Vào ngày khai trương, bên Đồng Kỳ đỏ rực khắp nơi, đặc biệt là bữa tiệc buffet làm cho những khách hàng lưu luyến không quên, rất nhiều người hỏi: “Đồng Tổng, đầu bếp cô mời đến là ai vậy? Nấu ăn thật sự quá ngon.”
Đồng Kỳ đáp: “Đương nhiên là mời đầu bếp nổi tiếng.”
“Vị nào?”
Đồng Kỳ đọc một cái tên.
Người nọ rất kinh ngạt: “Chắc là đắt lắm.”
Đồng Kỳ cười cười: “Đúng vậy, rất đắt.”
Lần đầu tư này là cô nhưng mà cũng bởi vì có quan hệ của Liêu Thành Xuyên, đối phương mới chịu đến khách sạn giúp đỡ, ký hợp đồng hai năm, hơn nữa đã bàn bạc xong, đợi khi ông ấy chỉ bảo đồ đệ, đến khi đồ đệ của mình có thể đến kế nhiệm hợp đồng này thay ông ấy. Việc này cũng chỉ có mối quan hệ mới làm được như vậy, Đồng Kỳ với vị bếp trưởng kia nhịp nhàng hợp tác.
Với lại phục vụ của khách sạn các thứ tất cả đều được làm đến chuyên nghiệp nghiệp nhất.
Hoạt động trong nửa tháng liên tiếp, tỷ lệ đặt phòng của khách sạn đạt được %, thỉnh thoảng có thể hết phòng.
Có thể thấy, tỷ lệ đặt phòng ở khách sạn của Đồng Kỳ cao như vậy, đối với việc kinh doanh của những khách sạn khác, đặt biệt là khách sạn trung tâm đã sinh ra bao nhiêu đả kích.
Trong khoảng thời gian mười ngày hơn này, gần như là tụt đến số âm.
Nhưng khách sạn trung tâm là khách sạn lâu đời, vị trí thuận lợi. Trước mắt mà nói có thể lại cứu vãn lại được, nhưng mà khách sạn ven biển thì không thể.
Đồng Kỳ thương lượng với Liêu Thành Xuyên một chút lập tức chuẩn bị thu mua.
Sau khi thương lượng xong, Đồng Kỳ dẫn theo Triệu Hoa, Liêu Thành Xuyên nhất định phải đi theo, trước sau bảo vệ người vợ mang thai được mười tám tuần này của mình đến tổng bộ Danh Đô ở thành phố B bàn chuyên thu mua.
Vừa đi vào, liền nhìn tháy Hà Lương Nguyệt sắt mặt tái nhợt đi ra, bốn người đối mắt nhìn nhau,Hà Lương Nguyệt lần đầu tiên không còn vẻ xinh đẹp tao nhã khi đứng trước mặt Đồng Kỳ nữa.
Hai người nhìn nhau, aitoots ai kém nhìn một cái là có thể nhận ra.
Đồng Kỳ không chủ động trêu vào Hà Lương Nguyện, mà nắm tay Liêu Thành Xuyên nói: “Đi thôi.”
Liêu Thành Xuyên thản nhiên theo cô, người đàn ông cao lớn bảo vệ cho người phụ nữ, Triệu Hoa ôm văn kiện đi theo phía sau, cùng nhau đi vào phòng hội nghị.
Đi một úc mới nghe thấy một số tin đồn bát quái.
Rất nhỏ, nhưng nghe rất rõ.
“Hình như vừa rồi Hà Lương Nguyệt quyến rũ Khâu Tổng đúng không?”
“Ay đô, rất giống đó, tôi nhìn thấy sắc mặt Khâu Tổng trầm xuống đẩy cô ta ra.”
“Mẹ kiếp, may là hôm nay Triệu Tổng đi công tác rồi.”
“Mẹ ơi, đúng là chết không đổi tính.”
Thảo nào khi nãy cô ta chật vậy như vậy.
Trước khi vào cửa, Triệu Hoa kéo Đồng Kỳ nói: “Lúc trước cô ta còn nói là cô hại.”
Đồng Kỳ giật mình: “Cô ta nói khi nào?”
Triệu Hoa cười cười, không trả lời, đẩy cô: “Vào thôi vào thôi.”
Đồng Kỳ chỉ đành đi vào.
Mà Triệu Hoa lại nhìn thoáng qua đằng sau, một người muốn chọn con đường thế nào, ngoại trừ tình thế bắt buộc, thì chỉ còn tâm tính của mình. Tâm tính của bạn là thứ khiến bạn chọn con đường đó, không có bất kì liên hệ gì đến người khác.
Khâu Tổng đang cầm cà phê đứng cạnh ghế, nhìn thấy Đồng Kỳ tiến vào, ánh mắt lóe lên một chút tiếc nuối, cũng có một chút hối hận.
Khâu Tổng cười đưa tay: “Ngồi đi.”
Ba người ngồi xuống ba cái ghế trước mặt.
Khâu Tổng bắt tay với Liêu Thành Xuyên: “Nghe danh đã lâu, Liêu Tổng.”
Sắc mặt Liêu Thành Xuyên lạnh nhạt gật đầu.
Triệu Hoa lấy văn kiện đặt trước mặt Khâu Tổng: “Ngày xem thử.”
Nhưng hình như Khâu Tổng không muốn lập tức bàn chuyện làm ăn, chỉ nhìn Đồng Kỳ nói: “Được mấy tháng rồi? Cái bụng ấy?”
Đồng Kỳ sững sốt một chốt, nghĩ muốn trả lời.
Liêu Thành Xuyên lại trầm giọng nói: “Hơn bốn tháng rồi.”
“Dáng người Đồng Kỳ tốt, hơn bốn tháng cũng không thấy rõ lắm.”
Khâu Tổng cười nói.
Khâu Tổng uống một ngụm cà phê, sau đó đặt ly cối xuống, nói: “Đồng Kỳ, cô có biết đời này chuyện ngu xuẩn nhất tôi từng làm gì không?”
Đồng Kỳ cười cười: “Tôi với Khâu Tổng cũng không thân cho lắm, đương nhiên sẽ không biết.”
Khâu Tổng dường như thở dài nói: “Chính là để cô đi, thật đó, phong thủy xoay chuyển, hôm nay tôi sẽ chắp tay đưa khách sạn này cho cô.”
Đồng Kỳ nở nụ cười: “Ngài sẽ không hối hận đâu.”
Khâu Tổng xua tay, sau đó đối diện với Liêu Thành Xuyên, ông nói: “Liêu Tổng, chúng ta có rất nhiều hạng mục có thể hợp tá, hôm nay tôi bắt cây cầu này cho Đồng Kỳ, hy vọng sau này lúc chúng ta hợp tác, anh cũng đừng từ chối tôi.”
Trên thực tế mấy năm nay, Khâu Tổng đã đầu tư vào rất nhiều ngành nghề, cho nên không quá chú ý đến Danh Đô này.
Liêu Thành Xuyên nhàn nhạt: “Chuyện sau này để sau này hẵng nói.”
Vì vậy, bốn nguwiof chính thức nói vào chuyện chính.
Một giờ trôi qua, ba người rời khỏi phòng hội nghị. Chuyện này cũng không thể bàn xong chỉ trong một lần, nhưng ý tứ của Khâu Tổng đương nhiên là sẽ tận lực đem khách sạn này cho Đồng Kỳ, còn cần tranh thủ sao.
Nhưng Liêu Thành Xuyên có lòng tin, cho nên cũng không hề lo lắng.
Đến thang máy, cửa mở ra, Triệu Tòng Lộ từ bên trong đi ra, vẻ mặt lo lắng. Sau khi đi ra nhìn thấy Liêu Thành Xuyên và Đồng Kỳ, đặc biệt là Đồng Kỳ, trên mặt ông ta lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng, tiến lên muốn cầm tay Đồng Kỳ bị Liêu Thành Xuyên chặn lại, gương mặt anh trầm xuống vài phần, ôm Đồng Kỳ trực tiếp lướt qua Triệu Tòng Lộ, một ánh mắt cũng không nhìn.
Bàn tay ngượng ngùng giơ ra giữa không trung của ông ta ngượng ngùng run rẩy, thu tay lại, quay lại gọi: “Liêu Tổng!”
Liêu Thành Xuyên bảo Triệu Hoa đóng cửa thang máy.
Cửa thang máy đóng lại trước mặt Triệu Tòng Lộ, vẻ mặt ông ta ngượng ngùng nhìn cửa thang.
Nếu như lúc đầu ông ta không bị ma xui quỷ ám nảy sinh lòng dạ xấu xa với Hà Lương Nguyệt, ông ta đã không quấy đục nước ở cái thành phố S này. Đàn bà các cô đấu thì cứ đấu đi, không có quan hệ gì với ông ta cả, ông ta cũng sẽ không ngượng ngùng như hiện tại.
Rời khỏi tổng bộ Danh Đô, Liêu Thành Xuyên bảo Triệu Hoa tự gọi xe về khách sạn, anh muốn đưa Đồng Kỳ ra ngoài một chút. Hai người vừa tiễn Triệu Hoa lên xe, một chiếc Lincoln màu đen liền dừng lại trước mặt hai người, tài xế xuống xe cung kính gọi một tiếng: “Thành Xuyên, tiên sinh mời hai người đến nhà ở.”
Lieu Thành Xuyên phản ứng lại đầu tiêni: “Không cần, chúng tôi có chỗ ở.”
Tài xế mở cửa xe ra: “Thành Xuyên, tiên sinh không ở nhà, ông ấy chỉ dặn dò bảo hai người về nhà ở cho thoải mái một chút.”
Liêu Thành Xuyên từ chối: “Bên ngoài cũng thoải mái, tôi có nhà ở thành phố B.”
Gương mặt tài xế khó xử.
Liêu Thành Xuyên ôm Đồng Kỳ, đi về phía xe của mình.
Đồng Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua tài xế bên cạnh xe, rất tủi thân.
Lòng cô mềm đi, cô túm tay áo Liêu Thành Xuyên lại.
Liêu Thành Xuyên dừng lại: “Vợ à~?”
Đồng Kỳ: “Hay chúng ta đi vậy? Ở một đêm thôi.”
Liêu Thành Xuyên im lặng.
Cô nắm tay áo anh lắc lắc: “Được không? Chồng ơi, chúng ta chỉ ở một đêm thôi, em cũng muốn xem nơi anh sống trước kia thế nào.”
“Anh cũng không ở đó, chỉ có mấy năm đại học thôi.” – Liêu Thành Xuyên bị cô làm nũng như vậy, trái tim đã hóa thành nước, nhưng giọng nói vẫn cứng rắn.
Đồng Kỳ trợn mắt: “Vậy cũng từng ở mà, em muốn đi xem thử.”
“Đi hay không!” – Cô kéo anh, Liêu Thành Xuyên cười khẽ, đột nhiên nói: “Gọi một tiếng baba đi—”
“Anh cút đi!” – Đồng Kỳ nhéo tai anh, kéo anh xuống, Liêu Thành Xuyên ai ôi một tiếng, cúi người xuống, nở nụ cười: “Đối xử với chồng mình vậy đó hả?”
“Không thì sao? Em cũng làm nũng cũng tỏ vẻ dễ thương rồi đó thôi.”
“Được được, đi đi đi.” – Anh nghiêng đầu hôn lên khóe moi cô, ôm eo cô đi về phía chiếc Lincoln.
Tài xế thở phào nhẹ nhõm, tận tâm đóng cửa lại cho họ, sau đó lên ghế lái xe, chạy về khu biệt thự.
Thành phố B tấc đất tấc vàng, trên bản đều đã mở rộng xong. Nếu năm xưa mua còn có thể mua một căn lớn chút, nhưng năm nay mua mà nói, đến cả một phòng một sảnh cũng không mua nổi.
Xe tiến vào khu biệt thự yên tĩnh, rất nhanh dừng lại trước cổng một căn biệt thự cổ kính.
Trên tường còn treo một cái đồng hồ.
Bởi vì sắc trời rất tối, Đồng Kỳ cũng không nhìn rõ lắm, Liêu Thành Xuyên nắm tay cô xuống xe, tài xế giúp hai người xách hành lý xuống.
Liêu Thành Xuyên nói: “Ba anh thích nhất là những nơi như vầy, nhìn vào rất trang nghiêm.”
Đồng Kỳ gật đầu, Liêu Thành Xuyên nắm tay, dắt cô vào, cửa đã mở sẵn, một người bảo mẫu cung kính gọi: “Thành Xuyên, Đồng Kỳ, mời vào.”
Trong nhà đều là gỗ thật, đúng là rất trang nghiêm, hơn nữa diện tích rất to, cũng có cảm giác rất trống trải.
Bảo mẫu thấy hai người đã đi vào, lập tức dặn dò chuẩn bị thức ăn.
Liêu Thành Xuyên dắt Đồng Kỳ lên lầu tham quan, trên lầu cũng toàn là gỗ thật, đẩy cửa vào căn phòng Liêu Thành Xuyên ở lúc học đại học.
Trong phòng rất sạch sẽ, chỉ là một cái cửa sổ sát đất rất lớn nhìn vào trông cũng không quá trang trọng như vậy nữa.
Đồng Kỳ nhìn mấy tấm ảnh trong phòng, đều là hình lúc anh học đại học. Anh không thích nhìn vào ống kính, mà lại thích nằm trên ghế, anh còn đội mũ, tay kẹp điếu thuốc, Đồng Kỳ chỉ vào tấm ảnh kia: “Lúc học đại học anh cũng hút thuốc—”
Liêu Thành Xuyên ôm cô từ phía sau, thấp giọng nói: “Lúc đó mới vừa lấy được một hạng mục, cùng với một người hướng dẫn lấy được. Thầy ấy lấy một điêu thuốc cho anh nên anh liền hút một chút.”
Đồng Kỳ chậc một tiếng: “Lợi hại, ngón tay đẹp thế này.”
Cô lập tức cầm tay anh lên xòa ra trước mặt nghịch chúng.
Ngón tay anh đều rất đẹp, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, không thô, nhưng cầm lên rất ấm áp.
Vẻ mặt Liêu Thành Xuyên dịu dàng, nhìn cô nghịch tay mình, lúc buông ra vừa vặn là gác lên bụng cô, bụng cô hơi nhô nhô lên, không tính là to nhưng cũng đã có hình vòng cung.
Anh nói: “Nếu là con gái thì gọi Liêu Nhã được không?”
Đồng Kỳ bất lực: “Sao anh biết là con gái?”
“Chính là anh muốn một bé gái.”
“Vậy nếu như là con trai thì sao?”
“Là con trai thì gọi Liêu Khanh.”
“Anh đặt hai cái tên này có ngụ ý gì không?”
“Nhã chính là tao nhã, anh muốn con gái chúng ta có cuộc sống ưu nhã xinh đẹp. Về phần Khanh chỉ là nghe thuận tai thôi.”
Đồng Kỳ: “……Anh cũng quá tùy tiện rồi.”
Anh cúi đầu nở nụ cười.
Đem cô xoay người lại, đè lên tủ hôn cô.
Đồng Kỳ bị anh hôn đến có cảm giác, tay sờ loạn trên người anh, anh cười cười kéo tay cô ra khỏi quần áo mình: “Em có thể nào rụt rè hơn chút được không?”
Môi Đồng Kỳ bị anh hôn đến đỏ bừng, cô nhướng mày: “Em cũng muốn mà có điều nhịn không nổi.”
Liêu Thành Xuyên lại hôn cô lần nữa, sau đó theo cần cổ cô hôn dần xuống, kéo quần áo cô và cắn cắn cô.
Mặt mày Đồng Kỳ mơ mơ màng màng, rên rỉ thành tiếng.
Cô rất muốn!
Cô thật sự là một phụ nữ mang thai rất sắc mà.
Ham muốn mỗi ngày cũng không đủ.
- -----oOo------