Editor: Đào Sindy
Betaer: Thố Lạt, Mẹ Bầu
“Triển Nguyên, chúng ta mau đi đón Nãi Tích về nhà thôi, mẹ em đã chuẩn bị một bữa tiệc lớn chờ đón Nãi Tích rồi đấy.” Tiếu Hàm ngồi trên xe cười, chu miệng uống hộp sữa chua. Hôm nay vì muốn đi đón Nãi Tích, nên cô vẫn chưa kịp ăn sáng, đành phải xử lí ở trên xe.
Chu Triển Nguyên rút một tờ khăn giấy đưa cho cô, cô nhóc này, uống sữa chua mà cũng có thể dính đầy ra miệng thế kia, còn tệ hơn Nãi Tích.”Lau đi.” Tiếu Hàm bĩu môi nhận lấy, tại cô uống rất vội đó chứ.”Mẹ em nói, vì bà không muốn phụ sự tín nhiệm của mẹ anh, cho nên, khi trao con của anh cho mẹ em, anh không được có gì sơ suất đấy nhé...” Tiếu Hàm cười nói. Ai dà, không ngờ mẹ lại chịu giơ tay nhận lấy trách nhiệm chăm sóc Nãi Tích như vậy. Cũng chỉ có thể nói, do thủ đoạn của dì Thẩm quá cao thâm, mà mẹ của cô lại không thể chống đỡ nổi sức mạnh này...
“Biết rồi, để Nãi Tích ở nhà với mọi người thì đâu có gì phải lo lắng. Có cả mẹ của đứa trẻ và bà ngoại của mình cùng chăm sóc, Nãi Tích thật là hạnh phúc. Ai.” Chu Triển Nguyên thở dài một hơi tỏ vẻ buồn rầu: “Hay là anh cũng đóng gói sang nhà em ở luôn nhé? Ở nhà một mình anh thấy vắng vẻ lắm.” Thực sự không phải anh làm bộ đáng thương, trước kia tốt xấu gì còn có thể được cùng Tiếu Hàm ăn chung cơm tối, về đến nhà còn có thể được nghe tiếng cười đùa vui vẻ của con trai. Nhưng hiện tại, trở về nhà, giường chiếu lạnh tanh, nồi niêu cũng nguội lạnh, một người có nội tâm mạnh mẽ như Chu Triển Nguyên cũng đã hiểu được thế nào là hiu quạnh.
Tiếu Hàm trợn mắt nhìn anh: “Anh nói với mẹ em ấy, nói với em thì có tác dụng gì.” Ở nhà, mẹ cô luôn là bà chủ, cho dù ba cô có đồng ý rồi cũng vô dụng. Đừng tưởng rằng cô không nhận ra, từ ngày chơi cờ với chú Chu xong, ba cô đã làm phản, ánh mắt của ba khi nhìn Chu Triển Nguyên, rõ ràng là ánh mắt ba vợ nhìn con rể, chọn chọn lựa lựa mãi mà vẫn không hài lòng.
Tiếu Hàm im lặng, nhà họ toàn là người lương thiện, ba mẹ vất vả cần cù làm việc. Qua bao vất vả lăn lộn, vậy mà về hưu rồi vẫn không quên tìm cách mang rất nhiều phúc lợi về cho tiểu khu. Trong phòng sinh hoạt chung cho người già ở tiểu khu, ba cô đã dâng tặng ít nhất mười bộ cờ, việc xây dựng nhà vệ sinh chung cho khu nhà, mẹ cô lại thành cố vấn miễn phí.
Ba cô thì không cần phải nói, chỉ qua buổi trò chuyện với chú Chu, đã sớm nhận ra hai người họ có chung quan điểm rồi. Còn mẹ già, ngoài miệng nói không đồng ý, nhưng chẳng phải là vẫn cam tâm tình nguyện, chỉ vì một câu nói của dì Thẩm đã đến giúp đỡ đón đứa nhỏ đi. Cho nên mới nói, Chu Triển Nguyên à, anh phải có phúc lắm mới có được ba mẹ vợ tốt như vậy đó, thật sự khó khăn lắm mới gặp được đó.
Chu Triển Nguyên có chút không được tự nhiên sờ mũi, sao Tiếu Hàm lại dùng ánh mắt tựa như “Anh đã bắt được một món hời lớn đấy” để nhìn anh thế nhỉ? Thật sự rất lạ: “Nghĩ gì thế?”
Tiếu Hàm lắc đầu, nói ra vẻ đáng tiếc: “Không nghĩ gì cả, em chỉ nghĩ, tại sao lại có người có thể có vận khí tốt như thế, có thể tìm được một bạn gái tốt như em đây.”
Chu Triển Nguyên khẽ cười lên một tiếng, cô nhóc này, trong đầu chỉ toàn những suy nghĩ lung tung.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Tiếu Hàm phồng má trợn mắt với anh, kiểu như Chu Triển Nguyên dám nói “Không đúng” cô sẽ dốc hết sức để liều mạng với anh.
“Đúng, đúng, đúng, sao anh lại có vận khí tốt như thế nhỉ, lại có thể tìm được một cô vợ tốt như Tiếu Hàm em, đúng không, vợ yêu?” Chu Triển Nguyên vừa cười vừa nói. Được rồi, ông chủ Chu mà đấu với cô giáo Tiếu, cô giáo Tiếu chỉ có bại hoàn toàn.
Anh vừa nói một câu vợ yêu, Tiếu Hàm đã rất không có tiền đồ, mặt liền đỏ rực cả lên, sao anh ấy có thể gọi như vậy chứ, cái kiểu gọi ấy nghe vừa dịu dàng lại mập mờ vô cùng!
“Anh đừng gọi em là vợ yêu mà...” Tiếu Hàm chống trả vẻ yếu ớt.
“Không gọi em là vợ yêu của anh thì gọi là vợ yêu của ai nhé?” Chu Triển Nguyên lén đổi khái niệm, hỏi lại một câu rất vô lại.
Tiếu Hàm cạn lời, ý của cô rõ ràng chị là muốn anh đừng gọi cô là “Vợ yêu” nữa thôi, tại sao anh lại đổi thành là “vợ yêu của ai” chứ. Người này, vậy mà còn chơi chữ! Hừ hừ hừ, quên cô làm nghề gì phải không? Cô là giáo viên dạy Ngữ Văn vĩ đại đấy!
“Anh gọi vợ yêu của ai thì đi mà gọi người ấy đi, dù sao bây giờ anh cũng không được gọi là vợ yêu của anh nữa...” Tiếu Hàm quay đi chỗ khác, người đàn ông này, càng ngày càng vô lại. Thế nhưng cô lại không thể chán ghét anh nổi.
Ngay cả bản thân Tiếu Hàm cũng cảm thấy kỳ lạ, nếu như những người khác dám nói với cô cái kiểu đùa giỡn như vậy, phỏng chừng cô đã sớm dán lên cái miệng lưỡi trơn tru kia cái nhãn hiệu hoa tâm đại củ cải rồi, sau đó cô sẽ đứng xa mà nhìn. Thế nhưng đối với Chu Triển Nguyên, cô chỉ biết dùng miệng cãi chày cãi cối bên ngoài, sau đó trong lòng lại dâng lên biết bao ngọt ngào. Đây là sự khác biệt giữa thích và không thích sao?
Vì thích, nên bạn thấy người ta làm gì cũng tốt đẹp; nhưng nếu bạn không thích, cho dù người ta có làm gì đi nữa cũng không thể làm bạn cảm động nổi.
Thì ra sự khác biệt là như vậy.
“Đúng rồi Tiểu Hàm, “ Bỗng nhiên Chu Triển Nguyên đổi thành giọng điệu nghiêm túc: “Vé máy bay đi Hồng Kong cuối tuần này anh đã bảo thư kí đặt rồi, Nãi Tích đã có dì Vương chăm sóc, chúng ta cũng không cần phải lo lắng nữa, đến lúc đó hãy chơi vui một chút.” Lúc nói câu này, Chu Triển Nguyên vẫn có chút chột dạ, ném con trai để đi chơi với vợ, hình như có chút gì đó không đúng lắm.
Tiếu Hàm cũng nghĩ đến chuyện này, trừng mắt nhìn hỏi: “Không cần đưa Nãi Tích đi thật sao?”
Gương mặt Chu Triển Nguyên đỏ lên, có chút bị mất tự nhiên, khụ khụ, anh đến Hồng Kông là có kế hoạch đấy, sao có thể đem bóng đèn nhỏ theo chứ.”Không sao, để thằng bé sống ở nhà em một chút cũng được, sẵn tiện có em giúp đỡ anh thêm một chút.” Thật đau buồn, lại phải dựa vào nhóc con kia để tăng thêm chút ấn tượng. Tổng quản lý Chu trước nay vẫn luôn tự tin vậy mà lúc này cũng không khỏi thấy xấu hổ, dường như đi đến đâu, con trai của anh vẫn luôn nổi bật hơn anh. Khụ khụ. Ăn dấm chua với con trai thực không được tốt lắm...
“Đến nơi rồi.” Trong lúc mải nói chuyện, thì đã đến nhà trẻ. Các bạn nhỏ đều ngồi trong phòng, chờ ba mẹ mình đến đón.
Lúc Chu Triển Nguyên và Tiếu Hàm đến, có rất nhiều bạn nhỏ đang nũng nịu trong lòng ba mẹ. Đi vào, Tiếu Hàm liếc mắt một cái đã nhìn thấy ngay nhóc con nhà mình đang ngồi ở dãy ghế thứ ba. Sau chuyến đi Hạ Môn về, đoán chừng do gió biển thổi, nên cũng đã bị đen đi khá nhiều, còn khuôn mặt nhỏ nhắn kia vốn trước có chút thịt có phúng phính dường như cũng đã gầy đi không ít. Nhưng đôi mắt đen láy tròn như hai hạt châu nhỏ kia, ngược lại đã linh động hơn rất nhiều. Giờ phút này, Nãi Tích đang túm lấy bím tóc của Vương Tiểu Bàn ở phía trước mà đùa giỡn.
Tiếu Hàm đứng ở bên cạnh Chu Triển Nguyên, hé mở một nụ cười nhẹ nhàng. Cậu nhóc kia hình như cũng không cảm thấy đặc biệt nhớ nhà lắm, được chơi chung với các bạn nhỏ của mình, đoán chừng thấy rất thú vị.
“Nãi Tích...” Tiếu Hàm gọi.
Nghe thấy tiếng gọi của cô giáo Tiếu, Nãi Tích buông tóc Vương Tiểu Bàn ra, vui mừng quay đầu lại: “Cô giáo Tiếu! Ba!”
Chu Triển Nguyên giang hai cánh tay, nhìn con trai cười nói: “Nãi Tích, chúng ta về thôi... “
Ôm cơ thể nóng hừng hực của con trai, Chu Triển Nguyên cảm thấy một nửa trong lòng đã được lấp đầy, thật tốt, bên trái là cô, bên phải con trai. Thế giới của anh coi như đã hoàn chỉnh.
“Ba, bà nội nói, về sau con sẽ ở nhà bà ngoại, đúng không?” Nãi Tích chớp chớp đôi mắt to tò mò hỏi. Tuy rằng bà nội nói bà ngoại rất thích cậu, muốn cậu đến ở nhà bà, thế nhưng tại sao ba lại không ở chung với cậu chứ? Bà nội nói, phải chờ đến khi nào ba ba đã kết hôn với cô giáo Tiếu đã, từ đó hai người mới có thể được ở cùng nhau. Nhưng vì sao ba vẫn chưa chịu kết hôn với cô Tiếu vậy nhỉ? Nếu như vậy chẳng phải mọi người sẽ có thể được ở cùng nhau hay sao? Cậu cũng có thể được ăn cơm cô giáo Tiếu nấu, meo meo, những đồ ăn mà cô giáo Tiếu nấu thật sự ăn rất ngon...
Bạn nhỏ Nãi Tích có rất nhiều nghi vấn, hỏi Chu Triển Nguyên đến không chống đỡ nỗi. Con trai à, ba của con rất muốn mang cô giáo Tiếu về nhà đấy, nhưng ba còn chưa hoàn toàn thuyết phục được phía nhà bà ngoại con, vì vậy con ngoan, phải biểu hiện thật tốt giúp ba nhé. Ba không mong được điểm tối đa, nhưng tốt xấu gì cũng phải đạt tiêu chuẩn!
Một người luôn có thành tích ưu tú như Chu tổng quản lý lúc này cũng chỉ biết im lặng. Tất cả mọi nguyện vọng của mình, anh đều đã hạ xuống thấp đến mức như vậy rồi, cha mẹ vợ tương lai cũng nên cho anh pass được rồi chứ?
“Tốt lắm, Nãi Tích chúng ta trở về nhà thôi, bà ngoại Vương đã làm cho con rất nhiều đồ ăn ngon rồi đó!” Tiếu Hàm đón lấy cậu nhóc từ trong ngực Chu Triển Nguyên, cười híp mắt sờ sờ cái mũi nhỏ của cậu. Thật không nhận ra nữa, nhìn thì có vẻ gầy đi, không ngờ trọng lượng cũng vẫn nặng như vậy. Hóa ra là cậu nhóc đã lớn lên thêm rồi.
“Ái chà, xem Nãi Tích nhà chúng ta lớn chưa này!” Tiếu Hàm ngước mặt lên, nghiêng đầu, hướng về phía Chu Triển Nguyên cười nói, không biết vừa rồi mình đã nói một câu cực kỳ vô tâm, khiến hai người đàn ông kia cũng không khỏi lộ ra nụ cười rất vừa lòng.
“Nãi Tích của nhà chúng ta ” – là của Chu Triển Nguyên và Nãi Tích.
Xem ra, anh cũng nên mang người về nhà sớm một chút mới được, Chu Triển Nguyên sờ sờ cái cằm một cái.
Ba à, ba phải cố gắng lên đi, nhanh chóng cười cô giáo Tiếu về nhà đi. Nếu không lại sắp xuất hiện cái miệng rộng, với cây gậy trúc gầy rồi! Nãi Tích đập đập túi hạt dưa ở trên vai Tiếu Hàm, hướng về phía cha mình nháy mắt như điên.
“Đi thôi!” Một tay Chu Triển Nguyên ôm lấy con trai, tay kia dắt Tiếu Hàm, sau khi chào hỏi giáo viên xong liền dự định quay trở về nhà. Hôm nay anh phải nương nhờ vào ánh sáng của con trai, rốt cuộc anh cũng được cha mẹ vợ mời đi ăn cơm! TAT, Chu tổng quản lý cũng thật là khổ sở.
“Vương Tiểu Nha, Lí Manh Manh, Trần Hi, gặp lại sau nhé, ba mẹ của tớ tới đón tớ rồi...” Nãi Tích nằm ở trên bả vai của ba, hướng về mấy người bạn nhỏ của mình cười cười vẫy vẫy tay.
Đôi mắt nhỏ của Vương Tiểu Bàn phản ứng đầu tiên, cô bé ngượng ngùng hướng về phía Nãi Tích nhếch miệng: “Chu Thiên thần gặp lại sau nhé!”
Nãi Tích nghiêng đầu: hừ, tớ đâu có nói gặp lại cậu mà! Mồm với miệng, hừ! Lại nhớ lúc thời gian ở trại hè cậu mang theo kẹo que, lừa gạt Vương Tiểu Nha, Trần Hi và Lí Manh Manh chơi cùng với cậu! Mồm với miệng làm sao vậy, hừ! Hu hu hu hu... Cô giáo Tiếu, cô đã quên để kẹo que vào trong ba lô của cậu rồi...