“Bên tai tôi vang lên những âm điệu rộn ràng hòa quyện của kèn, piano và violong… Tôi đang ở đâu đây? Câu hỏi ấy lóe lên trong đầu tôi, kích thích sự tò mò và thúc dục tôi mở mắt. Khẽ nhíu mày vì ánh sáng khá mạnh, tôi bắt đầu đảo ánh nhìn ra xung quanh, mọi thứ quá đỗi xa lạ, một căn phòng rộng thênh thang ngập tràn trong hoa, nến và tiếng nhạc, mọi thứ được trang hoàng lộng lẫy tinh tế đến từng chi tiết, các bức tường chạm khắc những họa tiết tinh sảo và mới lạ mà tôi chưa từng biết. Tôi nhìn thấy rất nhiều người ngồi ở hàng ghế trải lụa tím phía dưới. Cố đưa mắt tìm lấy một người thân thuộc nhưng có vẻ vô vọng, xung quanh tôi toàn những người xa lạ và dường như tất cả mọi sự chú ý của họ đều dồn về một hướng. Men theo ánh nhìn của họ, tôi thấy một vị cha già đang trịnh trọng đứng đó.
-... Vì vậy chúng ta không nên tiến đến hôn nhân một cách khinh thị hoặc thiếu hướng dẫn, nhưng kính cẩn noi theo mục đích Chúa đã định. – Giọng cha trầm ấm vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.
Ồ! Tôi đang dự một đám cưới sao? Nhưng…là của ai nhỉ?
- Xin mời chú rể tiến vào thánh đường.
Sau giọng nói dõng dạc của cha, tiếng kèn vang lên rộn rã nhưng cũng không kém phần trang trọng. Một chàng trai cao lớn, có lẽ phải hơn mét tám, vô cùng khôi ngô với mái tóc ánh kim và nụ cười như tỏa nắng. Trông anh ta càng đẹp hơn trong bộ vest trắng lịch lãm. Anh bước những bước rõ ràng, với ánh mắt mãn nguyện và hạnh phúc.
Tôi đã gặp anh chàng này ở đâu chưa nhỉ? Tôi tự hỏi mình như thế. Lục tung não nhưng tôi chẳng tìm thấy một mảnh thậm chí một hạt ký ức nào về anh ta cả. Thật kì lạ! Người đẹp trai thế này chẳng có lí do gì khiến tôi không nhớ cả! Vô lý!
- Xin mời cô dâu bước vào thánh đường.
Tiếng nhạc như to và rộn rã hơn, nó khiến không gian trở nên trang trọng và có phần thiêng liêng khó tả, nhưng quan trọng nhất là nó kích thích tò mò ở tôi, phải, tôi thật sự muốn biết cô nàng tốt số nào đã vớ được cái anh chàng đẹp trai kia. Tôi tung cặp mắt quanh dò tìm cô dâu váy trắng xinh đẹp kiều diễm nào đó như trong trí tưởng tượng của mình vừa mới vẽ ra. Chí ít thì tôi cũng phải biết cô ấy là ai, nếu không thì chẳng có lí do gì khiến tôi đứng đây cả!...
Quái lạ, nhạc nổi lên nãy giờ mà chẳng thấy nhân vật chính đâu. Cô ta trốn đi đâu rồi chứ? Hay lại có anh chàng đẹp trai khác đến cướp dâu như trong phim Hàn Quốc nhỉ? Tò mò, tôi càng cố ngó ngó dòm dòm.
- Chị còn chờ gì nữa thế? Nhanh lên không chú rể sốt ruột.- Một giọng nữ vang lên từ phía sau lưng tôi. Tôi giật mình ngoái đầu lại thì phát hiện ra trên đầu mình vướng tấm vải ren trắng.
Ngớ người!
Nhìn vội xuống thì càng hoảng hơn, tôi đang mặc váy cô dâu! Không phải tôi đang mặc cặp với cô dâu chứ?
Lúc này trong đầu tôi có cả tá câu hỏi mà bản thân không thể trả lời. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Theo logic thì bây giờ tôi là cô dâu? Tôi đang trong đám cưới của chính mình mà không hay biết? Càng nghĩ lại càng thấy mọi thứ vô lý và rối rắm hơn.
Thánh đường bắt đầu có những tiếng xì xào nhỏ rồi to, tôi cũng bắt đầu chảy mồ hôi hột. Đằng sau, giọng nữ vẫn thúc dục: “Nhanh lên chị!” Tôi càng bấn loạn hơn. Đùa nhau à? Sao chính đám cưới của mình mà tôi lại không hay biết?
Đang vô cùng bế tắc thì tôi bắt gặp ánh nhìn trìu mến của anh – chú rể của tôi, khóe môi anh uốn cong thành một nụ cười đẹp và dịu dàng đến ngộp thở. Khỏi phải nói, một đứa sùng bái trai đẹp như tôi cảm thấy sướng thế nào. Không để lộ điều ấy ra, tôi mặt vẫn méo xệch nhìn anh, anh lại cười rồi khẽ gật đầu một cái như ý gọi.Thôi mặc kệ, đã thế rồi thì cứ xông pha thôi, anh là trai xịn, cực-kì-xịn chứ có phải Chí Phèo đâu mà sợ. Tới luôn!
Máu tiết, tôi bước những bước dài nhất đến chỗ anh. Trông thì hăng vậy thôi, chứ tim tôi giờ đập như trống ra trận. Dù gì cũng là ngày cưới cơ đấy! Lại suy nghĩ miên man, và rồi, đến lúc cách anh ba bốn bước chân, tôi bắt đầu thấy hối hận, run và mồ hôi lạnh lại tứa ra không ngớt. Căng thẳng rồi đây, tôi khẽ liếc mọi người xung quanh. Tất cả nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Tôi nhắm tịt mắt lại, người run lên bần bật. “Bình tĩnh nào.Đã bước ra đây rồi thì phải đi tiếp chứ, không lẽ định bỏ chạy.”cô nàng tiềm thức rỉ tai tôi như thế.
Bỏ chạy ư? Từ đó vốn không có trong từ điển của tôi. Đúng vậy, bỏ chạy không phải là phong cách của Mai Cát Nhiên này! Và, như đươc tiếp thêm dũng khí từ một câu nói ngớ ngẩn nào đó, tôi lại bước phình phịch đến chỗ anh. Anh nhìn điệu bộ tôi, bật cười. Cái anh chàng này! Anh có biết mỗi lần anh nhe răng ra là góp phần làm viện tim có thêm bệnh nhân mới không hả? Cụ thể là có cái con bé nào đó đang vất vả chỉnh lại nhịp tim của nó đấy!
- Khụ - tiếng ho ý nhị của cha như nhắc nhở. Tôi vội thu lại ánh mắt nơi anh, bất giác đưa tay lên miệng (sợ chảy dãi)
- Chú rể, con có nhận người nữ này làm vợ, để sống với nhau trong giao ước hôn nhân? Con sẽ yêu mến, an ủi, kính trọng và gìn giữ nàng; khi đau yếu cũng như lúc mạnh khỏe; từ bỏ mọi người khác để chung thủy với nàng đang khi hai người còn sống chăng?- Cha nhìn anh, trầm ấm hỏi.
- Thưa có. – anh lễ phép gật nhẹ đầu một cái – chắc chắn là như vậy thưa cha! – Anh quay sang tôi, giọng nói chắc nịch nhưng cũng không kém phần ấm áp. Tôi thoáng bối rối đỏ mặt.
Cha khẽ mỉm cười nhân hậu, gương mặt lộ rõ vẻ hài lòng, rồi cha quay sang tôi, hỏi tiếp:
- Vậy cô dâu, con có nhận người nam này làm chồng, để sống với nhau trong giao ước hôn nhân? Con sẽ yêu mến, an ủi, kính trọng và gìn giữ chàng; khi đau yếu cũng như lúc mạnh khỏe; từ bỏ mọi người khác để trung tình với chàng đang khi hai người còn sống chăng?
Tôi chưa biết trả lời sao, dẫu cho tôi có là fan cuồng của mấy anh chàng hotboy đi nữa, thì việc này cũng không phải chỉ một lời mà quyết định xong được. Thậm chí… thậm chí tôi còn chưa biết tên anh ta. Đúng vậy, tôi chưa biết tên anh ta. Nghe thật phi lý: cô dâu trong ngày cưới của mình mới được gặp mặt chú rể. Anh ta thực sự đẹp trai đấy, nhưng anh ta đẹp không có nghĩa là anh ta tốt. Hôn nhân là chuyện cực kì quan trọng, vậy nên không thể nào mà tôi không do dự được.
- Cô dâu? – Cha sốt ruột gọi.
Tôi giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ lan man.
- Con đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng chứ? – Cha nhắc lại.
Tôi quay sang anh, đúng lúc anh cũng nhìn sang tôi, hai ánh mắt bắt gặp nhau, khiến tôi vô cùng bối rối. Ôi mẹ ơi, cái cặp mắt đen láy ấy, nó như hút tất cả những gì mà nó quét qua. Và tôi cũng không ngoại lệ. Không đúng lúc một chút nào nhưng mà hiện tại tôi bị đơ rồi, thật đấy. Tôi vẫn cứ đứng nhìn anh trân trân như thế, không nhúc nhích.
Đột nhiên, anh tiến sát lại, cúi đầu xuống gần tôi, áp cái gương mặt mang chỉ số sát thương to đùng của anh vào gương mặt đỏ lựng như gấc của tôi. Trời! Không phải anh muốn hôn chứ? Chưa đến màn đó mà!
Anh giống như không để ý đến ánh mắt hốt hoảng của tôi, vẫn tiến tục đáp xuống, rồi đến khi cách tôi chỉ còn vài centimet, anh dừng lại, đôi mắt đen lại nhìn tôi mê hoặc, hai bờ môi mỏng phớt hồng khẽ tách nhau ra, mấp máy: “ Kìa công chúa! Cha hỏi em có muốn làm vợ anh không.” Giọng nói anh lướt qua tai tôi, vuốt ve từng tế bào thần kinh trong não. Ái chà chà! Cảm giác gì đây? Sao mà cứ như mơ thế này!”
- Cát Nhiên! Cát Nhiên! Dậy mau! Con gái con đứa gì mà ngủ như lợn thế hả?
Vâng, là mơ thật. Giọng nói khủng bố của mama đại nhân đã cho tôi biết điều ấy. A a a, đám cưới của tôi, hoàng tử của tôi! Sao mẹ không đợi xong màn hôn rồi mới gọi dậy chứ? Hức hức, lần đầu tiên con gái mẹ được đứng gần giai đẹp như thế đấy, còn có mấy phân nữa thôi, mấy phân nữa thôi là…là… Aish… tiếc chết đi được.
- Còn ngồi đần ra đó làm gì nữa, đi đánh răng rửa mặt đi còn ra ăn sáng, gần giờ rồi đấy!
Câu nói này của mẹ đã đập tan những hoài tưởng và tiếc nuối của tôi về giấc mơ cùng chàng hoàng tử đẹp trai đó. Tôi bật phắt dậy như cái lò xo. Vớ nhanh bộ quần áo đã chuẩn bị từ hôm trước rồi chui tọt vào nhà tắm.
phút sau, tôi phóng với tốc độ nhanh nhất xuống nhà bếp, lao ngay vào bàn, và cơm ăn ngấu nghiến.
- Nhanh lên, muộn bây giờ, ngày đầu tiên đi làm đừng có gây ấn tượng không tốt.- Tiếng mẹ giục càng làm tôi quýnh hơn, tôi ăn nhanh đến nỗi còn chẳng kịp nhai kĩ. Và thực sự thì, ăn cơm giang kiểu này không phải một ý hay. Kết quả là: tôi bị nghẹn.
- ẹ ơi….o on.. in ớp.. ước (mẹ ơi cho con xin hớp nước) – Tôi khổ sở nhăn mặt nhăn mũi kêu mẹ.
Mẹ lấy chai nước đưa cho tôi rồi ngồi luôn xuống bàn. Tôi uống ừng ực.
- Dạo này con đã thích đứa nào chưa?
Phụt!
Ôi trời ơi, tôi vừa hết nghẹn xong thì giờ lại sặc. Sao mẹ đột nhiên đề cập đến vấn đề “nhạy cảm” này chứ!
- Con thì làm gì có ma nào thèm ngó mà thích với chả không.- Tôi ngán ngẩm trả lời mẹ rồi lại tu nước ừng ực.
- Tại mày khó chứ mẹ thấy chúng nó mê mày đầy ra.
Tôi vẫn uống nước, cố lờ đi như không nghe thấy lời mẹ nói.
- Này – Mẹ vỗ tay tôi, đột nhiên đổi giọng hớn hở
-..ạ - Tôi nhướng mày đáp lại như đang chú ý.
- Hôm qua mẹ đi xem bói, thầy bảo sang năm mày lấy chồng đấy.
Phụt!...
Sặc lần hai.
- Làm gì mà phản ứng ghê thế? Con gái tuổi đầu mà chưa có lấy mảnh tình vắt vai. Thầy bảo tuổi mày sang năm là tuổi đẹp đấy, không lấy ngay là uổng chết.
- Mẹ à, mẹ tin làm gì mấy ông thầy bói đó chứ- Tôi nhăn nhó, đứng dậy khỏi ghế.
Và tôi không nhận ra rằng vừa rồi tôi đã phát ngôn ra một điều cực kì tối kị. Kết quả là, tôi đi muộn vì phải ngồi nghe mẹ thuyết giảng về các tín ngưỡng rồi các đạo lý này nọ. Cũng may có papa đại ca ra tay cứu giúp, nếu không chắc tôi bỏ luôn buổi làm đầu mất!
--- giờ phút,tại bệnh viện X…
- Hôm nay, tôi phê bình em. Sao ngay ngày đầu tiên đi làm mà em lại đến trễ như vậy, em có biết đối với người bác sĩ, thời gian là thứ cực kì quan trọng không? Bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm dù em chỉ chậm một phút.- Chị trưởng khoa vô cùng tức tối, mắng tôi xối xả.
Tôi hứng trọn từng lời của chị, trong lòng thực sự tâm đắc câu nói của mẹ ban sáng: Ấn tượng đầu vô cùng quan trọng. Và giờ thì ấn tượng về tôi trong lòng chị trường khoa là một người vô trách nhiệm với công việc, không đúng hẹn, kỉ luật kém, ý thức yếu...vv Hức hức, hôm nay là ngày gì mà đen thế này.
Bước ra khỏi phòng trưởng khoa, tôi khổ sở lê đôi chân gần như mất cảm giác vì đứng quá lâu. Hừm, xem nào, tôi khẽ liếc đồng hồ. giờ phút! Vậy là tôi đã nghe mắng được phút rồi đấy! Aish… hết mẹ rồi lại đến…
Bụp!
Tôi đâm đầu vào một anh chàng nào đó, tôi biết đó là một anh chàng bởi đầu tôi vừa húc vào tấm ngực chắc của anh ta và còn ngửi thấy mùi hương nam tính tỏa ra từ anh nữa. Tôi xoa trán, khẽ ngước mắt lên nhìn anh. Ấn tượng đầu: Đẹp trai!... E hèm, bình tĩnh nào!
- Xin lỗi ạ!- Tôi cúi gập người.
- Không sao, tại tôi không nhìn đường mà.- Anh chàng đó khẽ cười rồi chỉnh lại cặp kính, nhìn tôi, đột nhiên cười – À! Tôi nhớ rồi.Em là cô bé đi trễ sáng nay đúng không?
Tôi khẽ ớ lên một tiếng. Danh tính tôi đã nổi như thế rồi sao?
Anh ta lại cười:
- Vừa bị chị trưởng khoa mắng một trận chứ gì? – Anh hướng cặp mắt vào tôi,tôi đau khổ gật đầu thay câu trả lời – Đừng lo, chị ấy hơi nghiêm khắc vậy thôi chứ ở lâu em sẽ biết chị ấy rất tốt bụng và vô cùng tâm huyết với nghề đấy, vì em mới đi làm nên chị ấy càng nghiêm. Lúc trước tôi cũng như thế. - anh nhìn xa xăm như đang nghĩ lại điều gì đó, rồi bật cười.
- Anh đi làm lâu chưa ạ?
- Hai năm rồi.
- Vậy ạ. Tiền bối! Xin tự giới thiệu, em là Mai Cát Nhiên, mong anh chỉ giáo thêm ạ - tôi cười toe.
- Rất hân hạnh, tôi là Hoàng Minh Bảo! – Anh cười đáp lại.- Em ở khoa nào?
- Em khoa phẫu thuật ạ.
- Ồ, trùng hợp thật, tôi cũng bên phẫu thuật.
…
Sau đó, tôi và anh cùng trao đổi khá nhiều vấn đề, anh chỉ bảo tôi biết thêm bao kinh nghiệm. Anh nói chuyện rất lịch sự, đôi khi còn pha trò cực khéo khiến tôi chỉ biết ôm bụng cười.
Ngày đầu tiên đi làm, thực sự không tồi như tôi nghĩ…