.
Tôi là một Alpha.
Bạn đời của tôi cũng như vậy.
Nghe có vẻ khá lệch lạc, dù sao thì trào lưu của xã hội hiện giờ nếu không phải là AB luyến, BO luyến thì cũng là BB luyến, hiếm lắm mới có hai người đàn ông mang chủ nghĩa Alpha ở bên nhau. Hơn nữa, chúng tôi đã ở bên nhau gần mười năm rồi.
Lợi hại chứ.
Tôi theo đuổi anh ấy trước, chúng tôi quen nhau tại trường học trung học hoàng gia. Anh là con trai cả của Công tước Đế quốc, thể chất và cả thành tích học tập của anh mọi thứ đều xuất sắc, ngay cả huyết thống cũng được bầu thành nam thần lạnh lùng cấp SSS. Còn tôi chỉ là Alpha hạng bét cấp C được gia đình nhờ quan hệ đập tiền cho đi cửa sau vào trường hoàng gia mà thôi.
Tôi biết anh bởi lẽ lúc bước vào trung học đế quốc tôi chẳng học thêm bất cứ gì khác. Mà trước hết tôi phải học cách thu hút những Omega nhút nhát đang đắm chìm trong giới thượng lưu. Song dù có nhắm tới bao nhiêu Omega nhỏ bé ban đầu thích tôi đi chăng nữa, cuối cùng chỉ còn bước xác nhận quan hệ là y như rằng bọn đều nói xin lỗi tôi, đều nói bọn họ thích Thương Dữ mất rồi.
Đánh trận nào thua trận đó, cuối cùng tôi quyết định đi nhìn xem rốt cuộc Thương Dữ tròn méo ra sao.
Kết quả vừa nhìn thấy, tôi lập tức bị sốc nặng.
Thiếu niên áo trắng tóc đen đằng kia, đường nét gương mặt tinh tế như được phác họa tỉ mỉ, khí chất sáng sủa tựa tùng trúc, giây phút đối diện với anh, cả người tôi khô nóng khó nhịn, đối phương rõ ràng cũng là Alpha như tôi, nhưng trong nháy mắt tôi tưởng chừng mình bị hút vào thế giới tình dược tuyệt vời nhất trên đời.
Từ đó trở đi, mọi thứ xung quanh tôi chẳng qua chỉ như gió thoảng mây bay, không còn tồn tại gì ngoài người nọ.
Tôi thừa nhận.
Kể từ khi Thương Dữ thẳng thừng né tránh tôi thì đến một câu từ chối cũng chẳng có.
Tôi tặng quà.
Thương Dữ chỉ thản nhiên liếc nhìn tôi một cái, rồi lại lướt ngang qua.
Tôi bắt đầu viết thư tình.
Lần này tôi nhớ dai không viết tên mình lên, nhưng có lẽ tính cách chó bò này của tôi quá dễ thấy trong cái trường trung học đế quốc số một số hai này. Hơn nữa còn thêm vài lần tỏ tình trước đó, mọi người hầu như đều biết Thương Dữ đang bị một Alpha cấp C thuộc gia tộc chẳng mấy tiếng tăm theo đuổi.
Trường trung học đế quốc không hổ là nơi tập hợp của các quý tộc, cách mà các vị ấy cô lập tôi cũng khá độc đáo, bạo lực học đường thì không có, chỉ là đối với mọi người trong trường – bao gồm cả giáo viên, tôi được coi là kẻ vô hình thôi.
Giờ nghĩ lại cảm giác này thật sự rất khó chịu, có điều lúc ấy mặt tôi quá dày, dẫu bị như thế mà tôi còn có thể tiếp tục bám đít Thương Dữ.
Nhắc đến cũng buồn cười, Thương Dữ lại là người duy nhất không lơ tôi, nói không chừng anh còn ứ thèm để ý nữa là, vì thái độ của anh đối với mọi người đều giống nhau.
Lần đầu tiên anh nói chuyện với tôi.
Anh nói: “Tôi không thích Alpha.”
.
Tôi đã làm rất nhiều chuyện vì anh.
Tôi nói lời này không phải vì muốn làm mình cảm động, mà là muốn anh cảm động, bởi đây cũng là cách anh bị tôi làm cho cảm động.
Cá nhân tôi thấy là như vậy.
Tôi tìm một bệnh viện để lắp tuyến thể Omega giả, tuyến thể Alpha một khi bị bóc ra thì cực kỳ dễ tử vong, nhưng so với lắp một cái khác lại tốt hơn nhiều, cùng lắm là có phản ứng bài xích thôi.
Trên đấy là những gì người ở Viện Hàn Lâm Khoa học và Công nghệ nói với tôi.
Đây là một thí nghiệm đổi mới, quần thể Omega ngày càng thu hẹp lại, sự tồn tại của tuyến thể Omega giả là xu thế tất yếu. Tôi đã nói chuyện với bọn họ từ trước, bắt được cơ hội này với giá khá rẻ, thậm chí còn không cho người trong nhà biết.
Tôi dùng thuốc ức chế tin tức tố của Alpha, nên Thương Dữ chỉ có thể ngửi thấy mùi từ tuyến thể Omega giả từ tôi, bản thân tôi thì chẳng ngửi được gì. Sau đó, Thương Dữ nói tôi có mùi giống như mùi rượu, khiến anh rung động.
Tôi có hơi thấy tội lỗi, tôi trộm áo khoác dính đầy hương vị tuyến thể Alpha của anh, chỉ để có mùi xứng đôi với anh.
.
Thương Dữ cũng từng có bạn trai, toàn là Omega chính gốc, họ đều là thanh niên mềm mại xinh đẹp. Nhưng tôi không ngại.
Tôi đã sớm biết, biết rằng theo đuổi Thương Dữ là một quá trình dài dẳng. Hoặc có lẽ, cả đời này chưa chắc sẽ thành công.
Không ngờ vào năm tốt nghiệp trung học ấy, cơ hội cũng tới.
Thương Dữ bị một Omega của gia tộc nhỏ nào đó bỏ thuốc ngay ngày vũ hội tốt nghiệp, phương pháp hết sức vụng về, còn la liếm rẻ tiền hơn cả tôi.
Dù sao tôi cũng là Alpha, nhìn thấy biểu hiện của Thương Dữ có bất thường, tôi lập tức tiến đến làm anh hùng cứu mỹ nhân. Lúc đầu tên nhóc Omega kia còn phản kháng lại tôi, tôi thẳng thừng không biết xấu hổ dùng hơi thở của Alpha áp chế cậu ta.
Cậu ta tái mặt bỏ chạy.
Tôi đỡ Thương Dữ lên lầu. Tôi không định lợi dụng cháy nhà đi hôi của nên cũng chỉ đưa anh lên phòng nghỉ ngơi, còn mình thì vào nhà vệ sinh chuẩn bị khăn cho anh lau mặt.
Trước đó tôi có nói, tuyến thể Omega giả của tôi được điều chế độc quyền dựa theo tin tức tố của Thương Dữ.
Lúc Thương Dữ đè tay tôi lại, tôi hãy còn chưa kịp phản ứng. Cho đến khi tôi trông thấy hai mắt đỏ đậm của anh, thì mới nhận ra có gì đó không ổn. Nhưng khi ấy anh đã kiềm chặt không cho tôi phản kháng – thật ra tôi cũng không phản kháng mấy, cứ để mặc cho anh rong ruổi trong cơ thể tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy…một Thương Dữ kích động như vậy.
Tuy là bị dược tính của thuốc ép buộc.
Tuy là thật sự quá đau, Alpha không phải Omega, không có cơ chế tự động tiết dịch ở nơi đó. Thương Dữ hoàn toàn đánh mất lý trí, vậy nên lúc này càng không có kiên nhẫn khuếch trương, anh cắn mạnh vào tuyến thể giả của tôi, lại còn ở khoang sinh sản giả bắn vào rồi thành kết, hoàn toàn đánh dấu tôi.
Hình như tôi sắp chầu ông bà rồi.
Đau quá, so với ngày lên bàn phẫu thuật còn đau hơn.
Với lại.
Tôi biết sau khi Thương Dữ tỉnh lại sẽ không vui vẻ chút nào đâu.
.
Tôi và Thương Dữ ở bên nhau.
Ngày đó tỉnh dậy, anh thật sự rất tức giận, anh quay sang cười lạnh với người còn nửa sống nửa chết trên giường là tôi đây, nói: “Mọi chuyện này, đều là ý đồ của cậu chứ gì.”
Tôi chẳng nhấc nổi tay, cả người vừa nóng vừa lạnh, chỉ có đầu óc vẫn còn chậm chạp vận hành.
Tôi đực mặt ra mà nghĩ…Thương Dữ cũng có thể cay nghiệt như vậy ư.
Nhưng anh là một người rất có trách nhiệm.
Pháp luật của Đế quốc quy định, sau khi thực hiện đánh dấu hoàn toàn phải có trách nhiệm với người đó, mặc dù vì Omega và Beta, nhưng lúc ấy Thương Vũ phải chia tay bạn trai nhỏ để ở bên tôi.
Tuyến thể Omega giả trên người tôi đặc biệt phụ thuộc vào tin tức tố của anh ấy, kể từ sau hôm hoàn toàn đánh dấu thì càng nhạy cảm hơn, gần giống với một Omega mỏng manh bình thường vừa mới bị Alpha đánh dấu.
Chưa nói đến anh còn là Alpha cấp SSS nữa.
Anh nói, anh đã đề nghị gia tộc đến Viện Khoa học và Công nghệ tiếp tục nghiên cứu cách gỡ nút kết, tốt nhất là có thể gỡ luôn tuyến thể lẫn tuyến sinh dục giả đi luôn.
Anh nói, trước lúc đó anh sẽ phụ trách với tôi.
Nhưng không kết hôn, anh nói cho tôi biết, anh mãi mãi sẽ không kết hôn với tôi.
Gia tộc tôi cảm thấy quá mất mặt, vậy là cắt đứt quan hệ với tôi, tôi cứ như vậy – hợp tình hợp lẽ mà dọn vào nhà Thương Dữ.
Thương Dữ tự mình mua nhà riêng ở, không phải nhà chính thức của anh.
Song tôi cũng cảm thấy khá thỏa mãn rồi.
.
Thế là, chúng tôi ở bên nhau được mười năm.
Vài năm trở lại đây, Thương Dữ hình như có hứng thú với cơ thể Alpha này, nên thường tới tìm tôi.
Rồi sau đó lại không đến nữa.
Mấy năm qua tôi đã học được rất nhiều thứ. Chưa kể việc nhà cửa, tôi còn học kinh doanh, tôi dùng thân phận giả làm việc cho một doanh nghiệp lâu năm. Đế quốc bấy giờ đâu đâu cũng dùng công nghệ cao, thân phận và lý lịch của tôi đa phần đều là thật, chỉ có đổi mỗi tên, vì vậy cũng được thông qua hợp lý, còn được cân nhắc vài đề án quan trọng.
Nhưng vẫn có chút đau đớn.
Bởi vì bây giờ tôi mất đi Alpha cho nên tâm trạng vẫn luôn u uất, lâu dài về sau còn có suy nghĩ muốn chết.
Không nói nữa, dù sao thì những dấu hiệu ấy đã được đánh dấu hết rồi, nói tới lại bảo làm ra vẻ nữa.
Dù sao thì giờ đây tôi cũng chỉ có một mình.
Lần tới thăm gần nhất của Thương Dữ là vào hai tháng trước.
Anh nói với tôi, Viện Khoa học đã có tiến triển. Mới đây có thể gỡ nút thành kết, còn có thể gỡ luôn tuyến thể và tuyến sinh dục giả của tôi đi.
Anh nói với tôi, anh vẫn thích tin tức tố thuần khiết của Omega hơn.
Cuối cùng anh không màng dáng vẻ tuyệt vọng của tôi mà bổ sung thêm một câu.
Mặc dù tin tức tố của em là mùi rượu, thì cũng chỉ là mùi rượu rẻ tiền nhất.
.
Sau khi anh đi, tôi lại bắt đầu suy nghĩ phải chết như thế nào.
Bệnh trầm cảm khiến tôi quá đau khổ.
Di chứng của lần phẫu thuật trước còn tồn lại, hai tin tức tố bài xích cực đoan cũng thường xuyên làm tôi không thở nổi, giây tiếp theo mới hít thở lại được.
Chỉ là chẳng ai biết được, tôi thực sự vô cùng mệt mỏi.
Thì ra thích Thương Dữ không mệt, mà đau nhất là bị kéo lê như thế này, đấy là độc dược mãn tính ngấm dần vào lục phủ ngũ tạng của tôi.
tôi biết tôi xứng đáng bị vậy.
Nhưng tôi có hối hận không…
Tôi bậc lửa khí than lên.
À, tôi có khí than là bởi vì Thương Dữ thích vị cơm nhà của trái đất cổ. Thiết bị này là tôi tìm mua từ chợ đồ cổ. Tìm chuyên gia nấu ăn cũng để thảo luận về món mà Thương Dữ thích.
Cơ mà bạn thấy đấy, cũng vô dụng, anh ấy vẫn chẳng hề tới.
Ây.
Đầu óc tôi mơ màng, tay vẫn còn hèn mọn mà gọi điện cho Thương Dữ.
Cuộc đầu tiên Thương Dữ không nhận.
Tôi gọi lại lần nữa.
Thương Dữ bắt máy, chắc là không ngờ tôi không biết xấu hổ tới chừng này, có điều cũng do một phần tính tình của anh, không thể quyết liệt hoàn toàn, nếu không chúng tôi đã không thể thật sự bên nhau mười năm nay.
Thương Dữ lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”
Nhất thời cũng tôi chẳng biết phải nói gì, vừa nghe thấy giọng anh thì đã say mê thất thần.
Tôi vẫn rất thích anh ấy, tôi điên mất rồi.
Thương Dữ không có nhiều kiên nhẫn, anh nói: “Không có gì thì tôi cúp máy đây.”
Hắn nghĩ nghĩ, rồi lại chêm thêm một câu: “Hai ngày tới người ở Viện Khoa học kỹ thuật sẽ đến tìm em, em chỉ cần ở nhà đợi là được.”
Tôi nhẹ giọng hỏi: “Anh có đến không? Lâu rồi em không thấy anh…”
Thương Vũ không định trả lời tôi, chỉ nói: “Tôi cúp đây.”
Tôi vội nói trước khi anh cúp máy: “Em không hối hận.”
Thương Vũ đến cơ hội để thở cũng không chịu cho tôi, trực tiếp dập điện thoại.
.
Vì đã đoán trước phản ứng của anh, tôi không hề ngạc nhiên chút nào.
Thậm chí còn chẳng đau buồn gì nữa.
Quen rồi cũng tốt.
Tôi thật sự không hối hận. Tôi muốn nói với anh. Tự sát là lựa chọn của tôi, chỉ là tôi không gắng gượng nổi nữa mà thôi.
Dù sao thì, đã nhiều năm như vậy…
Vẫn luôn thích đến nhường ấy, không có thuốc chữa.
Dẫu gì thì Thương Dữ cũng không thích tôi.
Nhưng mà, sau này khi anh kết hôn, có khi nào sẽ kể chuyện này cho vợ hay là bạn bè, rằng đã từng…Có một Alpha, cực kỳ thích anh, thậm chí làm Omega cho anh những mười năm, còn vì anh mà chết, ngay cả trước lúc chết cũng không quên nói với anh rằng cậu ta không hối hận. Anh và cậu ta đến khế ước ràng buộc còn chẳng có, chứ đừng nói đến kết hôn.
Nghe cứ như mấy câu chuyện buôn dưa lê sau bữa cơm tối vậy.
Sau khi tôi chết, anh sẽ được tự do. Dù gì anh cũng thích Omega hơn.
Tôi cũng có thể mắt không thấy tâm không phiền.
Trái tim nặng nề vương căn bệnh trầm cảm bao năm qua dường như bỗng chốc nhẹ nhõm, tôi thở hắt ra một hơi, cảm nhận được ý thức đang dần dần tan rã.
Một kẻ chết đi, có thể thành toàn cho hai người.
Tựa như cái chết đã hóa thành một nghi thức nào đó, nghe có vẻ tôi cũng có chút tầm quan trọng nhỉ.
Chỉ là không ai có thể cứu tôi.
Tôi nhắm mắt lại.
– Hết chương –