Tôi mở mắt, ánh sáng nhè nhẹ từ từ thâu vào trong ánh nhìn, màu vàng nhàn nhạt của đèn ngủ khiến tôi có cảm giác dễ chịu. Hít thở, tôi mở to mắt, bắt đầu đảo quanh. Tôi đang nhìn chằm chằm cái trần nhà, trần rộng và chỉ toàn là một màu trắng tinh khiết. Vì mới ngủ dậy nên khả năng nhận biết phương hướng của tôi gần như không có, nếu không lầm thì phòng tôi màu xanh, trên tường và trần điểm thêm vài hình vẽ ngộ nghĩnh, đó là từ khi tôi nhỏ và đến giờ chúng vẫn còn. Suy nghĩ lan man, cuối cùng là tôi kết luận, tôi đã qua đêm ở cái nơi khỉ nào đấy, không phải nhà mình. Tỉnh ngủ. Não tôi quay trở lại. Tôi biết rồi. Nén một tiếng thở dài, tôi lại miên man nghĩ về hôm qua. Ờ. Thế ra là tôi mất nụ hôn đầu rồi đấy! Nụ hôn đầu của Mai Cát Nhiên đã bị một tên đẹp trai đáng nguyền rủa ẵm đi trong ngày đầu tiên. Mà có sung sướng gì đâu chứ? Bị cưỡng hôn. Trời ạ! Tôi bị cưỡng hôn!
~~~Chúng ta cùng đi đến Trí nhớ của Nhiên Nhiên nào~~~
- Ưm... ưm... - Tôi nhăn mày. Chết tiệt, đã bao lâu rồi chứ? Tên này cuồng hôn sao?
Triệu Nhật Thiên vẫn tiếp tục giữ chặt lấy eo tôi và kéo sát vào người hắn. Vì chiều cao khá chênh lệch nên tôi phải ngửa cả mặt lên còn hắn thì phải cúi hẳn cổ xuống. Chân tôi run run, hơi khuỵu xuống. Tôi thực sự không muốn công nhận nhưng hắn ta hôn rất giỏi, khiến tôi có chút cuốn theo. Nhật Thiên rất biết cách làm cho tôi trở nên ngu muội, hơi thở của hắn rất nóng, liên tục phả vào tôi. Những va chạm và âm thanh ái muội khiến tôi đỏ bừng mặt. Người tôi nóng như than dù ngoài trời gió đang thổi mát lạnh. Tôi dần mê mẩn và có chút đắm -chìm trong vòng tay của hắn.
Tôi hơi hé mắt, giật mình! Hắn đã mở mắt từ lâu và lẳng lặng quan sát biểu cảm của tôi, ánh mắt hắn sắc như một con mãnh thú và môi hắn nhếch lên biểu đạt cho kẻ chiếm thế thượng phong, vô cùng vô cùng đắc ý nở nụ cười. Aaa! Bị hắn nhìn thấy hết rồi!
Tôi ngừng giãy giụa chưa bao lâu thì lại tiếp tục. A! Xấu hổ chết tôi rồi! Sao lại có biểu cảm như thế khi bị cưỡng hôn chứ? Mai Cát Nhiên ngu ngốc!
Hắn mỉm cười gian xảo, vẫn không chịu nới lỏng tay chút nào, thậm chí còn ôm tôi chặt hơn.
Không thể để thế thêm một giây nào nữa, tôi cắn lưỡi hắn thật mạnh.
- A! - Hắn buông tôi ra, ôm lấy miệng.
- Đáng chết mà! - Tôi đẩy hắn rồi chạy vào nhà.
Tôi uống nước thật nhiều như để tẩy sạch đi dấu vết của hắn, cũng là để bản thân hạ nhiệt.
Tôi đặt cốc xuống, thở như chưa bao giờ được thở.
"Cạch". Tiếng cửa ban công đóng lại. Hắn bước vào, tôi bỏ đi.
- A! Khoan đã,... anh chảy máu rồi. - Lời nói của hắn khiến chân tôi khựng lại, trong giây phút vì lo lắng mà dẹp đi cảm giác xấu hổ cùng tức giận, tôi chạy lại phía hắn.
- Không sao chứ? Tôi không nghĩ là cắn mạnh như thế. - Tôi hơi lo lắng, gỡ tay hắn để xem vết cắn.
Hắn bỏ tay ra, nơi khóe miệng có chút đỏ khiến tôi xót xa.
- Ngồi xuống đây đi, để tôi xem vết thương của anh.
Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống, trong hoàn cảnh này vẫn có thể mỉm cười với tôi.
- Thè lưỡi ra! - Tôi nắm lấy cằm hắn.
Hắn nhanh chóng làm theo. Tôi quan sát thặt kĩ, nắm lấy đầu hắn nghiêng qua lại, chỉ thấy máu rơm rớm mà chưa thấy vết cắn.
- Mở miệng to hơn chút.
Tôi nghiêng đầu hắn để ánh sáng chiếu vào.
- Thấy rồi! Sao lại sâu mãi trong cổ họng cơ chứ! - Tôi buông tay ra, trên tư cách của một người bác sỹ lo lắng.
- Ai bảo em cắn lúc anh đang đưa lưỡi sang làm gì... - Hắn nhăn mặt.
- Ai bảo anh đưa lưỡi sâu như thế làm gì? À không, ai bảo anh đưa lưỡi sang? Ai bảo anh hôn tôi! - Tôi tức giận.
- Em cũng đã rất hưởng thụ còn gì, phối hợp với anh như thế... - Hắn lại cười gian.
- Anh!... - Mặt tôi rất khó khăn mới có thể bình thường lại giờ bỗng chốc đỏ lựng. Tôi ngượng quá hóa giận, mặc kệ hắn quay lưng bỏ đi.
- A... Vợ à đừng bỏ anh mà. Cứ để vậy lỡ chết thì sao? - Hắn dùng giọng điệu đau đớn cùng khổ sở gọi tôi.
- Ha... Vết thương như vậy không chết được đâu. - Tôi nhếch mép, tiếp tục đi.
- Lỡ có mệnh hệ gì, anh không hát được nữa thì em chịu trách nhiệm kiếm tiền nhé! - Hắn nhìn tôi mong chờ -... Vẫn đi sao?
- Đợi chút. - Tôi chau mày không đành.
Tôi vào bếp lấy hai viên đá nhỏ rồi quay lại, bộ dạng hắn ngồi trên sô pha đợi tôi thật giống như đứa trẻ chờ mẹ đi chợ về cho bánh.
- Cát Nhiên, dù chuyện gì xảy ra em cũng đều đáng yêu và tốt bụng. - Nhật Thiên mỉm cười.
- Im đi, nói không thấy đau miệng sao? - Tôi xấu hổ - Mở miệng ra.
Hắn không nói nữa, nhắm mắt lại, mở miệng ra.
- Anh làm ơn đừng có chưng ra cái biểu cảm hưởng thụ như vậy được không? - Lông mày tôi giật giật.
- Sao, trông muốn hôn lắm hả? - Hắn mở mắt.
- Im đi. - Tôi nhét viên đá vào miệng hắn.
- Đỡ hơn chưa? - Tôi nhăn mặt.
- Ừm... - Hắn gật gật đầu.
- Từ lần sau đừng có nghịch dại nữa đấy! - Tôi có chút lo lắng nhìn hắn.
- Ứ ừ. - Không rõ là do đang ngậm đá hay cố tình, hắn dùng biểu cảm của trẻ Mẫu giáo đáp lại tôi. Đôi lông mày nhăn nhăn lại và cái đầu lúc lắc nhìn tôi.
Hắn, thực sự có cách khiến người khác không ghét bỏ cho được!
A... đáng yêu quá rồi!
- Hừm... - Tôi gãi gãi mũi, quay mặt đi - Ờm,... tôi bật TV. - Tôi chạy sang chiếc sô pha bên cạnh lấy điều khiển, ngu ngốc nhận ra mình đang đỏ mặt.
Píp. Màn hình dần mở.
...
Ông trời luôn biết cách trêu người ta!
Rốt cuộc trên màn hình đang chiếu cái gì vậy?
- Ưm... ưm...
Lại là cái âm thanh đáng nguyền rủa này!
Trên màn hình là cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt, một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, họ hôn nhau và có lẽ còn hơn thế nữa... khi tôi thấy chàng trai kia bắt đầu thò tay vào trong áo cô gái.
Chết... chết tiệt! Sao lại là lúc này chứ? Tại sao ông trời luôn đẩy tôi vào những tình huống như thế này?
- Cái... cái gì vậy chứ... - Tôi luống cuống nhìn hắn, hắn cũng quay qua nhìn tôi, khẽ liếm môi. Á! Khốn khiếp, không được nhìn hắn nữa! Tôi lúng túng càng thêm lúng túng, mặt đỏ như gấc, vơ vội điều khiển bấm chuyển kênh.
Nhưng đau khổ thay, qua năm, điều khiển TV cũng thật khác a!
Chẳng có biểu tượng gì cả, chỉ có nút bật tắt và một vài nút màu mà tôi nghĩ rằng nó không được dùng để chuyển kênh.
Hắn mỉm cười, thong thả đứng dậy, bước chầm chậm qua chỗ tôi.
A! Chết rồi. Tôi cuống cuồng, gấp gáp tìm chiếc nút quyền năng. Cuối cùng cũng phát hiện ra hai cạnh điều khiển có những nốt nổi lên, tôi liều mạng bấm điên cuồng, mong ông trời mở lòng từ bi cứu vớt mình qua hoàn cảnh này.
- Ư... ưm~
Có vẻ như giờ này ông trời cũng đã đi ngủ và không còn bận tâm đến chuyện của tôi nữa, vì thế nên cái hình ảnh kia vẫn chiễm chệ trên màn hình, và khốn nạn hơn nữa, là tiếng cô gái kia còn to hơn lúc nãy.
Khi tôi nhận ra mình đã bấm nhầm nút tăng âm lượng thay vì nhấn chuyển kênh, thì đã quá muộn. Nhật Thiên ngồi xuống, nhẹ nhàng và nguy hiểm như một con sói.
- Cần anh giúp chứ? - Hắn đưa tay cầm lấy điều khiển, hay đúng hơn là nắm lấy thứ đang nắm điều khiển.
Tôi vội rụt tay lại, luống cuống đứng lên.
- Tôi... tôi đi ngủ.
Nhưng, đau đớn thay, cuộc đời nào có đơn giản như chúng ta vẫn nghĩ. Triệu Nhật Thiên cầm lấy tay tôi, kéo tôi ngồi phịch xuống ghế.
- Đá này rất ngon nha, vợ có muốn thử vị nó không? - Hắn trầm giọng, giấu đi ý cười trong lời nói, rất nhẹ nhàng hỏi tôi.
- Đá... Đá thì làm gì có vị chứ. - Tôi lắp bắp.
- Không thử làm sao biết được... - Nhật Thiên nâng cằm tôi quay qua đối diện với hắn - Đá này rất ngọt.
Hắn mỉm cười tà mị. Tay tôi bấu chặt lấy nệm sô pha. Thấy hắn đang cúi dần đầu xuống mà chỉ biết nhắm tịt mắt.
- Á...á...a...
Lần này có lẽ ông trời không muốn bỏ rơi tôi nữa, cuối cùng người cũng chịu cứu vớt tôi.
Bộ phim mà chúng tôi cứ nghĩ là tình cảm, thì ra là phim kinh dị. Từ miệng cô gái bò ra đầy những sinh vật nhớp nháp và gớm ghiếc, chúng nhảy sang và chui tọt và miệng chàng trai, và tiềng hét thảm thiết vừa rồi là của anh ta.
Nhật Thiên như bị tạt gáo nước lạnh, lập tức cụt hứng.
Tôi nhân cơ hội đứng dậy, chạy vào phòng.
- Tôi đi ngủ.
Trước khi đóng cửa còn thò đầu ra dặn dò hắn:
- Nếu còn đau thì ngậm thêm đá. Còn nữa, tối nay anh ngủ ở sô pha!
Sau đó lập tức đóng cửa, không để hắn kịp nói câu nào.
Tôi dựa lưng vào cửa, hít thở thật sâu, tay đặt lên ngực trái cố ghìm xuống nhịp đập mạnh mẽ. Chết tiệt, vì cái gì mà đập ghê vậy chứ? Tôi theo bản năng đưa tay lên môi, nhận ra rằng khoảnh khắc tay chạm vào môi thì tim còn đập kịch liệt hơn nữa. A... Nếu cứ đập như vậy liệu có vỡ tim được không?
Tôi quyết định lên giường ngủ và không suy nghĩ nữa. Ngoan ngoãn trèo lên giường, kéo tấm chăn mỏng quá mũi, chỉ để ở hai con mắt. A... gì đây, sao tim vẫn đập nhanh thế chứ? Tôi không cố ý nhưng không ngăn được tốc độ của não mà xoẹt qua chút hình ảnh cùng cảm giác lúc đó trong đầu. Đúng là có hai thứ mà người ta không ngăn được, một là thời gian, và hai là suy nghĩ. Làm thế nào có thể ngăn được suy nghĩ trong tích tắc chứ? Vì thế mà dù không cố tình, nhưng hình ảnh của hắn đã hiện ra trong trí nhớ của tôi rồi.
Tim lại đập thêm một hồi nữa!
A... Không biết! Rốt cuộc Mai Cát Nhiên đang bị gì vậy chứ? Tôi đang có cảm xúc như thế nào khi bị hắn hôn vậy?
Không được suy nghĩ đến hắn nữa. Ngủ thôi! Tôi tự dỗ dành bản thân nhắm mắt.
"Cốc cốc". Tiếng gõ cửa của kẻ nào đó ngăn lại mớ suy nghĩ lộn xộn của tôi.
Tôi trùm chăn kín đầu, vờ như không nghe thấy.
"Cốc cốc". Lại một lần nữa âm thanh này hành hạ tôi.
Tôi vẫn kiên quyết làm con sâu cuốn kén, không chịu ló mặt ra.
- Vợ, em ngủ rồi à? - Nhật Thiên nhẹ nhàng gọi. Giống như những tên lừa trẻ con, rất dịu dàng và dễ cuốn hút.
Tôi nhắm tịt mắt, không đáp.
- Anh vào nhé? - Hắn lại dùng cái giọng điệu từ tốn ấy hỏi tôi.
Không! Ngàn vạn lần đừng vào! Tôi gào thét trong đầu như thế. Nhưng cũng chợt nghĩ ra mình đã khóa cửa, nên an tâm phần nào.
"Cạch" Tiếng mở cửa đã đập tan ảo tưởng của tôi. Ở bên cạnh hắn, làm sao có thể an tâm được chứ? Tôi giờ chỉ muốn có cái hố đen nào đó hút mình đi luôn cho rồi. Mẹ ơi, hắn vào được rồi! Tôi nhắm tịt mắt, thầm ước sự hiện diện của mình giờ chỉ là không khí mà thôi.
Hắn nhẹ nhàng trèo lên giường, nằm xuống cạnh tôi. Mồ hôi tôi tuôn ra như mưa, cả thân cứng đờ bất động, đến thở cũng nhẹ nhàng như nín.
Thế rồi, đột nhiên Nhật Thiên đưa tay dưới người tôi, vòng qua nắm lấy vai bên kia rồi quay lại áp vào người hắn. Hắn không lật chăn của tôi mà cứ thế ôm cả cái kén vào lòng hắn. Một tay hắn để tôi gối lên, tay còn lại ôm lấy tôi như cách người ta o em bé ngủ. Tôi không có biện pháp nào ngăn nhịp tim mình lại.
- Anh biết em chưa ngủ đâu. - Hắn tựa má lên đầu tôi, xoa xoa.
Tôi không dám động đậy, mắt nhắm tịt lại.
- Vợ à, nghe anh nói này... À, em cứ như vậy nhé! Đừng mở chăn ra, anh sẽ không dám nói nữa đâu. - Hắn cười nhẹ, ôm tôi.
Hửm? Hắn đang xấu hổ sao?
- Vợ à, anh nghĩ là anh lại yêu em nhiều hơn rồi. - Hắn trầm trầm nói, má hắn vẫn tựa lên đầu tôi khiến âm thanh từ cổ họng hắn tuy không to nhưng rất rõ ràng, và tay hắn vẫn xoa đầu tôi nhẹ nhàng như thế.
Tên này, nói gì kì lạ vậy? Khiến người ta ngượng ngùng.
- Không phải chỉ có mình em là bồi hồi đâu. Xem này! - Hắn kéo đầu tôi sát lại ngực hắn. Tôi thấy những nhịp đập có phần còn gấp gáp hơn mình mấy lần - Thấy không? Từ lúc hôn em, đến giờ nó vẫn không chịu bình thường trở lại. - Hắn lại cười nhẹ.
Tôi đỏ bừng mặt, tim cũng đập liên hồi. Tôi vẫn chưa biết phải làm gì trước lời nói như thổ lộ của hắn.
- Tấm lòng của anh như thế, còn suy nghĩ của em thì sao? - Hắn vẫn nhẹ nhàng.
Tôi bối rối. Suy nghĩ của tôi là gì? Tôi có thích hắn không?
Tôi hoang mang.
Nhật Thiên từ từ gỡ chăn xuống.
- Đừng! - Tôi vội túm chăn lại, bây giờ tôi vẫn chưa đủ bình tĩnh và tự tin để nhìn hắn.
Hắn dừng lại, có lẽ là một trong những lần hiếm hoi mà hắn nghe lời tôi. Hắn không gỡ chăn xuống, tay lại ôm tôi.
Tôi vô cùng lúng túng, thà cứ để hắn ôm tôi cả đêm như thế này còn hơn là giờ phải nhìn vào mắt hắn và trả lời câu hỏi kia.
Cứ im lặng như thế một lúc, tôi vẫn không tìm cho mình được câu trả lời. Còn hắn, có lẽ đã tới giới hạn kiên nhẫn.
- Em vẫn chưa trả lời anh. Suy nghĩ của em là gì? - Hắn ôm tôi có phần chặt hơn.
Tôi thở mạnh một cái, mở mắt ra, không thể cứ thế trốn tránh hắn được. Tôi lên tiếng:
- Tôi... tôi... ờm... tôi không thở được. - Tôi vẫn không thể mở lời với hắn.
Im lặng giây, cuối cùng hắn cười nhẹ, hắn mở chăn ra, có chút thất vọng:
- Anh hiểu. Em vẫn chưa hoàn toàn thích anh đúng không? Không sao, mới là ngày đầu tiên thôi mà. - Hắn cười có vẻ miễn cưỡng.
- Ngủ thôi. Ngày mai chúng ta tiếp tục hẹn hò, từ giờ đến lúc em chịu thích anh, anh nhất định sẽ tấn công em liên tục, em sẽ không được yên ngày nào đâu. - Hắn xoa xoa đầu tôi. Đưa ra lời uy hiếp đáng yêu như thế, khiến tôi cũng không khó chịu mà mỉm cười.
"Cốc cốc" Hắn gõ hai cái vào đầu giường, bóng đèn tắt, thay vào đó là màu vàng nhàn nhạt dễ chịu của đèn ngủ. Tôi từ từ nhắm mắt, hôm nay quá mệt rồi.
- A... còn cái này. Anh có thể bỏ tôi ra được không? Ngủ như thế này mai cả hai chúng ta sẽ bị đau cổ đó, anh còn tê tay nữa. - Tôi nhăn mặt.
- Mặc kệ. - Hắn bướng bỉnh.
- Nằm như này thực sự sẽ mỏi lắm đó. - Tôi cố phân giải.
- Không quan tâm. - Hắn tiếp tục ngang bướng.
- Hừ. Kệ anh, dù sao lát nữa ngủ say rồi sẽ tự buông ra thôi. - Tôi an phận nhắm mắt.
Im lặng vài giây, hắn nói:
- Vì như thế này có thể nghe thấy nhịp tim của em.
Hắn nói rất chậm và dịu dàng, khiến tôi đang nhắm mắt liền mở ra. Chết tiệt, tối nay ngủ như thế nào chứ?
- Đó, nó lại đập nhanh nữa này. - Hắn cười - Giờ anh mới biết, mỗi lời nói của anh đều tác động đến em nhiều như vậy.
Cho dù tôi có muốn bình thường khi nghe hắn nói thế nhiều dường nào thì tôi cũng không thể ngăn tim mình đập chậm lại, a... bị hắn nắm thóp rồi. Hôm nay là ngày gì vậy, từ đầu ngày tới cuối ngày đều thua hắn.
- Cũng thần kì thật nha. - Hắn đột nhiên thốt lên.
- Chuyện gì? - Tôi hỏi.
- Cách tận hai lớp áo như vậy sao có thể cảm nhận được nhỉ?
Tôi bật dậy. A. Cáo thì vẫn hoàn cáo mà thôi. Hắc kị sĩ thì làm sao thành bạch hoàng tử được chứ? Mãi mãi đầu óc của hắn không nghĩ gì ngoài mấy chuyện đó được. Sao khi đang hường hòe ngọt ngào như thế có thể thốt một câu cụt hứng như vậy.
- Anh yên lặng! - Tôi nghiến răng.
- A... Khoa học đã nghiên cứu, khi đi ngủ cần bỏ "nó" ra thì mới có thể thoải mái mà phát triển được, mặc dù em như vậy cũng không cần phát triển thêm nữa nhưng vẫn nên cởi ra cho dễ thở, cứ mặc như vậy không tố...
- Anh cút ra sô pha cho tôi!
~~~Quay trở lại thực tại nào~~~
Ha... Tôi cười méo xệch. Cái ngày khủng khiếp hôm qua! Rốt cuộc sau khi tôi đuổi hắn ra ngoài, đến lúc nửa đêm, khi tôi vừa mới dỗ dành tim mình yên lặng để đánh một giấc thì hắn mò vào, như kẻ mộng du nằm chết dẫm trên giường ngủ ngon lành đến tận bây giờ, mặc cho tôi đã cố gắng đẩy, đạp, đá hắn xuống đất như thế nào.
Người đàn ông này luôn thắng tôi trong mọi thứ, điều mà chẳng có một chàng trai nào từng làm như thế trước đây!
Từ khi hắn xuất hiện, không biết hắn đã phá vỡ bao nhiêu quy tắc của tôi. Mai Cát Nhiên nổi tiếng trong sạch đến nắm tay con trai còn chưa từng. Bây giờ thì sao chứ? Hôn cũng đã hôn rồi!
Tôi muốn đạp tung mọi thứ khi nghĩ đến nụ hôn hôm qua. A. Sao có thể nhanh như thế chứ? Nụ hôn đầu của tôi đã biến mất không còn chút dấu vết, vèo một cái, tôi còn chưa kịp đưa tay giữ lại, cứ như một giấc mơ, lúc tỉnh dậy đã phát hiện ra mình bị hôn! A... Quan trọng hơn là, sao lúc đó tôi lại cư xử tầm thường thế chứ? Thay vì cho hắn vài chưởng thì lại thẹn thùng rồi chưng ra cái biểu cảm đáng chết như vậy? Mai Cát Nhiên bị sao vậy chứ? Mau mau trở lại bình thường đi nào tôi ơi! Đúng rồi, chắc chắn là tại cái máy, tại nó nên tôi mới kì lạ như thế. Đúng, là tại nó! Không thể nào tôi lại như vậy được. Tôi đâu có thích hắn. Tôi không thích, không hề thích hắn chút nào!
Mà nhắc tới, cái bản mặt hắn lúc đó! Hưởng thụ và mãn nguyện, còn có cả nét đắc thắng, chiếm hữu, đen tối, lưu manh, háo sắc,… tóm lại là vô cùng vô cùng nhiều sắc thái trên khuôn mặt hắn, khác hẳn với vẻ đẹp trai tuấn mã và nho nhã lịch sự mà người ta vẫn thấy. Đúng là diễn viên ha, khéo che đậy làm sao. Tất cả các cô gái trong đất nước này đều bị hắn lừa rồi! Tên cáo già như hắn làm sao có thể trở thành người đứng đầu bảng xếp hạng những chàng trai được yêu thích nhất chứ? Tôi giờ có cả tá câu chửi mắng hắn. Đáng hận là không thể nói thành câu, tôi dám chắc, nếu hắn nghe thấy, người thiệt chỉ có tôi mà thôi. Hôm qua tôi đã có bài học nhớ đời. Chết tiệt! Hắn ta là kẻ duy nhất trừ mẹ tôi có thể khiến tôi sợ hãi và cảnh giác tới từng lời nói cử chỉ.
Tôi uất ức chút hết cả vào hơi thở. Nặng nhọc! Sao nãy giờ cảm giác hô hấp khó khăn đến thế?
Tôi chột dạ, nhìn xuống. Kinh hoàng!
Cả cánh tay to lớn đang yên vị đậu trên ngực tôi.
Hốt hoảng. Sợ hãi và giận dữ, tôi hất văng cái tay ấy ra. Định sẽ bật dậy cho tên biến thái kia một cái tát điếng người.
Thế nhưng tiếng hắn ngáy o o ngăn hành động của tôi lại, hắn đang ngủ? Hơn nữa là rất say. Có vẻ như hắn không cố tình, bởi theo bản năng, khi ngủ người ta thường ôm, dựa hoặc gác lên vật khác. Lí thuyết là vậy. Có lẽ nếu tôi nằm nghiêng thì cả hai sẽ ở tư thế ôm nhau ngủ, tuy tôi cũng chẳng thích thú gì dù trong tư thế ấy, nhưng vẫn khá hơn thế này, nếu nằm nghiêng, tay hắn sẽ vắt qua vai tôi chứ không phải đặt trên ngực.
Thế giờ tôi đang trách bản thân không nằm nghiêng ư? Không. Tên đáng hận là hắn.
Biết rõ không cố ý nhưng tôi vẫn không nén được cho hắn một cái huých vào ngực.
Bị kích động, hắn hơi hơi tỉnh, miệng ú ớ nói mớ gì đó. Tôi bị bộ dạng hắn chọc cho tức chết, bực bội gắt:
- Tên đáng chết!
Hắn đang nửa tỉnh nửa mê nghe thấy vậy thì kéo lại một chút lí trí, hơi ngóc đầu dậy, nhìn thấy tôi, tự dưng mỉm cười ngu ngốc, nói:
- Bà xã, anh đang mệt không đủ sức chiều em đâu, để anh ngủ chút đi, chiều dậy anh bù cho, nhất định sẽ khiến em hài lòng, nhưng giờ anh ngủ đã, hai đêm rồi anh chưa chợp mắt…- Giọng hắn nhỏ dần rồi tắt, hai mắt nhắm nghiền như người ta dùng keo dính chặt, môi vẽ lên nụ cười vô thức.
Cái dáng vẻ mà trong tiểu thuyết ngôn tình vẫn khiến fangirl la hét, giờ trở thành ngòi lửa châm lên sự tức tối trong tôi, cùng với cái ý nghĩa đen tối trong lời mớ ngủ của hắn, tất cả khiến máu tôi sôi sùng sục.
Tôi tức giận đấm mạnh vào khuôn ngực rắn chắc của hắn:
- Tên chết dẫm nhà anh!
Hắn mơ mơ tỉnh tỉnh mở mắt, ngỡ là tôi đang nũng nịu trách móc, liền tóm lấy tay tôi kéo mạnh vào lòng. Xoa đầu dịu dàng, mắt vẫn nhắm:
- Ngoan, chiều anh sẽ thương em nhiệt tình.
Lông mày tôi giật giật. "Anh sẽ thương em nhiệt tình"?
Khỏi phải nói, tôi bực đến mức độ nào, đều khiến tôi tức hơn cả, là trong khi mà tôi giận giữ đùng đùng thế này, hắn lại có thể thản nhiên nằm ngủ ngon lành, mặt lại rất mãn nguyện. Đáng hận hơn nữa, hắn lại biến sự tức tối của tôi trở thành suy nghĩ của hắn, cho rằng tôi đang đòi hỏi, nũng nịu muốn được hắn yêu thương! Trời ạ! Kẻ mơ ngủ và kẻ điên có lẽ khoảng cách không xa là mấy. Mà ai người ta lại đi tức giận cãi lý với một kẻ điên cơ chứ? Chỉ có mỗi tôi!
Bực mình, tôi dùng sức kéo thật mạnh tay hắn dậy.Tên chết tiệt nhà hắn! Ăn cái thứ gì mà nặng vậy chứ?
- Dậy! Dậy ngay cho tôi!
Hắn vẫn còn trong cơn mê mệt, mặc cho tôi kéo, chỉ có nửa thân ngoi lên, mặt vẫn cố chấp ngửa ra đằng sau, hơi thở đều đều.
- Dậy! Dậy! – Tôi nhảy chồm chồm trên giường, lay người hắn.
Hắn mệt mỏi hé nửa mắt nhìn tôi, lại cười:
- Bà xã, sao hôm nay cao hứng nhiệt tình quá vậy? Đừng nóng vội, cho anh ngủ lấy sức, chiều dậy sẽ cùng em. Ta còn nhiều thời gian mà. Cả chiều và tối nữa.
Có ai như tôi không cơ chứ? Thà bị mấy câu nói móc của hắn làm cho tức chết còn hơn là dây dưa với cái xác mơ ngủ này. Tôi bực mình cầm cái gối vò nhàu mất cả hình dạng, rồi ném vào người hắn:
- Ngủ cho chết luôn đi!
Hắn không kêu ca gì còn vớ lấy cái gối vòng tay ôm ngủ ngon lành, miệng chẹp chẹp thỉnh thoảng ú ớ “Bà...xã~”
Trong lòng tôi dâng lên cái cảm giác muốn dùng băng dính dán chặt miệng hắn lại, rồi bóp chết thủ tiêu xác luôn. Ờ. Cũng có thể lắm chứ. Hắn ngủ say như vậy bị người ta quăng xuống sông chắc còn chưa tỉnh...
Tôi bực càng thêm bực, ông trời thật biết trêu người ta. Sao lại sinh ra hắn có khuôn mặt hút hồn người khác như vậy? Thế mà chẳng thương cho hắn luôn cái vẻ lịch thiệp tử tế như cái mặt hắn đi giúp tôi, lại cho hắn cái tính lầy bựa đáng ghét không giống người. Để bây giờ tôi phải tức giận mà than trời thế này!
Ngồi đần một lúc, tôi mới để ý bản thân đã vì kẻ mớ ngủ này mà tốn quá nhiều thời gian. Đứng dậy dời khỏi giường, trước lúc đi còn không quên ném cho hắn nốt cái gối còn lại, với hi vọng hắn sẽ chấn thương sọ não mà chết.
Tôi đảo mắt quanh phòng. Phòng hắn quá rộng. Có cả góc lớn để chiếc piano đen bóng, quanh đó các nhạc cụ cũng đủ cả. Trong lòng tôi trào dâng một cảm giác ngưỡng mộ, với tôi, người con trai biết chơi nhạc luôn quyến rũ hơn cả. Nghĩ đến đây, trong đầu tôi liền xuất hiện hình ảnh hắn ngồi bên piano, những ngón tay linh hoạt trên phím đàn, thả hồn vào những giai điệu thánh thót, ánh mắt chăm chú và đam mê.
Mới tưởng tượng vậy mà tim tôi đã đập không rõ nhịp, trộm nghĩ, nếu hắn như thế ngay từ ban đầu, cứ nho nhã và lịch thiệp, có lẽ không cần đến năm ngày, chỉ vài hành động lời nói thôi, tim tôi chắc sẽ vì hắn mà loạn nhịp, sẽ yêu thương hắn. Bởi với trai đẹp tôi luôn có thiện cảm.
Tôi chợt mỉm cười, rồi lại nhăn mặt.
Thế nhưng với hắn có phải là ngoại lệ không? Hắn đập tan cái mơ tưởng của tôi về các soái ca hoàn hảo vẫn hay được người ta ca ngợi. Là mỗi mình hắn như vậy hay trai đẹp đều giống hắn nhưng biết cách che đậy? Tôi chẳng rõ. Chỉ thầm khuyên lòng đừng để vẻ ngoài hắn hớp hồn, vì tôi có cảm giác, chỉ cần tôi tỏ ra chút biểu hiện thích hắn thôi, hắn sẽ xông đến ăn thịt tôi mất! Rất đáng sợ!
Tôi túa mồ hôi, nhăn mặt lắc đầu. Không được đâu, tôi vẫn chưa muốn mình "bị" đen tối!
Tôi lắc lắc đầu trấn an mình, không, còn lâu tôi mới thành người lớn, mẹ bảo sang năm tôi mới lấy chồng mà! Tôi cố tìm việc gì làm để thôi nghĩ vớ vẩn. Chợt nhớ ra rằng cả ngày hôm qua bay nhảy, tôi còn chưa tắm.
Tôi bước đến cánh tủ lớn trước mặt, công nhận đồ của hắn cái gì cũng thật lớn, cái tủ phải cao gấp rưỡi tôi mất! Mở tủ, bao nhiêu thứ quần áo hiện ra trước mặt tôi. Tôi đưa mắt đảo quanh, chắc chắn rằng không có đồ của phụ nữ mới thở phào một cái nhẹ nhõm.
Vừa rồi là thứ cảm xúc gì vậy chứ? Chẳng phải tốt hơn cho tôi nếu có quần áo phụ nữ sao? Thế mà tôi lại có cảm giác hài lòng khi hắn không giữ đồ phụ nữ. Tôi chột dạ. Không phải không hiểu rằng thái độ kia là ý nghĩa gì, có lẽ tôi đã bắt đầu để ý hắn rồi! Không ổn! Thật sự không ổn chút nào!
Tôi nhanh chóng tìm quần áo trong tủ, lấy được một cái áo phông mỏng dài, với tấm lưng hắn chắc cái áo cũng đến ngang hông, còn với tôi thì... Tôi ướm cái áo trước gương, lắc đầu lè lưỡi, nó dài đến bắp đùi tôi, trời ạ! Thậm chí nó còn dài hơn cái váy ngủ Doraemon ở nhà nữa! Tôi lại tìm quần, thực sự là tôi có cảm giác tôi và hắn không cùng đẳng cấp, sao lại có loại quần dài như vậy chứ? Tôi lấy thử một cái ra ướm vào chân, nó dài ra tưởng như đến vài kilomet, thử xỏ chân vào, nói thật là, nó ở bên eo tôi khi và chỉ khi tay tôi còn giữ, buông tay một cái liền tụt tới gối.
Bất đắc dĩ tôi đành bỏ lại quần rồi cầm chiếc áo chạy vào nhà tắm. Vặn nước cho đầy bồn rồi ngâm mình, hương thơm nhè nhẹ khiến tôi thấy dễ chịu. Thật thoải mái!
Lần này không nghĩ ngợi nhiều mà chỉ thư giãn. Một lúc lâu sau, tôi bước ra khỏi bồn và định sẽ nấu bữa sáng.
Thế nhưng.
Ai đánh chết tôi đi!
Làm sao tôi dám bước ra khỏi phòng tắm?
Tôi cay đắng nhận ra mình không có quần áo nhỏ. Mà bộ duy nhất đã bị tôi nhẫn tâm vứt vào chậu nước trước mặt...
Tôi thầm nguyền rủa bản thân cả chục lần. Bây giờ tôi chỉ ao ước hắn từng đưa cô gái nào về và để quên bộ nội y lại. Tôi chỉ mong có thế. Nếu không, với cái áo phông mỏng tang này làm sao có thể che được "nó", hơn nữa, để hắn nhìn thấy chẳng phải sẽ khiến hắn hiểu nhầm tôi đang mời gọi hắn sao?
Tôi hoang mang với những suy nghĩ về tương lai khó sống. Cái tình cảnh kiểu gì vậy? Ông trời luôn không công bằng với tôi!
Đau lòng, tôi biết cứ ở đây than trời cũng không thay đổi được gì. Đến lúc hắn dậy còn mệt nữa, hành động trước vẫn hơn. Tôi mặc chiếc áo vào rồi đi ra ngoài tìm cách tự cứu bản thân. Hừ, thật là! Ông trời sao lại đặt tôi vào cái hoàn cảnh này chứ?
Bước ra khỏi phòng, tôi rón rén đến bên tủ, một lần nữa tìm kĩ càng lại. Không có gì cả.
Xong đời tôi rồi!
Tôi đảo mắt quanh, nhìn thấy một thứ có thể giúp ích cho tôi một chút. Có khó ló cái khôn chăng?
Tôi lôi vội cái chăn trên giường cuốn quanh mình, khoác lên vai rồi buộc thắt hai đầu lại giống trò siêu nhân vẫn hay chơi hồi còn bé, có điều còn cuốn thêm một vòng che đi đằng trước. Yên tâm phần nào, tôi mới bước đến phòng ăn chuẩn bị bữa sáng.
Búi gọn mái tóc, bắt đầu vào việc, tôi hào hứng bước đến bên chiếc tủ lạnh cao quá đầu. Mở tủ.
Khác với vẻ phô trương bên ngoài, ở trong thật sự nghèo nàn đến khó tin. Chỉ độc có ba quả trứng!
Cái mặt tôi từ hào hứng tụt xuống mức thấp nhất.
Đành ốp trứng vậy. Tôi đặt chảo lên rồi nấu. Mười phút sau, ba cái trứng nằm ngoan ngoãn trên đĩa, tôi lấy tương ớt vẽ lên hình mặt cười, khoa trương một chút vậy. Xong đâu đấy. Tôi tìm xem có thứ gì uống được, may thay, tôi tìm thấy cà phê.
Đổ nước vào, hương thơm bốc lên ngào ngạt, tôi cũng không nghĩ là thơm đến vậy, mùi nhè nhẹ nhưng vô cùng hấp dẫn. Chỉ ngửi thôi tôi đã tưởng tượng được cái vị thanh đắng của nó. Bụng bất giác kêu lên ọt ọt.
- Bà xã, em đang làm trò gì vậy? Muốn chơi siêu nhân à? – Dù chẳng phải đang làm chuyện xấu gì, nhưng giọng hắn đột ngột cất lên khiến tôi giật mình, luống cuống làm đổ cà phê ra tay. Nóng!
Tôi đặt vội hai cốc cà phê xuống bàn, chạy nhanh tới vòi nước ngâm tay, miệng suýt xoa.
Hắn thấy thế lo lắng chạy lại, cầm lấy tay tôi, hỏi vội:
- Em có sao không? Sao lại vụng về thế chứ!
- Tại anh làm tôi giật mình! - Tôi oan ức cãi lại.
- Được rồi được rồi, tại anh. Ngâm tay tiếp đi không phỏng. - Hắn nắm lấy tay tôi, đưa cao lên vòi nước, hai mày nhíu lại như lo lắng, ngón tay hơi chạm nhẹ vào vùng da đã nóng đỏ, dịu dàng - Có đau lắm không?
- Không đau. Cũng bỏng nhẹ thôi, anh không cần lo lắng quá. - Tôi cười nhẹ, trong lòng thấy thật dễ chịu.
- Ừ, vợ anh là bác sĩ cơ mà, lo gì chứ. - Hắn cười, nhìn tôi - Mà... em ăn mặc kiểu gì thế này, định chọc cười anh hả?
- A...Tôi...tôi... - Tay còn lại của tôi vô thức nắm chặt lấy cái nút thắt - Mà sao anh ra đây? Anh nói chiều mới dậy cơ mà.
Hắn mỉm cười, cái bộ dạng nghiêm túc lo lắng khi nãy không còn nữa:
- Anh đói. – Hắn ghé sát mặt tôi, ánh mắt tình ý không rõ - Mà, em có mặc gì ở trong không vậy?
Hắn tò mò muốn cởi cái chăn ra, tôi vội lùi lại:
- Anh tránh ra, tránh ra.
Khuôn mặt hắn từng biểu cảm biến đổi, hắn nhìn tôi thích thú:
- Em không mặc gì thật sao?
- Tất nhiên mặc. Anh bỏ ngay kiểu nhìn ấy đi, có ý gì chứ?
- Không gì. Anh chỉ đang tưởng tượng.
Cảm xúc của tôi bây giờ là thực sự muốn chôn sống hắn!
- Anh rất tò mò, bộ dạng bên trong của em là như thế nào vậy? – Hắn bước nhanh tới cầm lấy mảnh chăn.
- Anh tránh ra, anh mà dám đụng vào tôi sẽ liều chết với anh đấy. - Tôi kiên quyết.
- Chậc, em thật biết cách khiến người ta tò mò. – Hắn phớt lờ lời dọa dẫm của tôi, không những không dừng lại mà còn bước nhanh hơn.
Tôi vẫn kiên quyết lùi lại. Như thế, một bước tiến tới, một bước lùi lại, cuối cùng tôi va phải cải tủ lạnh to lớn.
A... Sao cái cảnh này quen quá?
Hắn chống tay lên nóc tủ, ghé mặt xuống gần tôi:
- Giờ muốn tự động hay để anh giúp?
- Để… để tôi trình bày. – Tôi luống cuống đảo mắt quanh. Làm thế nào có thể nói ra cái chuyện xấu hổ này chứ? – Chuyện là…
- Sao? – Hắn cười thích thú.
- Sáng nay tôi đi tắm…
- À, vậy ra sáng nay em muốn gọi anh dậy tắm chung! - Hắn cười lưu manh.
- Không có! - Tôi lừ hắn -...Tôi có mượn quần áo của anh…- Tôi bắt đầu lúng túng không biết nên diễn đạt tiếp như thế nào.
- Và giờ em đang mặc sơ mi trắng ngắn ngủn khêu gợi? Hay áo mỏng xuyên thấu? Không sao. Anh không ngại. Cứ bỏ ra, trời này cuốn chăn kín mít không phải ý hay đâu, nhìn xem, mồ hôi em ướt đầm tóc rồi kìa. – Kẻ nào đó lại cười đê tiện.
- Không. Không được. – Tôi nắm chặt cái chăn hơn.
- Tại sao? Em không mặc gì thật?
- Quần áo của anh… Không có đồ của tôi. – Tôi nhắm chặt mắt nói nhanh chặn ý nghĩ của hắn lại.
- Đồ gì mà anh không có? – Hắn chau mày khó hiểu. Rồi gần như lập tức, hắn nở nụ cười thích thú.
- A. Thì ra... - Hắn gật gù.
- Rồi... Rồi bây giờ làm sao? Hay là... Ờm... Hay là... - Tôi ấp úng không dám mở lời - Ờm... Hay là anh đi mua cho tôi... - Tôi dè chừng nhìn hắn nhờ vả - Chứ không thì tôi làm sao đi ra ngoài trong bộ dạng này được...
Ban đầu, Nhật Thiên tỏ ra rất bất ngờ trước lời đề nghị của tôi, nhưng sau đó hắn cũng suy nghĩ:
- Hừm... Nếu bị cánh nhà báo thấy thì cũng mệt, nhưng thôi, vì vợ anh sẽ đi. Ha ha, đi mua đồ đó cho vợ, nghĩ đến đã thấy thú vị. - Hắn cười.
Tôi thở phào.
- Có điều... - Nhật Thiên nở một nụ cười man rợ.
- Chuyện gì? - Tôi hỏi.
- A,... Anh cần biết kích cỡ của em. - Hắn gãi gãi mũi, mắt hướng đến ngực tôi.
Tôi giật mình, lấy tay che đi chỗ cần che.
- Anh... Anh nhìn cái gì chứ?
Mặt hắn đỏ bừng, nghe thấy tôi nói vậy mới giật mình quay đi:
- Anh... không có nghĩ gì hết.
Hắn rất không tự nhiên che đi thứ đo đỏ trên mũi.
- Chết tiệt. Anh chảy máu mũi cái gì chứ!!! - Tôi gào thét.