anh đã kể cho em chuyện rùa thỏ thi chạy rồi." Sâm Lãng nghiêm mặt, "Em muốn chịu thua, đúng hay không?"
Thấy làm nũng chơi xấu không có tác dụng, Tiểu Đoàn Tử ủy khuất đứng lên, "Không phải, không phải, người ta chính là..."
Sâm Lãng đau đầu nhức óc: "Chính là! Em chính là muốn chịu thua! Em muốn bại bởi Ngô Đại Bảo, anh bại bởi ba Ngô Đại Bảo!"
Tiểu Đoàn Tử: "..."
Thương Vũ Hiền: "..."
Sâm Lãng buồn bã ủ rũ: "Chuyện này chúng ta đã nói rõ trước rồi, phải kiên trì, lấy quán quân. Thương Đường Đường, Đại Ca Ca vác em chạy m, vòng cuối em muốn từ bỏ, em nói chuyện không giữ lời, sau này còn làm bạn thế nào đây?"
Tiểu Đoàn Tử đã hơi hoảng rồi, vội vã nghẹn ngào một tiếng, tiến lên kéo tay Sâm Lãng, ngước đầu nhỏ giọng dỗ dành: "Em giữ lời, giữ lời, anh đừng giận, nha?"
Thương Vũ Hiền: "..."
"Anh không hẳn là giận, mà đây là vấn đề nguyên tắc." Sâm Lãng nghiêm túc nói, "Bỏ cuộc, sẽ bị khiếu nại, sau này không ai chơi với em nữa, sẽ bị kéo vào danh sách đen, biết không?"
Đứa nhỏ đứng nghiêm lại: "Em biết rồi."
"Lần sau đừng viện cớ nữa nhé?"
"Dạ."
Thương Vũ Hiền: "..."
Đập tay với đứa nhỏ, Sâm Lãng nửa ngồi nửa quỳ xuống, ôm đứa nhỏ lên, quay đầu lại nhìn lớp Bồ Công Anh chỗ cua quẹo.
Ba Ngô Đại Bảo tay trái ôm đứa con trai mập mạp, tay phải kéo dì nhà ăn đã mượn tới, bước chân nặng nề đuổi theo.
"Mệt rồi còn cố."
Khoé miệng chàng thanh niên hiện lên tia trào phúng.
"Ôm chặt anh."
Bắp thịt không nhiều nhưng rắn chắc căng lên, như một con báo hoa săn mồi, tóm lấy Thương Vũ Hiền, ôm đứa nhỏ, phóng tới vạch đích ở đường dối diện.
Thương Vũ Hiền: "..."
Tiểu Đoàn Tử: "..."
"Bé Đường, nói cho em một bí mật." Nói chuyện đứt quãng, thở dốc cũng rất nặng nề, Sâm Lãng nói với đứa nhỏ trong lòng, "Cúp quán quân, bằng thủy tinh, Đại Ca Ca tự mình chọn, cực kỳ hiếm có, đẹp lắm luôn."
"Thật ạ?"
"Có muốn thắng không?"
"Muốn!"
"Không chịu thua chứ?"
"Không thua, muốn thắng, phải kiên trì!"
"Giỏi quá, đây là con gái nhà ai vậy, em tên là Xinh Đẹp Cực đúng không?"
Sâm Lãng vừa chạy vừa trêu trẻ con, bên tai là tiếng cười khanh của đứa nhỏ, khóe mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, đắc ý giương cằm lên.
m.
m.
m...
Thương Vũ Hiền không thể hiện cảm xúc gì, nghiêng đầu nhìn chàng trai trẻ đó. Không ngờ, lại có người có thể dỗ được đứa con gái lầm lì vui đến như thế.
Cậu ta trẻ thật.
Vẻ mặt phấn khởi.
Nhớ lại bản thân năm trước, lúc đó chỉ lo dốc sức làm việc, căn bản không có được phân nửa sức sống của cậu ta.
Thương Vũ Hiền thầm thở dài một tiếng, trong lòng lại rất cảm kích.