Nãi Tích hài lòng cúp điện thoại, nhảy bật xuống giường, mở cửa, đi vào phòng ba ba, khôngthấy người, liền quay người đi đến thư phòng.
Quả nhiên, ba ba đang bận rộn trong thư phòng. “Ba ba, trả điện thoại lại cho ba này.”
“Hả? Nói điện thoại với cô giáo Tiếu xong rồi?” Chu Triển Nguyên cười sờ sờ đầu con trai.
“Dạ, ba ba, ba không đi nghe lén đấy chứ?” Nãi Tích nghiêng đầu, hoài nghi nhìn chằm chằm ba ba.
Chu Triển Nguyên dở khóc dở cười nhìn dáng vẻ đang bày gương mặt quỷ củacon trai, nhéo khuôn mặt của nó, cười nói: “Ba ba là loại người như vậysao?” Nghe thì quang minh chính đại mà nghe chứ.
“Vậy thì tốt.”Nãi Tích an tâm, vỗ ngực một cái nói: “Ba ba, cô giáo Tiếu mời chúng tađến ăn bữa sáng.” Nãi Tích một chút cũng không cảm thấy mình đã nói saiý, nó muốn đi ăn và cô giáo Tiếu mời nó đến ăn, ở trong mắt của nó đềulà một ý, đó chính là ngày mai đến nhà cô giáo Tiếu ăn bữa sáng.
“Hả? Vậy sao, không được làm phiền cô giáo Tiếu chứ, ngày mai ba ba mua bữasáng cho con.” Chu Triển Nguyên lưỡng lự nói. Luôn làm phiền Tiếu Hàmnhư thế thì không được, người ta đã khách sáo, mình lại không thể khôngcó mặt mũi chứ.
“Không thích! Con muốn ăn bữa sáng cô giáo Tiếunấu!” Mặt tên nhóc sưng lên, đối địch nhìn chằm chằm ba, ba à, ba khôngthể không thức thời như thế được chứ! Nó là đang tạo cơ hội đấy! Khôngđược phụ lòng tốt của nó chứ!!! Đàn ông là phải chủ động chứ!!!
Chu Triển Nguyên bị con trai trừng mắt dựng cả lông tóc, sao lại cảm giác như kiểu mình đã phạm vào một tội lớn lắm vậy chứ?
Tổng giám đốc Chu đối mặt với khuôn mặt hổ báo của đối thủ cũng không sợhãi, đối với con trai của mình hết lần này đến lần khác cũng không còncách nào: “Được rồi, được rồi, ngày mai chúng ta sang nhà cô giáo Tiếuăn bữa sáng.” Xem ra, anh phải bớt chút thời gian mời Tiếu Hàm bữa cơmmới được, không thể để Tiếu Hàm tốn kém được. Mặc dù lúc nhỏ hai nhàchơi với nhau, nhưng bây giờ như thế, thật là không nói nổi. Bọn họchính là có hai cái miệng.
“Vậy cứ thế nhé ~~ ba ba, con đi ngủđây ~~” thằng nhóc rất là tự nhiên phất tay một cái, lướt nhẹ như mâybay, để lại ba nó ngồi tại chỗ dở khóc dở cười.
Sáng ngày hômsau, tổng giám đốc Chu hiếm khi có được ngày nghỉ lại không được ngủthoải mái, bởi vì chưa tới bảy giờ trong nhà con trai anh đã làm ầm ĩ cả lên, chạy ra chạy vào, âm thanh quá lớn, sao anh có thể ngủ được nữachứ?
Lúc tổng giám đốc Chu mắt còn đang ngái ngủ thì bị tinh thần phấn chấn lạ thường của đồng chí Nãi Tích kéo dậy rời giường, rất làbuồn bực, từ khi nào thì con trai anh lại tích cực như vậy? Trước kia đi nhà trẻ, không phải luôn bị anh thúc dục dậy sao?
Nhưng mà đợiđến khi tổng giám đốc Chu thấy con trai ăn mặc mới hoàn toàn, đó mới gọi là không nói được gì, trời ạ, đây không phải là bộ đồ anh mới đi côngtác mua về cho nó sao? Có cần phải ngay ngắn như vậy không?
Tổnggiám đốc Chu có chút ghen tức ra cửa đứng đợi, trong lòng có chút buồnbực, dĩ nhiên là anh thích thấy dáng vẻ của con trai vui vẻ như vậy,nhưng mấu chốt là, con trai vui vẻ như vậy không phải bởi vì cha của nó, chuyện này anh làm sao mà chịu nổi, anh mới là người thân nhất của nómới phải chứ.
Thật là, thật là thằng nhóc vong ơn mà. Chu Triển Nguyên nhìn con trai đầu chỉ biết nghĩ đến ăn.
“Cô giáo Tiếu, chúng con tới rồi!” Còn chưa đến cửa, thằng bé đã vắt cổhọng hét lên, hận không thể biến thành con ong nhỏ bay vào.
Trong phòng bếp, Tiếu Hàm đang đóng bếp gas, vừa nghe thấy giọng nói này,động tác liền nhanh hơn thu dọn tất cả, chạy đến mở cửa.
Chỉnhlại đầu tóc cho tự nhiên, Tiếu Hàm mới mở cửa, nhìn ra hai cha con ngoài cửa cười nói: “Tới rồi? Vào đi, vừa lúc ăn sáng.” Vừa nói, xoay ngườiđi vào phòng, Nãi Tích theo sát phía sau, Chu Triển Nguyên đi cuối cùngđể đóng cửa.
Chu Triển Nguyên đi sau con trai cùng đi vào phòng, đoán chừng Tiếu Hàm mới dậy, còn đang mặc áo ngủ, hình hoạt hình. Trênbàn ăn đã dọn bữa sáng, dưa chua các loại, trứng rán, còn có cháo trắng, bữa sáng rất đơn giản cũng rất tốt.
“Anh Triển Nguyên, hai người ngồi đi, em đi lấy đũa.” Tiếu Hàm nhìn về phía Chu Triển Nguyên cườinói, may mà chưa đặt đồng hồ báo thức, nếu không thì làm trò cười rồi,nói không chừng khi người ta đến cô vẫn đang còn ngủ.
“Có cái gìcần anh giúp một tay không?” Chu Triển Nguyên có chút ngượng ngùng, cảmgiác sao giống như anh luôn tới ăn ké cơm vậy.
Tiếu Hàm lắc đầuxoay người lại, cầm đũa ra khỏi phòng bếp, vô ý nhìn sang Chu TriểnNguyên đang đứng, mới phát hiện hôm nay anh mặc áo T- shirt màu trắng,mặc thế này làm cho anh mang dáng vẻ thoải mái tự nhiên hơn so với bìnhthường.
Thật ra thì Chu Triển Nguyên vốn là một người đàn ông cao to, không phải bây giờ đang thịnh hành kiểu nam tính quyến rũ, mà làkiểu tướng mạo chín chắn, ấm áp, cân xứng với vóc người cao to, côngthêm nhiều năm lăn lộn trên thương trường được tôi luyện thành khí chấttrầm ổn, quanh thân luôn tản mát ra sức hấp dẫn của người trưởng thành.
Tiếu Hàm nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, bình ổn lại nhịp tim vừa đập nhanh, imlặng không lên tiếng mà đưa đũa cho anh, lại đem muỗng nhỏ để vào chéntrước mặt Nãi Tích, mới cười nói: “Ăn đi, chẳng qua là một bữa sáng đơngiản, không được chán ghét đâu nhé.”
Chu Triển Nguyên nhìn màuvàng nhạt của món dưa chua, có chút không xác định hỏi: “Đây là dìVương làm sao?” Trong quá khứ nhà Tiếu Hàm rất thích ăn dưa chua tự làm, tay nghề làm dưa chua của Vương Lan Phương có theerxem là ngon nhất,khi đó, trong nhà Chu Triển Nguyên có nhiều cũng là do nhà Tiếu Hàm cho.
“Vâng, là mẹ em làm đấy, để cho em làm bữa ăn sáng.” Tiếu Hàm gắp một miếngtrứng rán bỏ vào chén của Nãi Tích, sờ sờ đầu nó, nhẹ giọng nói: “Ăn từtừ thôi, vẫn còn đang có.” Trong nồi cơm điện còn nhiều cháo, nếu ănkhông hết, cơm trưa cô cũng ăn cháo. Không thể lãng phí được.
“Ăn thật ngon!” Nãi Tích híp mắt, cắn miếng trứng rán, vẻ mặt thỏa mãn màthan thở. Chu Triển Nguyên ngượng ngùng cười cười, tên nhóc này, dáng vẻ này của nó thật giống như đã lâu không được ăn cái gì vậy, người khácsẽ cho là anh ngược đãi con trai mất.
“Cơm rất ngon!” Chu Triển Nguyên khen ngợi.
Nãi Tích đang thỏa mãn, trên mặt có chút bất mãn, nhưng lại không dám phảnbác lại lời nói của ba ba, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn vùiđầu vào ăn trứng.
Ăn xong bữa sáng, đã hơn chín giờ, vốn là NãiTích kịch liệt muốn Chu Triển Nguyên và Tiếu Hàm dẫn nó đi dạo quanhtiểu khu, nhưng mà Tiếu Hàm nhìn ánh mặt trời chói mắt, rất là do dự,tháng năm ở Hàng Châu không thể nói như lò lửa, cũng được coi là nắnggắt như lửa, lúc này, nên ở trong nhà thì tốt hơn, cô luôn luôn tránh đi ra ngoài vào ban ngày.
Cuối cùng vẫn là Chu Triển Nguyên thấy vẻ mặt do dự của cô, mạnh mẽ đàn áp hành động khác thường của con trai,điều kiện là anh và Tiếu Hàm phải cùng nó xem tivi với nhau.
“Tiếu Hàm, ngại quá, Nãi Tích, thằng nhóc này bị anh làm hư, gọi gió hô mưa,không có biện pháp nào trị cả.” Chu Triển Nguyên áy náy nhìn Tiếu Hàmcười cười, có chút bất đắc dĩ nhìn giữa bọn họ, một tên nhóc nào đó,đang hăng hái bừng bừng xem TV.
“Không sao, dù sao em cũng khôngcó việc gì làm, vốn dĩ ở nhà xem tivi là tốt nhất, bây giờ có Nãi Tíchxem cùng cũng tốt.” Tiếu Hàm cúi đầu cười nhìn anh, nhân tiện cầm mộttrái chuối tiêu, đưa cho thằng bé.
Thằng nhóc giống như khôngchớp mắt nhìn chằm chằm tivi, trong lòng lại hồi hộp, đôi mắt ti hí lâulâu lại đảo sang bên trái, nhìn ba ba anh tuấn, một lúc lại đảo sangphải, nhìn cô giáo Tiếu xinh đẹp, thấy thế nào cũng thật xứng đôi, ha ha ha.
“Tiếu Hàm, chúng ta có quấy rầy công việc của em không?” Chu Triển Nguyên cau mày nói, cô giáo cần phải soạn bài, mấy ngày nay NãiTích ở cạnh, cũng không biết có quấy rầy cô không.
Tiếu Hàm không để ý phất tay một cái, lắc đầu nói: “Không có, đã chuẩn bị xong trướcrồi, lúc Nãi Tích ngủ trưa, với cả buổi tối nó ngủ, em đã soạn bài đầyđủ cả rồi.” Thời gian giống như bọt biển tan trong nước, tập trung lạilà có, huống hồ thằng bé ngủ sớm, lúc nó ngủ vẫn còn sớm, mà cô chưa tới mười một giờ là chưa ngủ được. Nửa đêm không có việc gì làm, lại yêntĩnh, mạch suy nghĩ cũng rõ ràng, hiệu suất cực kỳ cao.
Chu Triển Nguyên khẽ thở phào, thật may mắn, nếu không anh càng thêm xấu hổ. “Hôm nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, lần trước Nãi Tích nói nhà hàng cỉabác Lý kia, quán cơm cũng không tồi, có thể đến thử một chút.” Chu Triển Nguyên nghiêng nghiêng người, nhìn lông mi cô mịn màng, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt dịu dàng nhìn lên người con trai, chợt có chút không nói ra lời.
Chu Triển Nguyên bình tĩnh thu lại ánh mắt, nhưng tronglòng lại không bình tĩnh chút nào, Tiếu Hàm đã không còn là cô nhóc cóbím tóc sau đầu, cũng không phải là đứa trẻ gặp phải vấn đề khó khăn nào liền khóc nhè nữa.
Nghĩ như thế, Chu Triển Nguyên liền cười cười tự giễu, con anh cũng đã lớn như vậy, Tiếu Hàm làm sao có thể còn làmột đứa trẻ nữa chứ? Trong đầu Chu Triên Nguyên chợt hiện ra một câunói: Trăng như mộng như ảo, hoa như xa như gần. Duyên dáng yêu kiều,ngoại hình xinh đẹp.
Tiếu Hàm đã trưởng thành, nếu không sao lạicó tên nam sinh kia theo đuổi chứ? Chu Triển Nguyên khóe miệng cười khổsở, chẳng lẽ, anh già rồi?