Hôm nay là hôn lễ của Vu Hân, cuối cùng tình yêu năm của bọn họ cũng đơm hoa kết trái, có thể cùng nhau tiến vào lễ đường hôn nhân. Dưới sự kết hợp chuyên nghiệp của nhà thiết kế áo cưới cùng với nhiếp ảnh gia đã tạo ra một hôn lễ hoàn mỹ.
MC chủ trì trên sân khấu, có chút kích động, nghẹn ngào nói: “Tám năm, là một khoảng thời gian rất dài, vẫn còn có anh ở bên cạnh em bầu bạn, đoạn tình này cuối cùng cũng đã có điểm đến. Những ngày tháng sau này sẽ càng hạnh phúc hơn hôm nay, trở thành người mà chúng ta tin tưởng nhất, vẫn tay nắm tay tiếp bước, đây chính là tình yêu đích thực…”
Muốn có bao nhiêu xúc động thì có bấy nhiêu.
Đồng Kỳ tay kẹp điếu thuốc, cúi đầu cười.
Đồng Mạn khẽ cười một tiếng: “MC nhất định không biết, một ngày trước khi hôn lễ diễn ra, hai ngừoi họ còn đòi chia tay kia kìa. ”
Đồng Kỳ uống ngụm rượu: “Đúng vậy, còn nháo tới nhà tớ, đòi cắt nát áo cưới nữa.”
Đồng Mạn hỏi: “Rồi cắt chưa?”
Đồng Kỳ rít một hơi, lắc đầu: “Không có.”
“Tớ biết ngay!”
Đồng Mạn đánh tay Đồng Kỳ một cái: “Đủ rồi, cậu hút nhiều quá đấy?“
Đồng Kỳ không trả lời chỉ dụi tắt nửa điếu thuốc còn đang cháy.
Ánh sáng rực rỡ rên sân khấu, cô dâu chú rể đang uống rượu giao bôi, trên mặt Vu Hân tràn ngập nước mắt, dụi đầu vào người đàn ông bên cạnh mình, ngừoi đàn ông lấy mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, cúi đầu hôn nhẹ lên môi. Khách mời bên dưới liên tục hò hét, khung cảnh cực kì náo nhiệt.
Đồng Mạn xúc động nói: “Thật tốt quá, trước kia hai người bọn họ còn là kẻ thù không đội trời chung của nhau.”
“Ừ, tranh đến ta sống người chết.” – Đồng Kỳ nhẹ gật đầu.
Đồng Mạn nhìn phù dâu đứng cạnh cô dâu trên sân khấu: “Tử Đồng cũng khóc rồi kìa, nhìn cô ấy khóc tới mức vậy chắc là cảm động lắm nhỉ?”
“Trước giờ cô ấy đều là ngừoi dễ xúc động.” – Đồng Kỳ vừa lau nước mắt trên khóe mắt vừa mỉm cười, cô lại uống một ngụm rượu, độ cồn của rượu vang rất cao nhưng cô rất thích.
Đồng Mạn quay đầu nhìn Đồng Kỳ: “Được rồi, bây giờ chỉ còn lại cậu với Tử Đồng thôi.”
Đồng Kỳ cười cười: “Ừ, chỉ còn lại hai bọn tớ.”
Hai mươi tám tuổi, bạn bè bên cạnh cô đều đã kết hôn hết. Nếu chưa kết hôn thì cũng đã có bạn trai, chỉ còn hai người bọn cô vẫn độc thân. Đồng Kỳ quay đầu lại châm thêm điếu thuốc. Lúc cô dâu chú rể đi xuống, cô đứng dậy kính rượu, đầu ngón tay vẫn kẹp lấy điếu thuốc nâng ly với họ, mắt Vu Hân ửng đỏ ôm lấy Đồng Kỳ: “Cậu cũng mau kết hôn đi.”
Đồng Kỳ nhoẻn miệng cười: “Tớ không gấp.”
“Tớ gấp.” – Vu Hân cười.
“Cút đi….”
Đồng Kỳ đẩy cô ấy.
Nhìn cô dâu chú rể đi đến bàn khác, Đồng Kỳ quay đầu chạm ly với Đồng Mạn, hai người hàn huyên mấy câu, mới ngồi xuống.
Hôn lễ kéo dài hai tiếng rưỡi rất mau đã kết thúc, giống như một màn pháo hoa qua đi, từ từ yên tĩnh lại để lộ ra bầu trời đêm dịu dàng. Mỗi cuộc hôn nhân đều như vậy, vui vẻ rực rỡ lúc bắt đầu, bình yên bên nhau lúc về sau. Khách mời đến cửa sẽ nhận được kẹo mừng, vui vẻ bắt tay, trò chuyện rồi ra về, tươi cười rạng rỡ.
Họ hàng thân thích của Vu Hân với Lâm Thần cũng không nhiều, khách tới đa số đều là bạn bè. Quan hệ ở công ty của hai ngừoi họ cũng không tồi, bạn bè đến tham gia khá đông, không ít thì nhiều cũng đến uống một ly, qua ba tuần rượu nên về cũng đã về, chỉ còn lại khán phòng trống trải, yên tĩnh.
Đồng Kỳ dựa vào một bên hút thuốc, giám đốc nhà hàng Lưu Tân đi đến, hỏi: “Giám đốc Đồng, mọi người đều đã về hết, có thể dọn dẹp được chưa ạ?”
Đồng Kỳ nhìn ngoài cửa: “Còn lại bao nhiêu ngừoi?”
“Ở lầu ba còn ba phòng, mười mừoi hai ngừoi.”
“Ừ, vậy mọi người dọn dẹp đi.”
“Vâng ạ.” – Lưu Tân xoay ngừoi đi.
Đồng Kỳ dụi tắt điếu thuốc, lúc này đã hơn mười giờ tối, cô quay lại văn phòng lấy túi xách, đi xuống lầu.
Đồng Mạn gửi tin nhắn Wechat đến.
[ Mạn Mạn: Không đến náo động phòng hả? ]
[ Đồng Kỳ: Đợi tớ. ]
[ Mạn Mạn: Biết ngay là cậu không thể bỏ lỡ việc này. ]
[ Đồng Kỳ: Hahahaha ]
Vì uống rượu nên Đồng Kỳ không lái xe, cô gọi xe taxi bằng ứng dụng công nghệ đi thẳng đến đường Hải Tân. Căn nhà mới mà Vu Hân và Lâm Thần mới mua nằm ở thành phố Tây Hội, năm ngoái hai ngừoi mới đóng khỏan tiền đầu tiên, hiện tại vẫn còn đang trả góp.
Lúc mới bắt đầu, nhiếp ảnh là một nghề rất cực khổ, sau khi nổi tiếng hơn thì cuộc sống mới được coi là tốt hơn một chút.
Vu Hân thì càng không cần nói, sau khi tốt nghiệp cô ấy vùi mình vào những cuộc thi thiết kế trang phục, ba chìm bảy nổi, cũng may đến bây giờ đã qua thời kỳ gian khổ.
Nếu không vượt qua được, hai ngừoi họ cũng sẽ không tính đến chuyện kết hôn.
Cô đi lên lầu, quả nhiên bạn bè hai bên còn chưa đi, người trẻ tuổi tụ tập rất náo nhiệt, ngay lúc Đồng Kỳ đi vào, “véoooo…” – âm thanh vang lên, có chùm dây ruy băng bay về phía cô, không kịp tránh, trong nháy mắt dây ruy băng đã phủ lên đầu Đồng Kỳ. Ngay lập tức, mọi ngừoi trong phòng khách đều phá lên cười.
Ngay cả Lưu Tử Đồng đứng dựa ở cửa cũng cười đến mức muốn tắt thở.
Đồng Kỳ giơ tay tháo dây ruy băng trên đầu mình xuống, ném lên trên mặt người con trai bên cạnh.
Người đó vừa cười vừa né tránh, nhưng bị ánh mắt của cô liếc đến, không dám động đậy, chỉ đành mặc cô tùy ý đem dây ruy băng nhét vào áo mình.
Trong vô thức cậu ta nắm lấy tay cô, cười: “Chị, chị thật xinh đẹp.”
“Hahahahahahaha…”
Tiếng cười trong phòng khách ngay lập tức lại vang lên, tay Đồng Kỳ vỗ vỗ mặt cậu ta: “Chị rất xinh đẹp, còn cậu cũng không tệ nha.”
Cậu ta cũng là nhiếp ảnh gia, từ lúc còn trong nhóm, cậu ta đã để ý đến Đồng Kỳ, cả người cô đều toát lên một vẻ xinh đẹp, quyến rũ từ trong xương cốt, thêm vào đó là đôi mắt phượng cong cong, chỉ cần cô tùy ý đảo qua một ánh mắt, bất cứ ngừoi đàn ông nào cũng đều không cưỡng lại được.
Cậu ta lấy tay còn lại nắm tay Đồng Kỳ, nở một nụ cười tỏa nắng, tươi tắn, rực rỡ.
Đồng Kỳ nhẹ nhàng thoát ra, nhìn phòng tân hôn hỏi: “Mọi người đã náo động phòng chưa?”
Đồng Mạn đi đến bên cạnh cô cười, đáp: “Đợi cậu đó.”
Vì thế, một đám người kéo nhau đến phòng tân hôn, làm loạn tới mức Vu Hân ở trong phòng hét lớn: “Đồng Kỳ, Lưu Tử Đồng, Đồng Mạn, ba người các cậu nhớ lấy, rồi sẽ có ngày các cậu sẽ phải trả giá.”
Đồng Kỳ xấu xa cười: “Tớ đây, đợi cậu.”
“Cút…“
“Hahahahahahaha….”
Rộn rã tiếng cười vui đùa suốt cả đêm, chơi đến hai giờ sáng, đêm động phòng hoa chúc bị phá đến không còn gì. Đến hai giờ mười phút sáng, mọi ngừoi cũng không gây rối nữa, lục đục rời đi, cậu trai khi nãy đi đến trước mặt Đồng Kỳ, nói: “Chị, cho em mượn điện thoại của chị được không?”
Đồng Kỳ nhướng mày, cười như không cười: “Để làm gì?”
“Điện thoại em lạc mất rồi, muốn mượn chị gọi một cuộc điện thoại.”
Đồng Mạn cười tủm tỉm, quay đầu đáp: “ Các cậu từ từ nói.”
Rồi lôi kéo Lưu Tử Đồng đi ra cửa.
Loại làm quen này đã cũ rích, Đồng Kỳ sao không biết cậu ta nghĩ gì, cũng không cự tuyệt, lấy điện thoại đưa cho cậu ta, cậu ta nở nụ cười với Đồng Kỳ, nhập số điện thoại của mình vào.
Sau khi bấm gọi, điện thoại trong túi quần cậu ta reo lên.
Đồng Kỳ cười: “Ấy, không phải cậu nói làm mất rồi sao?”
Mặt cậu ta ửng hồng, vội vàng trả điện thoại lại cho cô: “Em tên Vương Dịch, cũng là nhiếp ảnh gia giống Thần ca.”
Đồng Kỳ bấm bấm điện thoại, nhìn số điện thoại kia một cái, xoay người lấy túi xách, hướng đến phòng tân hôn nói lớn: “Chúng tớ đi đây, tớ giúp cậu đóng cửa, các cậu đừng vội, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng.”
Trong phòng ném ra cái gối nằm, Lâm Thần đi ra, nhặt gối lên, cười với cô: “Lái xe cẩn thận.”
“Được.”
Đồng Kỳ cười, đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Ngay khi cánh cửa nặng nề đóng lại, gió ở hành lang thổi qua làm rối tung mái tóc của cô, khi quay lại, cô thấy Lưu Tử Đồng và Đồng Mạn đang kéo tay nhau, chớp chớp mắt nhìn cô cười.
Đồng Kỳ cười: “Đợi tớ?”
“Đúng vậy, đã trễ thế này, về cũng ngủ không được, hay là chúng ta về quầy bar nhà cậu uống rượu đi?”
“Được thôi.”
Đồng Kỳ gật đầu.
Ba cô gái gọi taxi đêm trở về, mùi rượu thoang thoảng trong miệng, tửu lượng của Lưu Tử Đồng không tốt lắm, nên cô ấy uống rất ít, trong miệng mùi rượu không quá nồng. Lưu Tử Đồng dựa lên vai Đồng Kỳ, nắm lấy tay cô ấy.
Bốn ngừoi các cô, là bạn học từ thời Sơ trung (cấp ).
Cho đến khi lên đại học mới tách ra, mỗi người chọn cho mình một chuyên ngành khác nhau, sau khi tốt nghiệp mới gặp lại, rồi ở trong cùng một thành phố, phát triển sự nghiệp và trải qua mọi cay đắng ngọt bùi của tình cảm.
Chốc lát sau, tiểu khu Trung Hải chỉ còn lại một mảnh trời tối đen. Kiến trúc ở đây được xây theo dạng hình ống, lúc Đồng Kỳ tốt nghiệp đại học, ba mẹ cô đã mua cho cô một căn nhà ở đây, đã ở được sáu năm rồi. Bởi vì chỉ có một mình cô, cho nên đồ đạc trong nhà không nhiều, không gian có phần trống trải, toàn bộ đều được cô sửa sang lại dùng làm không gian giải trí.
Quầy bar được xây từ năm năm trước, lúc làm là dựa theo phong cách cổ điển của các quán rượu cũ, nhưng bởi vì đã lâu, bây giờ đã bắt đầu nhuốm màu thời gian.
Dù sao thì nhìn cũng có chút không khí.
Sau khi vào nhà, Đồng Mạn bắt đầu cởi quần áo, cũng không khách sáo mà đi vào phòng Đồng Kỳ thay một bộ đồ thoải mái.
Đồng Kỳ rót cho Lưu Tử Đồng một ly nước lọc, lúc nhận lấy, Lưu Tử Đồng cũng thuận tay kéo luôn Đồng Kỳ ngồi bên cạnh. Đồng Kỳ ngã ngồi trên ghế, cười hỏi: “Làm gì vậy?”
Lưu Tử Đồng nhìn cô một cái, nghiêng đầu cầm túi xách của mình lấy ra một tờ giấy, đưa cho Đồng Kỳ, trả lời: “Cậu đi giúp tớ đi.”
Vẻ mặt Đồng Kỳ ngơ ngác, cô mở tờ giấy.
Nhìn thấy nội dung bên trong, cả người Đồng Kỳ sững lại, đưa mắt nhìn Lưu Tử Đồng.
Lưu Tử Đồng đáp: “Đã nhiều năm như vậy, cậu đối với người khác đều là vui đùa thoải mái, nhưng tớ nhìn ra, trong lòng cậu vẫn chưa buông xuống được.”
Lưu Tử Đồng và Đồng Kỳ không giống nhau, Lưu Tử Đồng có một gia thế rất tốt, cả người toát lên vẻ thư thái, thoải mái, ôn nhu. Hai người nhìn nhau một lúc, Đồng Kỳ có chút chật vật cười nói: “ Nào có, tớ giấu ai nào, tình cảm năm mười bảy tuổi mà tớ có thể che giấu bao nhiêu năm như vậy sao? Tớ không muốn sống nữa chắc…? “
Một lời trúng đích, bao giờ cũng vậy, ai dám nói Lưu Tử Đồng là người hời hợt, cô ấy vốn dĩ là kiểu người thấu hiểu lòng người hơn ai hết.
Cô ấy luôn mẫn cảm hơn bất kì ai.
Đồng Kỳ nhìn cái tên trên giấy lần nữa, giọng Lưu Tử Đồng lại vang lên bên cạnh: “Cậu là người coi trọng tình cảm. Ai cũng không giữ được cậu, đó là do cậu không để trong lòng, vậy nếu là người ở trong lòng cậu thì sao? Chắc là có thể sẽ giữ được. Năm trước cậu làm phù dâu, sang năm cậu cũng nên kết hôn được rồi.”
Đồng Kỳ thấp giọng cười: “Đồng Đồng, cậu đừng mê tín như vậy, ai nói sau khi làm phù dâu thì sẽ làm cô dâu? Với lại, người cần đi xem mắt không phải cậu sao? Tớ thay cậu đi sao thích hợp?“
Lưu Tử Đồng nhún vai: “Nếu cậu không đi thì thôi, dù sao người đến đó một mình cũng là anh ta, tớ sẽ không đi.”
Đồng Kỳ: “……….” – Lưu Tử Đồng, cậu được lắm, bây giờ còn biết uy hiếp ngừoi khác.
- -----oOo------