"Thịch Thịch Thịch" tiếng gõ cửa vang lên.
Không muốn bị người khác nhìn thấy, Chu Tự Thư vội vàng lấy hai tờ giấy trên bàn, lau nước mắt sạch sẽ, ngồi trở về, khàn giọng nói: "Mời vào."
Người phục vụ vừa bước vào, cô đã cảm nhận được bầu không khí kỳ quái trong hộp, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một người phục vụ, mặc dù chưa thấy qua sự đời, nhưng cô đã thoáng nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình, tổng tài Văn thị, trong một tờ tạp chí tài chính nào đó, không dám nhiều lời một câu, nhìn thêm một cái, lặng lẽ đặt hết bát đĩa lên bàn rồi lui ra ngoài.
Văn Bùi Chi nhìn đồ ăn trên bàn, chúng rất kỳ quái, có hai khẩu vị hoàn toàn khác nhau, hắn không khỏi thở dài, sau đó cẩn thận đẩy đồ ngọt ra, cẩn thận đặt đồ ăn cay trước mặt Chu Tự Thư.
Động tác này rơi vào trong mắt Chu Tự Thư, vào lúc đó, trong đôi mắt đờ đẫn kia đột nhiên có một tia sáng, đến rất nhanh, lại biến mất rất nhanh.
Cậu không thể hiểu tại sao Văn Bùi Chi lại làm điều này? Cậu không biết hắn muốn làm gì nữa? Vì hắn không thích cậu, hắn không cần phải nhẹ nhàng như vậy, cậu sẽ hiểu lầm.
"Văn Bùi Chi."
Nghe thấy Chu Tự Thư gọi tên mình, Văn Bùi Chi dừng tay, đặt đũa xuống, quay đầu nhìn cậu.
"Có chuyện gì vậy, Tiểu Thư?"
"Tôi không muốn ở lại Hạ gia nữa, nhưng là..."
Chu Tự Thư mím môi, cau mày.
Với tình trạng cơ thể hiện tại, cậu không biết mình có thể sống được bao lâu.
Cậu rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không còn tâm sức để trả thù bất kỳ ai, hiện tại cậu chỉ muốn rời đi, rời khỏi Hạ gia, rời khỏi đây, ít nhất hãy để cậu gọi lại cái tên Chu Tự Thư trong thời gian qua của cuộc đời mình.
"Em sợ Hạ Hành, không sao, có anh là được."
Hạ Hành về nhà vào lúc chạng vạng tối, không thấy Chu Tự Thư đâu, hắn đứng trong vườn, lấy tay xoa xoa những cánh hoa.
Cánh hoa tàn cũng giống như người đã ra đi từ lâu, vĩnh viễn không thể trở lại như ban đầu, trong khu vườn này dù có trồng trăm ngàn đóa hoa cũng sẽ không còn như ban đầu.
Khi nhìn thấy Văn Bùi Chi và Chu Tự Thư đứng ngoài cổng, hắn chợt nhận ra rằng Hạ Khanh đã thực sự biến mất.
Em trai của hắn, người yêu của hắn, Hạ Khanh của hắn đã thực sự chết.
Giấc mơ tan vỡ, hắn nên tỉnh lại.
Hắn vứt những cánh hoa đã gãy trên đầu ngón tay, đi về phía cổng.
Vẫn không muốn từ bỏ, Hạ Hành khẽ mỉm cười, đưa tay ra nhẹ nhàng nói: "Khanh Khanh."
Chu Tự Thư đứng bên cạnh Văn Bùi Chi, lông mày và đôi mắt lạnh lùng.
Cậu không nhìn Hạ Hành mà chỉ nhìn khu vườn phía sau Hạ Hành, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Hạ Hành, hai năm trước tôi nên cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi."
"Tôi cứ tưởng anh thích tôi thật đấy, hóa ra là tôi giống Hạ Khanh.
Nói thật, đây là lần đầu tiên có người nói thích tôi.
Nhưng nếu người anh thích là Hạ Khanh, thì đừng coi tôi thành cậu ta làm gì.".Mỗi người đều là độc nhất vô nhị."
Nói tới đây, Chu Tự Thư đột nhiên không nói được nữa.
Mỗi người phải không?
Tại sao rõ ràng là lời cậu nói ra, nhưng cậu lại có chút không dám tin?
"Tiểu Thư cũng là độc nhất vô nhị."
Nghe thấy giọng nói dễ chịu xen lẫn lời nói dịu dàng của Văn Bùi Chi lọt vào tai Chu Tự Thư, lúc đó cậu không kìm được, thiếu chút nữa lại rơi nước mắt.
"Không cần nói lời xin lỗi, Hạ Hành, tôi cũng nghe nhiều rồi, anh đối với tôi rất tốt, đáng tiếc tôi không phải Hạ Khanh."
Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Hạ Hành, cậu dường như đã đoán được Hạ Hành sẽ nói gì.
Chỉ là cậu đã nghe quá nhiều, không muốn nghe nữa, một câu ba chữ cũng chẳng nghĩa lý gì, cũng không bù đắp được tổn thương mà cậu phải gánh chịu.
Ánh hoàng hôn trên bầu trời phản chiếu những bông hoa trong vườn, Chu Tự Thư ngẩng đầu nhìn lên.
"Tiến về phía trước nhìn đi, Hạ Hành.
Hạ Khanh, nhất định cũng sẽ hy vọng như vậy."
Chu Tự Thư rời đi mà không mang theo bất cứ thứ gì, vốn dĩ không có thứ gì thuộc về cậu.
Tuy nhiên, ngay khi cậu và Văn Bùi Chi quay người rời đi, vẻ mặt của Hạ Hành phía sau cậu đột nhiên trở nên hung dữ, đôi mắt hắn tràn đầy sự điên cuồng.
Văn Bùi Chi và Chu Tự Thư song song đi trên đường, Chu Tự Thư cứ cúi đầu nhìn xuống đất, Văn Bùi Chi muốn nói nhưng không biết nên nói như thế nào.
Vì lý do thể chất, Chu Tự Thư dần không theo kịp tốc độ của Văn Bùi Chi lên bị tụt lại phía sau.
Văn Bùi Chi hơi quay đầu lại, lại bị một tia sáng chói mắt vọt đến.
"Tiểu Thư!".