Cửa thang máy đóng lại, trợ lý nhìn Đồng Kỳ với vẻ mặt căng thẳng.
Đồng Kỳ xoa đầu cô ấy: “Đừng lo lắng.“
Trợ lý lo âu nói: “Em cứ có cảm giác là có vấn đề, đợt huấn luyện này chị vẫn đi sao?“
“Đi chứ, là ngựa hay là lừa thì kéo ra ngoài đi dạo sẽ biết.“ – trong lòng Đồng Kỳ cũng rất lo lắng, nhưng chưa đến phút cuối thì không biết Triệu tổng này đang thổi ngọn gió gì.
Cho nên cô tạm thời giữ im lặng, tuần tự từng bước một, lấy tĩnh chế động.
Cuộc họp buổi sáng diễn ra khá vội vàng, đồng thời cũng gây nên một cơn sóng nhỏ, cộng thêm một số người thích thị phi luôn nói mấy lời bóng gió. Lúc Đồng Kỳ với trợ lý về lại khách sạn, nhìn thấy một số nhân viên khách sạn với dáng vẻ mong ngóng, Lưu Tân xông pha dẫn đầu, đi theo cô vào văn phòng hỏi han tin tức: “Giám đốc Đồng, chị phải đi huấn luyện sao?“
Đồng Kỳ đặt tài liệu xuống: “Đúng vậy.“
Lưu Tân ngạc nhiên: “Lần này sao có cảm giác không bình thường? Bọn họ nói là chị có thể bị giáng chức, vấn đề là chị có làm gì sai đâu.“
Đồng Kỳ khuấy cà phê trong tay thoáng ngừng lại: “Ai nói vậy? Mấy người trưởng ca nhiều chuyện của khách sạn trung tâm à?”
Sắc mặt Lưu Tân ngượng ngùng.
Sau khi ngồi xuống, Đồng Kỳ dựa vào lưng ghế, thản nhiên nói: “Kết quả cuối cùng vẫn chưa công bố, trước tiên anh không lo lắng, ngoài ra thông báo đến tất cả nhân viên, ba giờ chiều nay mở họp, có vài lời tôi cần đích thân nói.“
“Được, được rồi.“ – Lưu Tân lập tức xoay người đi xuống sắp xếp.
Đồng Kỳ xoa xoa trán, lại nhấp một ngụm cà phê.
Đối với tin tức của khách sạn trung tâm truyền đến, giáng chức gì gì đó, tuy là cô không tin lắm, nhưng ở chốn công sở phong vân xoay chuyển, có sự chuẩn bị lúc nào cũng tốt hơn, cộng thêm lúc này lại muốn cô đi huấn luyện, khoảng thời gian này rời khỏi, cô phải trấn an nhóm nhân viên, không thể rối loạn tay chân, nói không chừng lúc này sẽ có người xuất hiện quấy rối, đến lúc đó từ không có chuyện cũng sẽ thành có chuyện.
Về phần nhân viên bọn họ muốn cư xử với cô như thế nào, cô không quản nổi. Bình thường cô nghiêm khắc như thế đã đắc tội với không ít người, muốn nhìn thấy cô bị chê cười chắc cũng không ít.
Đồng Kỳ không quan tâm đến những điều này.
Chỉ là sự nghiệp đang phát triển thuận lợi, đột nhiên xảy ra biến cố dù sao thì cũng không vui vẻ gì.
Cô ngồi thêm một lát, nhịn không được mới đi đến cửa thông gió châm điếu thuốc. Lúc hút thuốc thỉnh thoảng nghe thấy người bên ngoài nói chuyện phiếm, mấy câu chuyện như là Đồng Kỳ có thật sự bị giáng chức không.
Chậc.
Hút xong điếu thuốc, cô rời khỏi cửa thông gió, quay về văn phòng bắt đầu làm việc.
Ba giờ chiều, nhân viên đúng giờ đi vào phòng họp, đông đủ mọi người, trợ lý thông báo có thể bắt đầu họp. Lúc này Đồng Kỳ mới từ văn phòng đi ra, cô vừa tiến vào phòng họp, vốn dĩ vẫn còn có tiếng nói chuyện rì rầm nhưng trong một giây đã ngừng lại, phòng họp yên tĩnh không một tiếng động.
Đồng Kỳ nở nụ cười đi vào, nhìn bọn họ.
Sau đó, hai tay cô chống lên bàn, nhìn xung quanh nói: “Ngày mốt, tôi phải đi huấn luyện. Mở cuộc họp này chủ yếu là muốn nói với mọi người, để củng cố pháo đài riêng của mình, không để kẻ thù có dịp tiến vào, lúc chiến đấu kiêng kị nhất là điều gì? Chính là lòng quân rối loạn, bây giờ cái mà tất cả mọi người nghe được, chính là một vài điều hòng để làm rối loạn lòng tin của mọi người mà thôi. Hãy nghĩ lại thành tích của chúng ta hai tháng qua, nghĩ lại dáng vẻ mọi người bước trên con đường có gió ở trước mặt bọn họ, con người thuận lợi thì có nhiều thị phi, bọn họ đều ghen tị với đãi ngộ của mọi người bây giờ, một khi có cơ hội liền làm mọi người dao động. Trong khoảng thời gian tôi không có ở đây, bọn họ sẽ dốc hết toàn lực, nhất định sẽ càng có nhiều người nằm vùng đến khách sạn để kiểm tra, đừng để bọn họ bắt được nhược điểm, có thể làm được không?“
Dưới khán đài lặng ngắt như tờ.
Qua hai giây, Lưu Tân mới dẫn đầu trả lời, có thể làm được.
Tất cả mọi người mới cùng nhau nói có thể làm được.
Đồng Kỳ nở nụ cười, cô bỏ tay xuống, vẻ mặt dịu dàng hơn, cô dựa vào bàn, tư thế thoải mái, tùy ý nhìn mọi người, nói chuyện phiếm: “Thật ra bình thường tôi rất nghiêm khắc với mọi người, chắc là mọi người thấy không phục đúng không?“
Câu hỏi này nói ra, mọi người lại càng yên lặng hơn.
Đồng Kỳ ngồi lên bàn, cũng không quan tâm đến phản ứng của mọi người, cô nói: “Không còn cách nào khác, tôi ngồi ở vị trí này thì phải làm chuyện nên làm. Tôi cũng muốn trở thành một người giám đốc không nghiêm khắc chứ, nhưng các bạn nghĩ xem, những khách sạn khác cạnh tranh với chúng ta, có phải giám đốc của bọn họ quả thực rất tốt, rất thoải mái, còn có một vài nhân viên của khách sạn chúng ta sau khi rời khỏi đây, đi đến chỗ bọn họ sau cùng thì sao? Khách sạn đó không quá nửa năm thành tích tụt dốc. Bỏ qua chức vụ không bàn đến, tôi cũng là một người trẻ tuổi, tôi cũng rất thích hoạt động tập thể, cũng thích được mọi người yêu thích, lại càng không muốn làm người phụ trách bị mọi người coi thường, nhưng mà tôi phải có trách nhiệm với công việc của tôi, có trách nhiệm với mọi người.”
Càng yên tĩnh.
Đồng Kỳ cũng im lặng, nở nụ cười nhìn mọi người.
Một lát sau, em gái lễ tân đứng lên, nhìn Đồng Kỳ nói: “Tôi rất thích Giám đốc Đồng, tuy là thỉnh thoảng bị chị mắng, nhưng mỗi lần chị mắng xong cũng không ghi thù, lần sau nhìn thấy vẫn vui vẻ gọi tên tôi, tôi rất vui.“
Đổng sư phụ phòng bếp cũng đứng lên nói: “Giám đốc Đồng, cô cứ yên tâm đi huấn luyện, ở đây giao cho bọn tôi. Lúc cô đi nó có dáng vẻ gì, thì khi trở về sẽ có dáng vẻ đó. Mấy cái tin đồn bịa đặt đó, đương nhiên bọn tôi sẽ không coi là thật. Từ lúc khách sạn này khai trương tôi đã làm ở đây, khoảng thời gian đó thật sự là quá thê thảm, mỗi ngày trôi qua phòng bếp mua nguyên liệu ngày sau lại ít hơn ngày trước, sau đó bọn tôi đều nói khách sạn này sẽ không trụ nổi nữa, là Giám đốc Đồng vực nó dậy. Nửa năm nay phòng bếp phía sau mới từ từ có chút khởi sắc, toàn bộ khách sạn mới có chút ánh sáng. Lúc đó tôi còn nhớ rõ, là bạn tốt Trương tổng của Giám đốc Đồng kéo đến không ít khách hàng?“
Đồng Kỳ cười nói: “Đúng vậy, điểm này vẫn là phải cám ơn Trương tổng.“
Không chỉ Trương Hoài Viễn, mà Vu Hân, Đồng Mạn với Lưu Tử Đồng đều giúp sức không ít. Lúc đó Vu Hân cần một địa điểm trình diễn thời trang, bởi vì cô ấy không có quen biết, chỉ có thể cùng phòng làm việc đang hợp tác xin được một chút kinh phí, chút tiền này không tính là nhiều, có thể nói là ít đến đáng thương.
Nhưng đối với Danh Đô lúc đó mà nói, lại là một khoản thu nhập, khách sạn ven biển cũng là lần đầu tiên bao hết toàn bộ khách sạn, nhân viên khách sạn vui vẻ cực kỳ.
Về phần Đồng Mạn, không có việc gì liền kéo mấy người bạn có tiền của cô ấy đến khách sạn ven biển tiêu tiền ăn uống, nói là có giảm giá, nhưng trên thực tế có giảm giá gì đâu, chỉ là mấy đồng bạc lẻ, mấy người bạn của cô ấy đều không để vào mắt, toàn bộ đều là bởi vì nhìn cô ấy trông xinh đẹp, vui vẻ tiêu tiền cho cô ấy.
Lưu Tử Đồng thì càng không cần nói, triễn lãm tranh lần đầu tiên, chính là tổ chức ở chỗ cô, ở khách sạn tổ chức triễn lãm tranh vẫn là lần đầu nghe thấy. Ba mẹ cô ấy dẫn đến mấy vị danh gia, nhân vật nổi tiếng đều rất mới lạ, bất quá Lưu Tử Đồng chi tiền rất hào phòng, đập một cái chính là một khoản tiền lớn.
Vào tháng đó, nhân viên ở khách sạn ven biển lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị của tiền thưởng.
Dì phụ bếp cũng đứng lên nói: “Tôi mới vào khách sạn năm ngoái, không nói đến tư cách hay cái gì, nhưng con người Giám đốc Đồng tốt cái này tôi biết. Cuối năm ngoái nhà tôi xảy ra chút việc, tôi mới đi làm được hai tuần, muốn tạm ứng một tháng tiền lương quả thực có chút không thích hợp, lại còn vẫn đang trong thời gian thử việc, nhưng Giám đốc Đồng vẫn trực tiếp phê duyệt, còn cho tôi thêm nửa tháng, nói qua năm là năm tốt ……“
Dì phụ bếp nói xong, nước mắt đã lưng tròng.
Nhân viên bên cạnh liền an ủi dì ấy.
Sau đó, cuộc họp tốt đẹp này liền biến thành cuộc nói chuyện phiếm bông đùa, bày tỏ tình cảm, khiến cho tâm tình của mọi người có chút kích động. Đồng Kỳ muốn ngăn lại, nhưng cuối cùng đành thôi. Trong đó có hai cô gái ở bộ phận phòng khách, từ khách sạn trung tâm điều qua, các cô ấy phỏng vấn ở khách sạn trung tâm nhưng bởi vì trông thanh tú, tương đối xinh đẹp, cho nên không biết bị ai dùng chút quyền hành loại bỏ.
Đến chỗ Đồng Kỳ, cô thu nhận. Rất hiển nhiên, tìm được hai cô gái thanh tú xinh đẹp làm nhân viên phụ trách bộ phận phòng khách, thoạt nhìn là cảnh đẹp ý vui mà, những khách hàng kia, trên phần đánh giá đều sẽ cho thêm hai điểm.
Bộc lộ tình cảm xong, nói chuyện xong, cuộc họp so với trước đó thoải mái hơn nhiều, không ít nhân viên đều chân thành thân thiết bày tỏ, nhất định sẽ giữ vững vị trí, hơn nữa cũng không đem lời nói của cửa hàng khác làm đề tài, sẽ không bị ảnh hưởng, trong khoảng thời gian Đồng Kỳ vắng mặt sẽ ra sức ứng phó với sự kiểm tra đột ngột.
Tuy là sau đó chủ đề có hơi chệch hướng, nhưng hiệu quả thu về là tốt.
Trước nay Đồng Kỳ đều thẳng thắng, không giấu giếm lòng riêng. Điểm này so với Hà Lương Nguyệt tốt hơn rất nhiều. Đôi khi đem ra so sánh, mọi người đều cảm thấy Đồng Kỳ tốt hơn.
Cuộc họp kết thúc, đã bốn giờ ba mươi.
Đồng Kỳ quay về văn phòng, điện thoại có một tin nhắn Wechat.
Là Đồng Tương.
[ Tương Tương: Em đến trước cửa nhà chị rồi, nhưng mà không vào được, dì giúp việc theo giờ không ở đó sao? ]
Không chỉ Wechat, còn có ba cuộc điện thoại, một cái là của Đồng Tương, hai cuộc còn lại là của bác gái cả, thời gian hiển thị của Wechat là h’ chiều.
Đồng Kỳ hơi ngừng lại, lúc này dì giúp việc theo giờ phải nên đến rồi chứ.
Cô không trả lời Đồng Tương, trước tiên gọi điện cho dì giúp việc theo giờ, tối qua cô đã dặn dò dì ấy ở nhà đợi Đồng Tương, nhưng bây giờ điện thoại lại tắt máy.
Dì giúp việc theo giờ này do nhà Lưu Tử Đồng giới thiệu, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Đồng Kỳ lập tức lấy chìa khóa, vừa đi ra cửa vừa gọi điện cho Đồng Tương.
Đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy.
Đồng Kỳ xuống lầu, nói: “Em đứng trước cửa đợi chị, bây giờ chị qua đó mở cửa cho em, dì ấy…… cái gì?“
Đồng Tương trả lời: “Anh rể mở cửa giùm em rồi.“
“Anh rể?“
“Vâng, tìm không thấy chị, thím gọi điện cho anh rể, vừa nãy thư ký của anh ấy đem chìa khóa đến.“
Đồng Kỳ dựa vào tường: “Cho nên em đã vào nhà rồi.“
“Ừm. “
“Vậy được rồi, trong tủ lạnh có đồ ăn, em có thể tự nấu cũng có thể đặt đồ ăn, còn nữa giúp chị cho chó ăn, nó tên Bạch Tổng.“
“Vâng, đúng rồi, dì giúp việc theo giờ làm sao vậy?“
“Không biết, tắt máy rồi, chị đi tìm người nhà dì ấy hỏi thăm đã.“
“Ồ, vậy em cúp đây.“
“Cúp đi.“
Đồng Kỳ cũng tắt máy, cô cầm điện thoại chơi một chút, lại nhìn, liền thấy có tin nhắn Wechat nằm ở bên trong.
[ Liêu Thành Xuyên: Em gái em đến rồi, nói là không liên lạc được với em, mẹ vợ gọi điện thoại đến, anh để cho thư ký đem chìa khóa đi đưa cho em ấy, em không cần lo lắng, làm việc trước đi. ]
[ Đồng Kỳ: Mẹ vợ? ]
[ Liêu Thành Xuyên: Mẹ em chính là mẹ vợ anh. ]
[ Đồng Kỳ: Chậc, cám ơn nhé. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Người một nhà, khách sáo làm gì. ]
[ Đồng Kỳ: ( trợn mắt) ]
[ Đồng Kỳ: Em tưởng là anh đích thân đi đưa chìa khóa. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Ngoài em ra, ai cũng không xứng để anh làm vậy. ]
[ Đồng Kỳ: Chậc, thật vinh hạnh, Liêu Tổng. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Anh phải mở cuộc họp, muộn chút em tới đón anh nhé? ]
[ Đồng Kỳ: Tại sao em phải đi đón anh? ]
[ Liêu Thành Xuyên: Nhà thư ký hôm nay có chút việc đã mượn xe đi rồi. ]
[ Đồng Kỳ: Được rồi, em đi đón anh, Liêu Tổng. ]
[ Liêu Thành Xuyên: Vợ thật tốt. ]
- -----oOo------