Editor: KẹoĐắng
Beta-ers: coki, Lạc Thần
Nghe được tiếng cười khẽ của anh, Tiếu Hàm càng cảm giác mặt mình nóng đến mức muốn nổ tung. Tại sao người này lại có thể như vậy…..
Trước ngực truyền đến cảm giác hơi đau nhói, là hàm răng của anh.
“Tiểu Hàm, anh yêu em…….” Chu Triển Nguyên liếm tai của cô, anh cảm thấy được cô đang run rẩy nên cười rất hài lòng.
Tiếu Hàm cũng không biết chỗ nào không được tự nhiên nhưng đột nhiên cô lại không muốn. Tại sao cô lại ở phía dưới? Tiếu Hàm nheo mắt, khóe miệng hơi cong lên, sau đó cô gái nhỏ lật người giành thế chủ động.
Tiếu Hàm dạng chân ngồi trên eo Chu Triển Nguyên, cười rất đắc ý: “Em muốn ở phía trên ~ “hừ” ~
Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ nhìn cô gái nào đó đột nhiên đột nhiên thay đổi, trong đáy mắt không giấu được cưng chìu. Dù sao cuối cùng kết quả cũng không thay đổi, như vậy cứ xem thử cô muốn chơi như thế nào.
Tiếu Hàm bĩu môi một cái, hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn là cúi đầu đưa lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm môi dưới của anh. Mỗi lần đều là anh chủ động, thì ra nhìn bộ dáng chợt ngẩn người của đối phương lại vui như vậy, khó trách lần nào anh cũng nhiệt tình.
Đầu lưỡi màu hồng dạo chơi trên môi Chu Triển Nguyên, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của nhau. Tiếu Hàm trêu chọc anh, nhìn thấy anh cau mày chịu đựng thì cô cười rất đắc ý.
“Ưhm~” Một thoáng không chú ý, đầu lưỡi đã bị anh cuốn lấy.
Lông mi cong cong, lực chú ý của Tiếu Hàm đều tập trung vào đầu lưỡi đột nhiên bị anh cuốn lấy. Không còn kiềm chế giống như bình thường, vào lúc này anh hoàn toàn phóng thích ra, không còn phong độ thường ngày chỉ còn răng môi giao nhau, thể hiện rõ sự bá đạo của anh.
Không biết từ lúc nào, cả người Tiếu Hàm đã ở dưới người Chu Triển Nguyên, mặc cho anh lần lượt để lại dấu vết trên người cô.
Không hài lòng.
Hôm nay Tiếu Hàm thật sự muốn vùng dậy, cô đẩy Chu Triển Nguyên ra. Đôi mắt quyến rũ như tơ, má phấn hàm chứa xuân tình, cô chống đỡ lồng ngực của anh, không muốn thuận theo nhưng cũng không muốn buông tha, giọng nói hơi tức giận: “Em muốn ở phía trên.”
Chu Triển Nguyên cắn răng, phía trên thì phía trên. Còn chơi như vậy nữa là sẽ thật sự xảy ra chuyện đây.
Cô cười “ha, ha” hai tiếng, dường như lúc này Tiếu Hàm mới ý thức được là bản thân đang ở chỗ nào, khuôn mặt đỏ bừng lần nữa, cô yếu ớt liếc Chu Triển Nguyên một cái, giống như là quyết tâm làm cái gì đó sau đó cô cúi người xuống lần nữa, hôn lên cằm của anh.
Từ cằm bắt đầu mở rộng ra, cô từ từ đi xuống, hôn từng cái từng cái một, giống như trêu chọc nhưng cũng giống như đang hưởng thụ. Cô hôn lên đường cong bắp thịt hoàn mỹ trước ngực anh, bàn tay trắng nõn đi xuống, đặt bên eo của anh….
“Thả lỏng nào…..” Hai tay Chu Triển Nguyên dùng sức nhấc cả người Tiếu Hàm lên, anh tìm được môi của cô, làm nụ hôn sâu hơn sau đó đắm chìm trong sự ngọt ngào tốt đẹp này.
“Tiểu Hàm, thả lỏng đi…..” Lần lượt thay đổi quyền chủ động khiến Tiếu Hàm đã sớm đánh mất lãnh địa. Vòng eo nhỏ nhắn của cô bị anh nắm chặt sau đó trầm luân vào trong nụ hôn thân mật của anh.
“Triển Nguyên….” Tiếu Hàm không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả cảm giác vào giờ phút này. Cô chỉ nhớ rõ tên của anh, Triển Nguyên, Triển Nguyên, Triển Nguyên của cô……
“Tiểu Hàm, giao bản thân cho anh…...” Mồ hôi từ trên trán theo ngực chảy xuống phía dưới. Dưới ánh đèn vàng Tiếu Hàm có thể nhìn thấy đường cong bắp thịt duyên dáng của người đàn ông này. Cô gái nhỏ bên dưới vẫn hồn nhiên không biết chuyện thế gian, miệng rên khẽ, toàn bộ đều là vô ý thức. Cô chỉ là dựa vào bản năng mà gọi tên của anh thôi.
Rõ ràng máy điều hòa trong nhà bật đến hai mươi độ nhưng mà Chu Triển Nguyên vẫn cảm thấy giống như đang ở gần miệng núi lửa mà người trong ngực cũng giống như là vật bắt lửa. Tuy cả hai đều nóng hầm hập giống như nhau nhưng không ai buông đối phương ra cả. Cho dù bị đốt thành tro bụi cũng không muốn buông tay.
Răng môi lần lượt giao nhau, Chu Triển Nguyên tỉ mỉ liếm láp hàm răng của Tiếu Hàm. Anh dùng hết sức để hấp dẫn sự chú ý của cô. Tiếu Hàm ôm cổ anh, cảm giác được bàn tay anh đang dạo chơi trên người cô, thô ráp lại an toàn. Trên người cũng giống như bị bắt lửa, cô muốn tìm chỗ phát tiết nhưng mà chạy tới chạy lui mà mãi không tìm được đường. Cô khó chịu “ưhm” một tiếng, nhíu mày rồi đưa tay chạm vào hông anh. Đầu ngón tay xẹt qua bên trong bắp đùi anh sau đó cô nhận thấy người phía trên đột nhiên run rẩy.
Nhìn Tiếu Hàm bởi vì khó chịu mà nhíu chặt lông mày, rốt cuộc Chu Triển Nguyên cũng quyết định. Anh nâng eo nhỏ của cô lên, dùng sức đi vào. Một giây khi anh đi vào, anh lập tức cảm nhận được cô khít khao bao bọc làm anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Giống như là con thuyền trôi lơ lửng trên biển tìm được bến cảng, Chu Triển Nguyên đắm chìm trong vui thích cực hạn, nóng bỏng, ấm áp.
Ngay sau đó anh tinh tế hôn lên môi cô, vai cô, tai cô, tất cả của cô. Anh muốn truyền đạt toàn bộ những vui sướng và thỏa mãn của bản thân cho cô.
Cô gái này là của anh, cả đời cũng đều là của anh.
Một giây khi anh tiến vào, móng tay Tiếu Hàm cào lên lưng của anh để lại dấu vết không nặng không nhẹ nhưng lại giống như là chỉ thị làm cho người đàn ông phía trên thức tỉnh, toàn tâm tập trung tinh thần.
Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng ngời, trong veo. Thời tiết ấm áp, gió nhẹ thổi qua tán cây, thỉnh thoảng lại truyền đến nhưng âm thanh “xào xạt” còn lại hầu như là yên tĩnh. Bên trong nhà, sau khi kích tình qua đi có một đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau, lúc Tiếu Hàm tỉnh lại thì chợt ý thức được tất cả mọi chuyện đã có sự thay đổi, cánh tay vòng qua eo cô và khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc.
Hô hấp của bọn họ đan vào nhau, khuôn mặt Tiếu Hàm chậm rãi nở nụ cười, đáy mắt ẩn chứa ấm áp nhàn nhạt. Cô vươn tay chạm vào gò má của anh. Tối hôm qua, là anh đã ôm cô không còn hơi sức đi tắm rửa. Bây giờ nhớ lại sự dịu dàng lúc đó của anh thì cô không nhịn được đỏ mặt.
Mọi người đều nói chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời người phụ nữ là có thể tìm được người yêu mình và người mình yêu. Rất may mắn là cô đã tìm được.
Tiếu Hàm nhếch khóe môi, nhẹ nhàng cử động thân thể đau đớn, ngay lập tức cô cảm giác được cái tay đang vòng qua eo mình tăng thêm sức lực.
Tiếu Hàm ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Chu Triển Nguyên đang mỉm cười.
“Anh tỉnh rồi hả?” Tiếu Hàm có chút ngượng ngùng, hỏi. Cô thật sự không dám nhìn vào mắt anh, rõ ràng là đã làm chuyện thân mật nhất nhưng cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng khi sáng sớm vừa mới tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy là anh.
Chu Triển Nguyên mỉm cười dịu dàng nhìn Tiếu Hàm đỏ mặt cúi đầu, trong lòng tràn đầy ấm áp: “Còn mệt hay không? Có muốn ngủ thêm một lát không?”
Tiếu Hàm hiểu ý tứ trong lời nói của anh, đỏ mặt thẹn thùng, tức giận liếc anh một cái muốn quay lưng đi nhưng cũng không biết là động đến nơi nào mà hít vào một hơi, chân mày cũng nhíu lại.
“Còn đau sao?” Chu Triển Nguyên lại gần, đáy mắt mang theo lo lắng đồng thời còn có trêu chọc. Nhìn dấu hôn nhàn nhạt trên cổ của cô, anh không khỏi cười đến thỏa mãn. Ngày hôm qua anh rất muốn kiềm chế nhưng mà cô quá xinh đẹp nên cuối cùng vẫn là không nhịn được. Về phần muốn dành cho cô đêm đầu tiên tốt đẹp lý tưởng thì đoán chừng đã sụp đổ rồi.
“Không đau….” Mặt Tiếu Hàm đỏ lên, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra. Tại sao người này lại như vậy chứ….. Mới sáng sớm……
Chu Triển Nguyên biết Tiếu Hàm hiểu lầm ý của mình. Anh chỉ muốn xem thử một chút, xem cô có bị thương hay không thôi mà nhưng hình như không giải thích thì tốt hơn. “Em ngủ thêm một chút nữa đi, anh đi gọi phục vụ mang bữa sáng vào.”
Tiếu Hàm “vâng” một tiếng, nghe lời nhắm mắt lại. Quả thật là mệt chết đi được làm cô không muốn động đậy một chút nào cả. Chuyến đi Hồng Kông tốt đẹp lại bị cô lãng phí trong khách sạn, đều là tại anh…..
Hôm nay Chu Triển Nguyên không có ý định ra cửa. Chuyện của công ty có lão Triệu lo là tốt rồi. Nhiệm vụ của anh là ở cùng với cô. Ngày đầu tiên mà bỏ cô một mình ở trong khách sạn thì anh không làm được.
“Ngồi dậy ăn sáng đi, đây là bữa sáng kiểu Hồng Kông, mùi vị có vẻ rất ngon.” Chu Triển Nguyên bưng bữa sáng vào phòng, quả nhiên nhìn thấy bộ dáng trợn to hai mắt của Tiếu Hàm. Cô gái nhỏ này, vừa nói đến đồ ăn là lập tức có sức lực ngay.
“Em đi đánh răng đã.” Tiếu Hàm đã sớm ngửi được mùi thơm nên nhảy dựng lên giống như bình thường nhưng lại quên mất bản thân đang thuộc về thời kỳ sau khi “vận động” quá độ nên cả người đau đớn dữ dội. Cô lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã từ trên giường xuống. Cũng may là nhờ Chu Triển Nguyên tay mắt lanh lẹ kịp thời đặt bữa sáng xuống rồi ôm lấy cô.
“Được rồi, vẫn là để anh ôm em đi.” Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ nhéo nhéo cái mũi của Tiếu Hàm. Như vậy thì làm sao anh có thể yên tâm cho được nhưng hình như cũng là lỗi do anh mà? Xem ra là anh phải lấy công chuộc tội, phục vụ cô gái nhỏ này thật tốt thôi.
Tiếu Hàm tức giận trừng mắt nhìn Chu Triển Nguyên. Nếu không phải tại anh thì cô có thể mất mặt như vậy sao? Lại còn dám cười nhạo cô? Thật đáng ghét~
Nhìn người phụ nữ ở trong gương, trong nháy mắt Tiếu Hàm đã bị giật mình. Người phụ nữ quyến rũ xinh đẹp kia thật sự là cô sao? Ánh mắt vừa lười nhác lại mệt mỏi, nửa khép nửa mở, nhìn kỹ trong đáy mắt còn có sóng nước. Đôi môi đỏ mọng nước xinh đẹp tựa như anh đào. Cần cổ trắng nõn như có như không lộ ra mấy dấu hôn màu hồng. Bộ quần áo ngủ nửa kín nửa hở ở trên người cô làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo và một nửa bộ ngực trắng nõn mềm mại. Toàn thân Tiếu Hàm vô lực dựa vào người đàn ông đang ôm cô, nhìn thế nào cũng không giống cô nha.
“Em….” Tại sao lại là dáng vẻ này? Tiếu Hàm mở miệng nhưng không biết nên nói như thế nào. Ngược lại hình như Chu Triển Nguyên đã hiểu ý của cô, anh nhẹ nhàng thổi khí bên tai cô: “Chu phu nhân xinh đẹp, em biết mà, tối hôm qua Chu tiên sinh đã mất tự chủ đến cỡ nào……” Ấm áp của cô, uyển chuyển của cô đều làm cho anh không thể tự kiềm chế được.
“Ai là Chu phu nhân chứ~” Tiếu Hàm đỏ mặt, lấy cùi chỏ thụi Chu Triển Nguyên. Tiếu Hàm nhìn thấy hai người trong gương càng xích lại gần nhau, gắn bó như môi với răng, đột nhiên cô cảm thấy ngón áp út tay phải truyền đến xúc cảm lành lạnh, cô muốn cúi đầu xuống nhìn nhưng đã bị anh giữ lại. Một nụ hôn rơi xuống làm cho cô thiếu chút nữa hít thở không thông.
“Gả cho anh có được hay không?” Chu Triển Nguyên ôm chặt Tiếu Hàm, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, cảm nhận hô hấp gấp rút của cô, nhỏ giọng thỉnh cầu. Anh muốn mỗi sáng sớm tỉnh lại đều có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, muốn mỗi giây mỗi phút đều nhìn thấy cô yên tĩnh, ấm áp nở nụ cười.
Chu Triển Nguyên nhẹ nhàng dùng môi hôn trán Tiếu Hàm. Anh mở miệng lần nữa: “Tiểu Hàm, gả cho anh đi, chúng ta hãy trở về thưa chuyện với ba mẹ, được không?”
Tiếu Hàm cúi đầu xuống, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay sau đó dựa vào ngực Chu Triển Nguyên. Cô có thể nghe thấy được nhịp tim mạnh mẽ mà có lực của anh, ngửi được mùi vị quen thuộc trên người người đàn ông đang ôm cô. Mới vừa rồi trái tim còn đang nhảy lên kịch liệt đột nhiên bị cảm giác yên bình thay thế. Gả cho anh, trở thành bà xã của anh, được hay không?
Tiếu Hàm ngẩng đầu lên, khi cô nhìn thấy gò má của Chu Triển Nguyên thì nhẹ nhàng mỉm cười. Triển Nguyên, cô lẩm nhẩm không tiếng động ở trong lòng. Đột nhiên trái tim giống như bị thứ gì lướt nhẹ qua, mềm mại và bình yên.
“Được.” Tiếu Hàm xích lại gần trong ngực anh, vòng tay ôm chặt hông anh. Nơi bình yên trong lòng em chính là nhà. Nơi đó có anh là tốt rồi, không phải sao?
Nghe được một chữ này, trong lúc nhất thời Chu Triển Nguyên cảm thấy cả thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh, bốn phía im lặng giống như chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người. Khóe miệng anh chợt nhếch lên thành một đường cong, tạo nên cảm giác rực rỡ, vui sướng. Chu Triển Nguyên cúi thấp đầu tìm được môi Tiếu Hàm, tinh tế thưởng thức, triền miên giao nhau. A, bà xã của anh, thật là tốt!